Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 5: Chương 5




Vài canh giờ sau, An Vương ngồi xe ngựa, trở về An vương phủ.



Vừa đặt chân tới của, khẩu dụ của hoàng thượng đến.



Tô công công tay cầm thánh chỉ, nói to:

- THÁNH CHỈ ĐẾN!!

An vương cùng toàn bộ người trong phủ đều quỳ xuống.



Chàng dõng dạc:

- Thần, An Định Luân tiếp chỉ!

Tô công công dõng dạc nói:

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.



An vương điện hạ đa mưu túc trí, văn võ song toàn,có công với nước.



Nay trẫm ban thưởng nghìn vàng phong chức đại tướng quân, nắm giữ binh phù, tiếp quản Kim Dự Vệ.



Khâm thử!!

- Thần,tạ ơn thánh thượng,nguyện một lòng phục vụ đất nước

Mặc dù nhận được ân huệ lớn như thế nhưng An Vương lại có vẻ rất cảnh giác: "Bệ hạ vội vàng giao binh phù và Kim Dự Vệ cho ta, ắt hẳn có nguyên do.



Xem ra đối phương cũng là vì cái này mà công kích ta, nội bộ triều đình bắt đầu lục đục rồi"

Mấy ngày sau,tin tức An Vương tiếp quản binh phù và Kim Dự Vệ đã truyền đi khắp nơi.



Cả thành ai nấy đều bàn tán xôn xao, ca ngợi sự anh minh tài trí hơn người của An Vương

- An vương quả thật tài giỏi xuất chúng

- Nhờ phúc của An Vương mà thiên hạ mới được thái bình,dân chúng mới được ấm no hạnh phúc

Mọi người tấm tắc khen ngợi, mấy cô nương ở đó cũng bắt đầu mơ mộng



- An vương oai phong quá Ta thật sự muốn gả cho ngài ấy,dù làm thiếp cũng được

- Ta nữa, ta cũng muốn!!

Nghe được mấy lời tự luyến ấy, Thời Nghi nhếch mép cười, cô tự nhủ

- Xì, có cần làm quá lên vậy không? Đúng là một lũ mê trai:))

Những cô nương trên phố nghe được lập tức gân cổ lên cãi:

- Cô không mê chắc?Điện hạ là một đại soái ca vừa đẹp trai vừa phong độ lại còn văn võ song toàn nữa.



Nam nhân như vậy trên thế gian này chỉ có một mà thôi, lấy đâu ra người thứ hai?



Thấy phản ứng kịch liệt như vậy, Thời Nghi không muốn gây thêm tranh cãi, cô im lặng len lén rời đi.



Đi được vài bước thì bụng cô đã réo lên "Ọc,ọc".Vui chơi cả ngày dài khiến dạ dày cô trống rỗng, đói rồi nên cô tìm mộ quán ăn nhỏ,ghé vào để dùng bữa

Bước vào quán hương vị thức ăn đã bay đi khắp gian phòng.



Quán ăn tuy nhỏ nhưng khách rất đông.



Mọi người vẻ mặt vui vẻ, rất hài lòng về món ăn trong quán.



Thời Nghi tìm một bàn trống ngồi vào, vẫy tay gọi tiểu nhị:

- Tiểu nhị, bên này

Tiểu nhị dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt hiền lành nhanh nhẹn chạy tới:


- Cô nương, xin hỏi cô nương muốn gọi món gì?

- Đem ba món ngon nhất của quán ngươi ra đây, thêm một cái đĩa màng thầu lớn nữa

- Được, có ngay đây

Tiểu nhị quay người nhanh nhẹn vào bếp gọi món.



Thời Nghi bên này bỗng cảm giác có gì đó không đúng lắm.



Cô cảm nhận được hình như có ai đang theo dõi mình.



Cô đảo mắt nhìn xung quanh:"Kì lạ, sao mình có cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình? " Cô khó hiểu tiếp tục đưa mắt tìm kiếm.



Tất cả vẫn rất bình thường cho đến khi cô thấy trong một góc tối có gì đó khả nghi.



"hiểu rồi" Cô mỉm cười Giây tiếp theo, cô đập mạnh xuống bàn"RẦM" hai đôi đũa trên bàn bay lên lơ lửng trong không trung, cô nhanh chóng nắm lấy, phóng thẳng về phía bên đó.



Đôi đũa phóng như bay, dắt trúng một cây cột lớn, đằng sau cột chính là người bí ẩn đang trốn.



Hắn ta giật mình,đơ ngay tại chỗ

- Ra đây đi! Ta biết ngươi đang ở đó

Biết mình đã bị lộ, người bí ẩn bèn phải đi ra.



Từ trong, một nam nhân anh tuấn chậm rã bước ra.



Tay trái chàng cầm quạt, tay phải để ra sau.




Mỗi bước đi của chàng tỏa ra một khí chất đặc biệt.



Nam nhân dáng vẻ thong dong, diện bộ thanh y mềm mại tựa mây hồng, lấp lánh như ánh sao, màu sắc tươi tắn càng tôn lên vẻ quý phái.



Nhìn đâu cũng giống một chàng lãng tử vạn người mê



Chàng bước đến,không do dự mà ngồi xuống cạnh cô.



"Đẹp trai quá" cô nghĩ thầm.



Nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh,cô hỏi:

- Ngươi là...?

Cô tỏ ra khó hiểu,còn chàng mỉm cười một cách ôn nhu

- Mới mấy ngày không gặp công chúa điện hạ đã quên mất ta rồi sao?

Cô ngạc nhiên, chợt hiểu ra điều gì đó:"Là hắn!?Đã nói không hẹn gặp lại mà, đúng là âm hồn bất tán"

- Sao ngươi biết ta ở đây?

Chàng mỉm cười,vẻ tự mãm:

- Ở kinh thành này, bản vương muốn tìm một người có khó gì sao?

Cô nhìn chàng vẻ thận trọng:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Nam nhân anh tuấn tay chống cằm,nghiên đầu mà đáp:

- Ta là Bát vương gia!

Cô giật mình, thật sự quá đỗi bất ngờ:"Bát vương gia? Hắn là con trai của quốc sư? Nghe nói người này thế lực rất lớn, mối quan hệ cũng rất rộng, quyền lực chỉ sau vua.




Con người này không dễ chọc vào đâu"

Bát Vương tên thật là Ngô Tử Lâm lớn lên trong dòng dõi quý tộc, cha là quốc sư đương triều vạn người kính nể.



Bát Vương vừa có tài lại có đức, cùng với An vương (An Định Luân) tức An Định tướng quân bấy giờ phò tá hoàng đế lên ngôi, đưa ra những chính sách tiến bộ nhằm cải cách đất nước.



Bề ngoài có vẻ nhàn hạ, nhưng thực chất Bát Vương luôn là người duy trì sự bình ổn trong triều.



Nhiều triều thần nể vì tài đức mà hết lòng phò tá triều đình

Lại nói đến An vương, tuy trấn thủ biên ải lâu năm nhưng thế lực ủng hộ An vương cũng rất lớn.



Quyền lực, địa vị có thể nói là ngang ngửa với Bát Vương.




Những việc chiều chính làm hoàng thượng nhức đầu đau óc thì ngài thường viết thư bàn kế sách.



Rất được hoàng đế trọng dụng.



An vương thấu hiểu lòng dân, rất được nhân dân ủng hộ.



Bây giờ trở về từ biên ải, bộ ba quyền lực: Hoàng thượng, An vương, Bát Vương đã tái xuất.



Những kẻ có mưu đồ bất chính, tham quyền đoạt lợi sẽ bị thanh trừ.



Chắc chắn việc triều chính và việc binh biến sẽ được yên

Quay trở lại với cuộc trò chuyện của Thời Nghi và Bát Vương, Tử Khâm thấy ánh mắt thận trọng khi nhìn mình của cô liền cảm thán:

- Sao vậy, đừng nhìn ta với ánh mắt đó?Không lẽ cô sợ rồi?

Thái độ Thời Nghi lập tức thay đổi:

- Tất nhiên là sợ rồi, ở kinh thành này, người không nên động vào nhất chính là Bát Vương gia ngài.



Ta mà làm ngài không vui, đến cái mạng nhỏ này cũng không giữ nổi được ấy chứ

Bát Vương bị cà khịa giận đến tím người.



Về lý mà nói, Thời Nghi rất tức thời, nhận thấy được sự nguy hiểm của Bát Vương.



Nhưng mặt khác cô cũng đang cà khịa ngài ấy,diễu cợt ngài ấy.



"Nha đầu này vậy mà dám...!cà khịa mình?Lá gan cũng không nhỏ đấy..."

Bát Vương giả vờ như không tức giận,phản đòn:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô biết sợ là tốt.



Có điều, đây là lần đầu tiên bản vương thấy người thích chơi với lửa như cô đấy

Chưa kịp phản kích, Bát Vương đã nhanh tay kéo cô lại gần, áp sát vào cơ thể mình,nói nhỏ bên tai cô:

- Nếu đã thích như vậy, chi bằng..



làm nữ nhân của ta? Chúng ta từ từ chơi, cô thấy thế nào?

Sau đó chàng nở nụ cười tà mị trông rất giống một lãng tử tay chơi.