Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 44: 44: Chương 45




- Ta biết cô có thành kiến với ta.



Mấy ngày này đúng là có hơi áp lực cho cô.



Vậy nên giữ cô ở lại để bù đắp cho cô.



Nói là làm tì nữ nhưng cô sẽ được hưởng quyền lợi như khách ở đây



Bản điện hạ cũng sẽ trả tiền thù lao một tháng bốn trăm ngân diệp.



Dù cô chỉ ở lại nửa tháng cũng sẽ tính tiền cho cô, sẽ không để cô thiệt đâu.

Vốn dĩ là định từ chối, nhưng quyền lợi trước mà thế này thì cô lại do dự.



Có chỗ ăn, chỗ nằm êm ái.



Bốn trăm ngân diệp thực ra mà nói đối với công chúa như cô chẳng đáng là gì nhưng giờ xuất cung, nghèo rách mồng tơi, không lấy một đồng dính túi.



Số tiền trước mặt đủ để cho cô sống ăn nhàn vài tháng.



Vả lại vụ giao dịch này cô đâu có thiệt? Tính lợi tính hại cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định mà ai cũng dễ dàng đoán được:

- Xem nào...!nếu đã nói đến như thế thì ta cung kính không bằng tuân lệnh.



Quả đúng là An Vương, tùy tiện viện một cái cớ hợp tình hợp lý là có thể giữ chân cô lại thêm mấy ngày.



Chiêu này đúng là cao tay!

Đưa mắt sang phải, hai cuốn sách dày trên bàn thu hút sự chú ý của cô.





Cô chăm nhìn, đọc to từng chữ một:

- Thiên thu..vạn kiếp...!Thiên thu vạn kiếp chỉ có nàng?

Cô kinh ngạc nhìn chàng như một vật thể lạ mà dò xét:

- An Định Luân, ta cứ tưởng ngươi là một khúc gỗ.



Không ngờ ngươi cũng quan tâm đến mấy cái tình ái chốn nhân gian này?

Cô cười cười, lời nói có vài phần là châm chọc.



Định Luân bị vạch trần thì đỏ cả mặt, không biết nên giải thích sao.



Túng quá, chàng đem Cận Vệ nhà mình ra làm bìa đỡ đạn:

- Không...không phải ta.



Là ta mua cho A Thành.



Cậu ấy cũng lớn rồi, nên hiểu mấy thứ này.



Theo ta nhiều năm như vậy, đến nữ tử cũng chưa từng tiếp xúc qua.



Ta cảm thấy lo.

Vậy là Bắc Trấn Thành vô duyên vô cớ bị đưa ra che mưa chắn gió cho chủ nhân.



Thấy có lí, cô cũng không hỏi lên nữa.



Có chút hụt hẫng mà nói:

- Ỏhh...Ta tưởng ngươi cũng đọc.

- Cũng đọc? Nói vậy là cô từng đọc mấy cái này rồi?

Cô gật gù đáp:

- Từng nghe qua, cũng từng đọc qua.



Kết khá buồn.

An Vương tò mò không kìm được mà hỏi:

- Vậy cô thấy thế nào? Chuyện tình giữa vị Nhiếp Chính Vương và tiểu thần y kia?

- Ta ấy à? Ta không nghĩ thế gian này có tình yêu như thế.



Sẵn sàng hi sinh vì người mình thương, thiên hạ có mấy ai chứ.



Với lại ta đã yêu đương bao giờ đâu, mấy cái này thực chất ta không hiểu.



- Vậy...!nếu muốn tìm một phu quân tốt cô sẽ chọn người thế nào?

Định Luân ngập ngừng rồi mới hỏi.



Câu này lại là câu tò mò mà ra hay là câu hỏi thật lòng đây? Chàng cũng muốn biết câu trả lời, dẫu sao cô cũng là người chàng thích.




Liệu người như chàng cô có động lòng không?

Thời Nghi đưa ánh mắt nhìn chàng rồi lắc đầu mà nhận xét:

- Ít nhất sẽ không phải là người như ngươi.

Nghe câu nói này chàng có vẻ hơi thất vọng.





Mặt chùng xuống.



Cô nói thêm:

- Không phải ngươi mà là ta sẽ không thích người trong hoàng tộc.



Ta vốn là một người thích sống tự do, ngao du sơn hạ.



Còn hoàng thất...!tranh quyền đoạt vị, mưu đồ khắp nơi, nguy hiểm trùng trùng, thật sự rất mệt mỏi.



Vinh hao phú quý là cái gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân, chết rồi có mang đi được đâu.



Việc gì phải liều mạng tranh đoạt, dày xéo lên nhau mà sống chứ?

Nghe những câu thấm thía nhân sinh quan sâu sắc kia, Định Luân có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi.



Đến bây giờ, thử hỏi có mấy ai nghĩ được như thế? Chợt nhận ra nữ tử trước mặt nhìn ngoài có vẻ đơn thuần nhưng sâu bên trong là một con người dày dặn, thấu hiểu sự đời.




Lời cô nói tựa như những bậc hiền nhân, ẩn sĩ sống ẩn dật, an nhàn trên núi, không màng chính sự.



Như đã nhìn thấu cõi hồng trần này từ lâu.

Còn cô, cô cười một cách nhạt nhẽo, nhìn ra bầu trời xa xăm mà nói rằng:

- Ngươi biết không, nếu có người nguyện từ bỏ danh vọng, địa vị, tiền tài để đi cùng ta.



Từ bỏ tất cả những thứ hư vô, hào nhoáng ngoài kia.



Vậy thì ta nguyện yêu người ấy vạn đời vạn kiếp.

Trên đời này, tình yêu đẹp chốn phong trần sóng gió kia có mấy nhiêu?Định Luân nhìn cô, chàng không nói gì.



Trong lòng lại có nhiều cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau.




Từ bỏ ư? Từ bỏ giang sơn đang lúc nguy nan? Từ bỏ chính sự bộn bề, hung thần phác lối? Một ngày xã tắc chưa yên sao chàng có thể an lòng?.



Còn biết bao nhiêu việc chàng phải lo trước tính sau.



Giờ cô nói chàng từ bỏ, có thể không?



An Vương khuôn mặt lạnh như tiền, nhìn cô mà một dòng tâm sự nổi lên.



" Ta cũng muốn cùng nàng ngao du khắp chốn.



Nhưng giờ thế sự biến động, ngai vàng của vua đang gặp nhiều đe doạ, đất nước lâm nguy.



Chính sự lung lay, quan lại nhũng nhiễu.



E là không thể...!"

.....

Tối đó, Định Luân tay chống cằm, ngồi trên bàn suy nghĩ vẩn vơ.



Câu nói của cô vẫn văng vẳng đâu đấy.



Sinh ra đã mang trong mình trọng trách lớn lao, phò tá hoàng đế đã là trách nhiệm bao đời của An gia.



Đó cũng coi như là sự an bài của số phận.



Sứ mệnh lớn lao đang được đặt trên vai.



Muốn sống một lần chỉ vì bản thân đối với chàng đã là điều xa xỉ.



Nói gì đến việc cùng người mình thương đi khắp thiên hạ chứ? Giang Sơn - Mỹ nhân, công hay tư, là bên nào nặng hơn đây?

Nhìn sang phía đối diện, gương đồng đang phản chiếu gương mặt như khảm từ mĩ ngọc ấy.



Vì sao nét mặt khôi ngô tuấn tú kia lại luôn chất chứa nỗi buồn thế kia? Đó là vì trong chàng luôn có những nỗi lo, những nỗi trăn trở khôn ngôi.