Đừng Có Động Vào Thư Ký Của Tôi

Chương 1: Buổi xem mắt




Lục Sở Uyên uy quyền bước vào trong nhà hàng nơi mà một cô gái đang đợi anh, vừa vào chỗ ngồi anh bất ngờ thẳng thắn đi vào vấn đề luôn.

- Cô là Ôn Kiều đúng không? Tôi nói trước luôn nhé, tôi đã kết hôn với công việc rồi cô về nói với mẹ của tôi rằng tôi không thể hẹn hò với cô

Người phụ nữ ấy vẫn mỉm cười điềm đạm như đang nghĩ anh nói giỡn cứ thế mà phớt lờ lời nói của anh nhìn thức ăn trên bàn đã đầy đủ cô ta cười chỉ vào nói.

- Nếu như anh đã đến đây thì cùng tôi dùng bữa tối nhé

- Được thôi, tôi có thể gọi thư ký của tôi vào ăn cùng được không?

Ôn Kiều ngay lập tức xịt keo cứng ngắt nụ cười cũng trở nên gượng gạo anh trước mặt cô ta như người đàn ông kì lạ vậy, chưa để cô ta lên tiếng nói gì thì anh đã nhấc máy gọi cho thư ký Thẩm Viên Hân.

Nhận được cuộc gọi của anh cô nhanh chóng mở cửa xe đi vào bên trong, cô nhìn qua Ôn Kiều mà có một chút e ngại căn bản cô không thể từ chối lời của chủ tịch được nên cô chỉ có thể có lỗi với người phụ nữ trước mặt mình.

- Cô ăn đi

- C...cảm ơn chủ tịch

Từ khi nào mà Lục Sở Uyên đã cắt xong thịt bò trên dĩa của mình sau đó chuyển qua cho cô rồi lấy phần của cô hành động này của anh làm cho Ôn Kiều thấy ghen tị, chỉ là một cô thư ký tầm thường thế mà được anh ưu tiên đến như vậy ngay cả buổi xem mặt cũng đưa thư ký theo cùng đây là đang chọc tức cô ta hay sao.

Tuy trong lòng nổi bão táp mưa sa nhưng cô ta vẫn phải giữ bình tĩnh lại phải giữ thể diện trước mặt Lục Sở Uyên để có tiếng tốt trong lòng anh.

Ôn Kiều xem như không có chuyện gì vẫn mỉm cười lên tiếng.

- Anh Lục à, tôi thấy giữa anh và tôi rất phù hợp với nhau chúng ta có thể tìm hiểu nhau từ từ anh đừng vội từ chối



Nghe thế Lục Sở Uyên từ tốn khoanh tay trước ngực khoé môi giật giật.

- Điểm nào mà cô Ôn nói giữa tôi và cô phù hợp với nhau vậy? Có thể nói xem được không

- Ờm...về môn đăng hộ đối thì chúng ta ngang ngửa nhau anh là một chủ tịch của Lục thị còn tôi là giám đốc của Ôn thị chẳng phải chúng ta rất hợp nhau hay sao, còn nói về nhan sắc thì thời còn đi học đến tốt nghiệp thì tôi được mệnh danh là hoa khôi đẹp nhất...

Thẩm Viên Hân chỉ lặng lẽ cúi mặt để ăn không mấy để đến hai người nhưng lời nói của cô ta vừa rồi thật khiến cho cô phải suy ngẫm lại, quả thật cô Ôn này rất xinh đẹp cũng có thể phù hợp với chủ tịch của cô nhưng mà có nên nói cô ta quá tự tin hay quá thẳng thắn đây?

Thôi kệ, cô tốt nhất nên tập trung ăn phần của mình thì hơn.

Lục Sở Uyên thì ngay từ đầu không loạt chữ nào vào tai đơn giản là anh không muốn nghe chỉ có thể hờ hững đáp một câu.

- Vậy sao

Cô ta lập tức bỏ đũa xuống nhẹ nhàng chống cằm nhìn anh cười cười nói.

- Tóm lại anh Lục có thể hẹn hò với tôi có được không?

- Không thích đấy!

Khụ khụ khụ

Không hiểu sao nghe đến đây Thẩm Viên Hân đang ăn bỗng bị sặc anh không nhìn đến cô mà chỉ bình tĩnh đẩy ly nước trước mặt cô, cô nhanh chóng cầm lấy lên uống hết sạch.

- Cảm ơn chủ tịch

- Cẩn thận một chút



- Dạ vâng tôi biết rồi

Ôn Kiều tức đến nỗi đỏ cả mặt không những bị Lục Sở Uyên từ chối thẳng thừng cô ta đã xấu hổ lắm rồi ngay cả cái cô thư ký của anh như đang mỉa mai coi thường cô ta, nỗi nhục nhã này làm sao mà cô ta ngốc đầu lên đây.

Không gian cũng trở nên ngượng ngùng cô ta vì muốn nhanh chóng đi khỏi đây thế là khẩn trọng lau miệng quay sang nhìn anh nói.

- À anh Lục, tôi ăn no rồi anh và thư ký của anh cứ tự nhiên đi ha

Lục Sở Uyên khẽ liếc nhìn phần ăn của cô ta vẫn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên.

- Tôi lại thấy cô Ôn vẫn chưa đụng đến thức ăn đấy, thôi cô đừng ngại cứ ăn tự nhiên như thư ký của tôi đi

Bị nhắc tên Thẩm Viên Hân nhất định dừng ăn nhưng bị anh lườm thế là ăn tiếp, còn Ôn Kiều thì sớm đã khó chịu với người đàn ông kỳ cục này.

- Thật sự thì tôi đã no lắm rồi

- Tôi biết cô Ôn đang giữ hình tượng ăn ít trước mặt đàn ông có phải như vậy không? thế thì không cần đâu, tôi rất hiểu phụ nữ khi ở một mình thường ăn rất nhiều giống như sư đoàn bộ đội vậy...

Vừa nói anh vừa liếc mắt nhìn qua cô thư ký của mình thế nhưng Ôn Kiều đã thật sự rất tức giận không thể chịu được nữa tức giận đập bàn.

- Này tôi nhịn anh lắm rồi đó nếu như anh không muốn xem mặt thì đừng đồng ý chứ đừng buông lời nói kiểu này chẳng khác nào đang xem thường tôi

- Ai nói tôi xem thường cô Ôn là cô tự nói mà

Ôn Kiều nghiến răng nghiến lợi tức giận nhanh chóng bỏ đi, Lục Sở Uyên cũng thay đổi sắc mặt sau đó lạnh lùng đứng dậy rời đi thấy vậy cô cũng chạy theo sau.