Đừng Chạy, Lão Sư!

Quyển 3 - Chương 9




“Thầy, thật vui là em có thể gặp được thầy.”

“Hở?” Còn tưởng Lạc Dĩ Mạt sẽ lao vào anh giống như hổ đói vồ mồi, sau đó đè anh ra xử tử ngay tại chỗ… Nhưng, hắn chỉ ôm ghì anh vào trong lòng, một chút động tác quá đáng cũng không có, điều này khiến cho não bộ của Ân Nhược Triệt rơi vào tình trạng chết lâm sàng.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em nhớ, dường như có cả tuyết rơi.” Quên đi bữa ăn thịnh soạn trên bàn, hắn chỉ dịu dàng ôm ấp anh trong lồng ngực, những chuyện trước kia dần hiện rõ trong đáy mắt.

“Đúng vậy, còn cậu thì là một con ma men.” Ân Nhược Triệt quên hẳn lời đe dọa ban nãy, cùng hắn hồi tưởng về kí ức.

“Rồi em tưởng thầy là con gái, rồi…”

“Cấm nói ra!” Ân Nhược Triệt vội vã chặn miệng hắn lại, chuyện như vậy có thể kể ra được sao?

“Được, không nói.” Lạc Dĩ Mạt ghé sát vào tai anh, thỏ thẻ từng chữ một: “Ngày hôm sau, trên giường còn vương rất nhiều máu. Thầy bị thương nặng lắm phải không?”

“…”

“Còn đau không?” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt càng lúc càng trầm thấp, tiếng thì thào bên tai chẳng mấy chốc biến thành từng đợt hơi nóng phả vào màng nhĩ.

“Ngốc, lâu như vậy còn đau gì nữa?” Làn da của Ân Nhược Triệt đỏ ửng lên như bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây hồng, vô thức đẩy Lạc Dĩ Mạt ra, anh chẳng bao giờ quen nổi với kiểu nói chuyện này. “Buông ra đi, chúng ta ăn cơm thôi.”

“Không đau là tốt rồi.” Tiếp tục phả hơi ấm, Lạc Dĩ Mạt khẽ tách môi ngậm lấy một bên tai đã đỏ ửng của anh. “Bởi vì đó là lần đầu, em không biết cách. Sau đó em không hề làm tổn thương thầy…”

“… Ừm…”  Chất giọng ngập vị ái tình cùng hương thơm nam tính đặc trưng hòa lẫn vào nhau. Như một loại phản xạ có điều kiện, hai đầu gối của Ân Nhược Triệt bắt đầu nhũn ra.

“Thầy có biết điểm nhạy cảm của thầy là ở đâu không?” Đầu lưỡi của Lạc Dĩ Mạt đẩy vào mặt trong vành tai anh, âm mưu tiến sâu hơn vào chiếc động nhỏ kia. Thứ mềm mại ẩm ướt ấy khiến cho làn da trắng nõn của Ân Nhược Triệt nổi lên vài sợi gân nhỏ mảnh dẻ.

“Là tai… Thầy có cảm thấy thế không?” Bàn tay của người kia không hề cử động, nhưng đầu lưỡi cùng lời nói cũng đủ kích thích anh.

“Kế tiếp, là cổ. Cổ của thầy rất nhỏ, khiến kẻ khác kiềm không được, muốn cắn lên ấy…”

“Ư… Ưm…Ư…” Những âm thanh rời rạc thoát khỏi sự khống chế của cổ họng, từ từ phóng thích ra ngoài.

“Da của thầy thật tuyệt, chỉ cần cắn nhẹ đã để lại dấu tích.” Hắn nhấp nháp anh như một thứ mỹ vị trần gian, rồi nhanh chóng biến thành một con cún nhỏ, liếm láp không ngừng, thấm ướt từ chỗ vành tai cho đến cổ.

“Dĩ Mạt… Đừng như vậy… Đừng…” Sự kích thích từ tốn còn khiến người ta chịu nhiều giày vò hơn cả sự tấn công trực tiếp. Từng cử chỉ trêu đùa liên tục làm lồng ngực ngứa ran, nhưng kẻ kia vẫn nhất mực chần chừ, không chịu tiến thêm bước nữa, chỉ muốn khuấy động tất cả những điểm mẫn cảm khác người trên cơ thể anh.

“Thầy, rất dễ chịu phải không? Mỗi lần thoải mái thầy đều nhắm mắt lại hưởng thụ.” Lạc Dĩ Mạt dùng răng cởi bỏ áo anh. Vì đang ở nhà, nên anh không mặc nhiều lớp, chẳng mấy chốc khuôn ngực đã lập tức phơi bày. Lạc Dĩ Mạt kéo anh xoay người lại, nửa ngồi trên bàn. “Bên dưới này, là hai nụ hoa đã đứng thẳng lên của thầy…”

Giây phút phần lưỡi của hắn khẽ tiếp xúc với đầu nhũ của anh, một dòng điện đột ngột chạy khắp thân thể của Ân Nhược Triệt, tấm lưng nhạy cảm liền gập lại, hướng đầu ngực ra sau. Nhưng Lạc Dĩ Mạt đã nhanh chóng mở miệng cắn lấy điểm hồng của anh, cộng hưởng cùng tư thế đang thu lại thiếu kiềm chế của Ân Nhược Triệt, hai nụ hoa tinh xảo bị kẻ đối diện kéo căng ra,

“… A… Đau quá…” Ân Nhược Triệt cau mày, khép chặt hai mắt ngửa đầu lên. Loại trêu đùa này thật sự rất khó chịu. Anh muốn hắn, nhưng tại sao lần nào hắn cũng phải trêu đùa anh, khiến anh điên dại đến mất hết lý trí mới chịu ngừng tay?

Thầy Ân mãi mãi không sao chống đỡ lại sự bỡn cợt của hắn. Lạc Dĩ Mạt cười gian ác tóm lấy đầu nhũ đã biến sắc của anh lần nữa, thỉnh thoảng còn đánh lưỡi qua lại. Ngay cả đầu nhũ bên cạnh cũng bị hắn làm cho dựng đứng lên.

“…” Ân Nhược Triệt cố kiềm nén những tiếng rên sắp thoát ra khỏi cổ họng.

“Tiếp theo, là thân dưới xinh đẹp của thầy.”

Cũng giống như ban nãy, hắn dùng răng tháo bỏ nút thắt ở trên quần anh, đẩy cằm xuống. Quần trong của Ân Nhược Triệt lập tức hiện ra ngay trước mắt hắn.

“Thật khó xử quá! Có nên dùng răng cắn thầy được không đây? Nhưng hôm nay Dĩ Mạt lại muốn phục vụ thầy thật tốt. Thầy, thầy nói xem em phải làm gì bây giờ?” Lạc Dĩ Mạt ra vẻ khổ não ngước lên nhìn người thanh niên đang xấu hổ đến mức chẳng dám hướng mắt xuống.

“Đừng… hỏi tôi nữa… Dĩ Mạt… làm đi… được không?”

“Không được! Phải có phương pháp mới được chứ!” Dứt lời, Lạc Dĩ Mạt hôn lên quần anh, ngậm lấy khối thịt đàn ông bên trong, cách miệng hắn một lớp vải.

Bị lớp vải ngăn trở, hắn không thể âu yếm hoàn toàn hạ thể của anh. Nhưng quần trong mỗi lúc một ẩm ướt khiến cảm giác ma sát ngày một rõ rệt, hòa cùng nhịp thở gấp gáp của đàn ông. Tuy không thể trực tiếp đạt đến khoái cảm, nhưng lại mang đến hương vị vô cùng lạ lẫm.

“Dĩ Mạt…A… Dĩ Mạt… A… A… Dĩ Mạt…” Vì quá thoải mái, Ân Nhược Triệt bắt đầu tiến đến trạng thái hưng phấn cực độ, nhìn như thể sắp nổ tung đến nơi.

Lạc Dĩ Mạt ra sức phục vụ anh. Cách một lớp vải, miệng hắn đang mỏi nhừ đi, nhưng nét mặt của người thanh niên kia đáng yêu như vậy, sao hắn có thể dừng tay được chứ?