Đừng Chọc Vào Nữ Thần Thiên Tài Của Tôi

Chương 3




Kiều Ảnh bước ra khỏi phòng. 

 “Tiểu Ảnh, mau lại đây ăn cơm.” Cha Kiều giúp cô lấy bát đ ĩa và đũa. 

 Nhìn lướt qua một lượt phòng khách, cô nhận ra căn phòng chẳng có nổi một đồ vật có giá trị, chỉ có những bóng đèn bụi bặm tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. 

 Một gia đình năm người với chiếc bàn ăn nhỏ đã bị mối mọt ăn từ lâu, chỉ chừa lại cho cô một chiếc ghế ở trong góc. 

 Kiều Ý cúi đầu ăn cơm, sau khi Kiều Ảnh đi tới liền lặng lẽ dời ghế sang một bên, nhường chỗ cho Kiều Ảnh mập mạp. 

 “Ngủ một giấc rồi có thấy khỏe hơn nhiều không? Nào, mau ăn đi!” Cha Kiều gắp một ít thịt vào bát của cô, ngượng ngùng nói: “Điều kiện gia đình không được tốt, cha cũng không có tiền để con nằm viện thêm hai ngày. Con ở nhà ráng nghỉ ngơi cho tốt nhé, qua vài bữa khỏe rồi thì đi học, ngày mai cha sẽ mua gà về hầm canh cho con ăn bồi bổ cơ thể.” 

 “Với thành tích luôn đội sổ của chị ta, thì đi học hay không cũng chẳng có gì khác biệt, có khi giáo viên còn hy vọng chị ta đừng đi học.” Kiều Linh Linh mỉa mai nói. 

 “Linh Linh! Tiểu Ảnh dù sao cũng là chị gái của con, sao con có thể nói khó nghe như vậy?” Cha Kiều tức giận nói. 

 “Ông mắng con bé làm gì? Linh Linh có nói gì sai sao? Tôi thật sự trong biết trong cái đầu heo của nó chứa cái gì, bài thi 100 điểm, vậy mà nó 50 điểm cũng không lấy nổi, nó làm tôi mất hết mặt mũi rồi, không những thế còn học đòi yêu đương, đúng là cái đồ không biết xấu hổ.” Lý Lệ Liên tức giận hét lên. 

 Sau khi chửi Kiều Ảnh một trận, bà ta lại chuyển sang chửi cha Kiều: “Ông có biết mấy người họ hàng đã cười nhạo tôi như thế nào không? Tôi tại sao lại gả cho một người vô dụng như ông? Ngày đó mấy anh em của ông ai cũng nghèo cùng cực, nhưng đến bây giờ người ta đều lái xe ô tô, ở nhà mới, duy nhất chỉ có mình ông vẫn để vợ con sống trong căn nhà tồi tàn này, còn phải dùng lại ti vi, tủ lạnh mà anh em mình vứt đi. Nếu ông biết cố gắng, thì chân con trai của ông cũng không bị khập khiễng như vậy. Tôi thật sự bị mù mới gả cho ông!” 


 Trước những lời cằn nhằn của vợ, cha Kiều cúi đầu không dám nói gì, chỉ cầm ly rượu, khuôn mặt của ông đã già đi rất nhiều so với những người cùng tuổi vì ngày nào cũng làm việc vất vả, hiện giờ gương mặt già nua ấy phải bỏ bừng lên vì hổ thẹn. 

 Kiều Ý yên lặng ăn cơm, chuyện này vốn thường xuyên xảy ra, cậu chẳng lạ gì nữa, cậu tựa hồ như đã tê dại đã lâu, nhưng khi nghe thấy hai từ khập khiễng, cậu bất giác nắm chặt đũa hơn một chút. 

 “Chị quả nhiên là heo đã chết không sợ nước sôi. Cha mẹ vì chị mà cãi nhau, thế mà chị chỉ tập trung xem ti vi, đúng là bùn loãng cũng có thể trát tường mà, hết thuốc chữa rồi, tôi tại sao lại có một người chị gái như chị chứ?” Kiều Linh Linh tức giận trừng mắt nhìn Kiều Ảnh, cố tình đổ thêm dầu vào lửa. 

 Đúng như dự đoán, Kiều Ảnh ngay lập tức nhận được ánh mắt bực bội từ Lý Lệ Liên. 

 Thế nhưng, Kiều Ảnh rời mắt khỏi ti vi với vẻ mặt vô cảm, rồi quay sang nhìn Kiều Linh Linh. 

 Đôi mắt cô lạnh lùng như lưỡi dao sắc nhọn. 

 “Chị nhìn cái gì mà nhìn? Tôi nói sai cái gì sao?” Kiều Linh Linh cảm nhận được Kiều Ảnh sau khi từ bệnh viện trở về có gì đó rất khác lạ, nếu là trước kia thì hiện tại Kiều Ảnh chỉ dám cúi đầu rụt cổ, cơm cũng không dám ăn, làm sao có thể dùng ánh mắt lạnh lùng như thế nhìn cô ta. 


 Đây là cái quỷ gì, không lẽ ngã đến ngu người luôn rồi? 

 “Đồ nha đầu này, mày còn dám trừng mắt nhìn em gái mình như vậy hả? Ăn nhanh đi rồi đi rửa bát, nhìn thấy mày là tao tức muốn chết mà.” Sau khi mắng Kiều Ảnh xong, Lý Lệ Liên bưng bát lên, tiếp tục ăn. 

 Kiều Ảnh liếc nhìn bà ta, lúc này cũng không có ý định tranh cãi làm gì. 

 Cô lại nhìn về phía ti vi. 

 Chiếc ti vi này đã rất cũ rồi, không biết đã dùng được bao nhiêu năm, kiểu dáng này bây giờ có lẽ cũng chẳng tìm được nữa. 

 Tin tức đang phát vào lúc này chính là một vụ nổ lớn trên hòn đảo Nam Dương. 

 Trong mắt Kiều Ảnh lóe lên một tia lạnh lẽo. 

 Ám Ảnh, thù này sớm muộn gì cô cũng sẽ trả. 

 Kiều Ảnh đặt đũa xuống, đứng dậy đi về phòng. 

 “ y ya, hôm nay làm sao ăn ít như vậy? Bình thường không phải ăn ba bát mới no sao?” Kiều Linh Linh liếc nhìn bát của cô rồi giễu cợt. 

 “Rửa bát đ ĩa trước đi, rồi hãy về phòng.” Lý Lệ Liên nói với Kiều Ảnh. 

 “Tiểu Ảnh hôm qua vừa mới ngã cầu thang, sao có thể để con bé rửa bát được? Linh Linh Tiểu Ý, các con làm đi.” Cha Kiều gay gắt nói. 

 Kiều Linh Linh: “Con không làm!” Sau đó cô ta nhỏ giọng nói: “Chị ta ngã bị thương ở đầu, chứ có phải ở tay đâu, bình thường chị ta đều rửa mà.” 

 “Linh Linh, Tiểu Ý còn phải làm bài tập về nhà, nếu thành tích không tốt thì phải làm sao? Mỗi dịp Tết Nguyên Đán, tôi đều phải ngồi cùng họ hàng của ông, nghe họ khoe xe, khoe nhà. Nhà chúng ta chỉ có thể khoe thành tích của Linh Linh và Tiểu Ý thôi.” Lý Lệ Liên khó chịu, nói xong bà ta giục Kiều Ảnh đi rửa bát. 

 Kiều Ảnh đứng ở cửa phòng khách, quay lại nhìn Lý Lệ Liên, đôi mắt cô hơi nheo lại, như thể cô đang kiềm chế một điều gì đó. 

 Cô vốn không phải là người tốt tính, những lời đồn đại ác ý về cô chưa bao giờ là cường điệu cả, đều là những lời nói có căn cứ. 

 Nếu Lý Lệ Liên và Kiều Linh Linh còn dám nói thêm một câu nào nữa, cô không chắc liệu bản thân có nhịn được hay không. 

 Lúc này, Kiều Ý đã ăn xong, yên lặng thu dọn bát đ ĩa. 

 “Bỏ xuống. Mau trở về phòng và làm bài tập!” Lý Lệ Liên sao nỡ để con trai đi rửa bát, bình thường việc nhà đều do Kiều Ảnh làm. 

 Kiều Ảnh hàng ngày đều chăm chỉ làm việc nên cô ăn rất nhiều. 

 Kiều Ý phớt lờ Lý Lệ Liên, thu dọn bát đ ĩa rồi đi rửa. 

 Kiều Linh Linh cau mày, có chút khó chịu, nhưng lười nói với đứa em trai lầm lì này của mình, liền đứng dậy trở về phòng. Cô ta vẫn chưa biết bản thân mình vừa rồi đã may mắn thoát khỏi “cơn bão tố”. 

 Lý Lệ Liên hằn học nhìn Kiều Ảnh sau đó đi vào bếp, giục con trai về phòng rồi tự mình rửa bát. 

 Ngủ suốt một ngày, tinh thần và sức khỏe của Kiều Ảnh đã được khôi phục ít nhiều, vì vậy cô đi tới sân quan sát nơi ở của gia đình. 

 Ngôi nhà cũ này là do hai thế hệ trước để lại, tuy đã đổ nát nhưng cũng đủ rộng, có sân và bếp riêng. 

 Còn có một cây hoa quế được trồng trong sân. 

 Ngôi nhà có tận mấy căn phòng, có lẽ ban đầu một đại gia đình cùng nhau sinh sống, nhưng sau đó mấy anh em của cha Kiều kiếm được tiền liền chuyển ra ngoài, còn họ ở lại. 

 Kiều Ý từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Kiều Ảnh ở trong sân, họ nhìn nhau một lát rồi cậu uể oải quay về phòng. 

 Kiều Ảnh nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó nhấc bước theo sau. 

 Kiều Ý lấy ra bài toán chép trên mạng từ hôm qua, khẽ cau mày rồi ngồi vào bàn tiếp tục suy nghĩ cách giải. 

 Cậu chợt nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Ảnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa phòng, tựa lưng vào khung cửa, hai tay khoanh lại. 

 Một thân hình béo ú chặn trước cửa phòng! 

 Đây là lần đầu tiên Kiều Ảnh đến phòng cậu, từ trước đến nay bất kể ngày hay đêm, cô vừa đi học về là sẽ ở trong phòng, ngoại trừ lúc làm việc nhà. 

 Kiều Ý nhạy cảm phát hiện ra hôm nay chị gái mình có chút khác thường. 

 Kiều Ảnh đi tới, cúi đầu nhìn cuốn tập của Kiều Ý, nhướn mày hỏi: “Không biết?” 

 Kiều Ý nhìn cô: “…” 

 Kiều Ảnh lấy cây bút trong tay cậu rồi bắt đầu viết vào cuốn tập mà chẳng hề suy nghĩ. 

 Đến khi Kiều Ý hoàn hồn lại thì mới nhận ra cuốn tập của mình đã viết đầy những con số, bài toán khó này đã được giải. 

 Hơn thế nó còn được giải một cách hoàn hảo! 

 Các bước rõ ràng và độc đáo. 

 Sau khi nhìn thấy, Kiều Ý liền bừng tỉnh, mặt cậu đỏ bừng lên vì phấn khích. 

 Kinh ngạc qua đó, cậu không thể tin được mà nhìn Kiều Ảnh: “Sao chị có thể giải được vậy?” 

 Đây là câu đầu tiên mà đứa em trai này nói với cô. 

 “Loại câu hỏi thiểu năng này không phải chỉ cần có tay là làm được à?” Kiều Ảnh chân thành trả lời. 

 Kiều Ý: “Đây là đề thi đại học em lấy từ trên mạng đó.” 

 Kiều Ý năm nay học lớp mười một, chỉ kém Kiều Ảnh và Kiều Linh Linh một lớp. 

 Kiều Ảnh: “Sau đó thì sao?” 

 Kiều Ý hoài nghi nhìn chằm chằm vào Kiều Ảnh: “Bình thường chị toàn được 5, 10 điểm, bài kiểm tra cao nhất của chị cũng chỉ có 25 điểm. Kiểm tra toán học, ngoại trừ câu hỏi trắc nghiệm chọn abcd ra thì cái gì chị cũng không biết làm.” 

 Với chỉ số IQ như thế của chị gái, làm sao có thể giải ra được?