Đừng Chạm Vào Cô Ấy

Chương 1




"Yên Yên, nếu có kiếp sau, chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với em, không để em chịu thiệt khi ở bên anh nữa!"

Hoắc Kiêu nằm trong lòng của Cố Nhược Yên thều thào nói, xung quanh hai người họ là biển lửa, khói lan ra mù mịt đến ngạt thở, không còn bao lâu nữa hai người họ sẽ lìa bỏ thế gian.

"Anh Kiêu, dù anh có đối xử với em thế nào, em vẫn mãi yêu anh!"

Cố Nhược Yên mỉm cười, cô cúi xuống, đặt môi mình lên môi của Hoắc Kiêu, cả đời hắn là của Lệ Nhã Ly, chỉ có bây giờ là hắn thuộc về riêng cô.

Hai người không thể cùng nhau sống hạnh phúc thì lúc chết phải vui vẻ bên nhau. Chỉ cần bao nhiêu đó thôi Cố Nhược Yên đã mãn nguyện rồi.

Lửa bốc lên cao, sức nóng thêu đốt tất cả mọi thứ, nhưng Hoắc Kiêu lại thấy rất dễ chịu, hắn nhắm mắt nằm yên trong lòng của Cố Nhược Yên, kiếp này, hắn đã phạm quá nhiều sai lầm nên cần phải trả giá.

Ầm!

Tiếng nổ lên vang lên kết thúc mọi chuyện.

(...)

Hoắc Kiêu giật mình tỉnh lại, trán hắn lấm tấm mồ hôi, trước mặt hắn là khung cảnh trường đại học quen thuộc, hắn ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, không có lửa, không có khói... và không có cả Cố Nhược Yên.

Hoắc Kiêu tự đánh vào mặt mình mấy cái, cảm giác đau đớn rất chân thật, hắn lại thử cử động đôi chân, đôi chân vẫn cử động bình thường, không hề bị tàn phế... Hoắc Kiêu vui mừng nhảy cẫng lên, những gì hắn đã trãi qua là một giấc mơ à? Hay đó là thứ trong tiểu thuyết hay nói đến "trùng sinh"?

Hoắc Kiêu lại ngồi xuống bãi cỏ, hắn tựa lưng vào gốc cây từ từ hồi tưởng lại chuyện cũ, những chuyện hắn đã gặp phải không phải là mơ, đó là sự thật.

Vì vậy, hắn là kẻ được ông trời ban cho cơ hội sống thứ hai, là người trùng sinh trở về từ kiếp trước.

Hoắc Kiêu nhìn cây cỏ, hoa lá xung quanh, ánh mặt trời manh theo những tia nắng ấm áp, gió thổi mát rượi, tiếng chim kêu ríu rít đón chào ngày mới vang lên trên khắp các nhành cây.

Hắn đã được sống lại vào đúng thời điểm cuộc đời hắn bắt đầu rẽ sang hướng mới.

Hoắc Kiêu nhìn thời gian và ngày tháng trên điện thoại, hắn nhớ đây là ngày hắn vì chuyện Lệ Nhã Ly được đàn anh khóa trên tỏ tình nên tức giận bỏ ra ngoài. Sau đó hắn sắp xếp một buổi bày tỏ với cô ta, cũng trong hôm nay, hắn và ả đàn bà xảo quyệt đó thành đôi thành cặp.

Lệ Nhã Ly và Hoắc Kiêu là bạn từ hồi cấp ba, mặc dù đôi bên có tình cảm nhưng chưa nói ra với nhau bao giờ, hắn đối xử với Lệ Nhã Ly rất tốt, mọi thứ tốt nhất hắn đều dành cho cô ta hết.

Ấy vậy mà cô ta là kẻ tham lam, là cái động không đáy, cô ta luôn muốn nhiều hơn những thứ có được, cuối cùng còn vì danh vọng, tiền tài không tiếc hại chết hắn. Đời này, hắn sẽ không ngu ngốc để Lệ Nhã Ly bỡn cợt nữa.

Hoắc Kiêu căm hận siết chặt tau thành nắm đấm, hắn chợt nhớ đến Cố Nhược Yên - thanh mai trúc mã cũng là hôn thê được đính ước với hắn.

Khác với Lệ Nhã Ly không biết thõa mãn, Cố Nhược Yên tuy rằng ngang ngược bướng bỉnh nhưng rất thật lòng đối với hắn, nếu mọi thứ Hoắc Kiêu làm là vì Lệ Nhã Ly thì Cố Nhược Yên làm tất cả là vì hắn.



Cố Nhược Yên nhỏ hơn Hoắc Kiêu hai tuổi, hiện tại đang là học sinh năm nhất đại học, còn hắn học năm ba. Từ nhỏ đến lớn, Cố Nhược Yên luôn bám theo hắn như cái bóng khiến hắn cảm thấy cô rất phiền phức, nhưng chính vì sự phiền phức đó mới để hắn thấy được cô thật lòng vì hắn đến cỡ nào.

Càng nghĩ, Hoắc Kiêu càng đau xót.

"Anh Kiêu, cuối cùng cũng tìm được anh rồi."

Giọng của Cố Nhược Yên vang lên bên tai khiếm Hoắc Kiêu mừng rỡ, tiếp theo đó là bóng dáng nhỏ nhắn, xinh đẹp với mái tóc ngang vai được buộc cao đang chạy đến.

Yên Yên của hắn đến rồi, lần này, hắn sẽ không đẩy cô ra xa nữa.

"Anh Kiêu, em có mua bữa sáng cho..."

Cố Nhược Yên còn chưa nói hết câu đã bị Hoắc Kiêu kéo vào lòng ôm chặt sau đó còn đặt lên môi cô một nụ hôn.

Hành động bất ngờ này của Hoắc Kiêu làm cho Cố Nhược Yên kinh hãi.

"Anh Kiêu, anh làm gì vậy?"

Cố Nhược Yên xấu hổ hỏi.

Giọng nói của cô run run vừa mừng rỡ, vừa lo sợ.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Kiêu chủ động thân mật với cô.

"Yên Yên, anh xin lỗi, anh là tên ngốc mới không nhận ra em tốt với anh thế nào, anh xin lỗi, anh xin lỗi..."

Hoắc Kiêu vùi mặt vào hõm vai của Cố Nhược Yên liên tục nói xin lỗi khiến cô càng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chưa bao giờ Hoắc Kiêu hành động lạ lùng đến vậy.

"Anh Kiêu, anh vẫn ổn chứ? Nói lời này có phải vì anh đang tức giận chuyện Lệ Nhã Ly được tỏ tình không?"

Cố Nhược Yên không kiềm được lòng hỏi.

Lúc nãy khi mang bữa sáng đến cho Hoắc Kiêu, cô đã thấy Lệ Nhã Ly ôm bó hoa lớn, cô còn nghe nói bó hoa đó là do đàn anh khóa trên tặng, cô đoán Hoắc Kiêu đang không vui nên đi tìm hắn, dù sao hắn cũng thích Lệ Nhã Ly mà, dù cô ta không phải loại người tốt lành gì cho cam.

"Anh vẫn ổn, Yên Yên, anh nói lời này không phải anh và Lệ Nhã Ly xảy ra chuyện hay cãi vã, cô ta được ai tỏ tình không liên quan đến anh, bây giờ anh chỉ quan tâm đến em thôi, anh sẽ dùng thời gian chứng minh điều đó."

Hoắc Kiêu dịu dàng nói.

Hắn đụng nhẹ trán của Cố Nhược Yên, hắn tham lam hưởng thụ cảm giác cô ở bên hắn, từng hơi thở, lời nói của cô hắn sẽ ghi nhớ mãi mãi không quên.



Từ bây giờ là thời gian hắn bù đắp, chuộc lỗi với Cố Nhược Yên.

"Anh... nói có thật không?"

Cố Nhược Yên e dè hỏi.

Trước giờ đối với lời nói của Hoắc Kiêu, Cố Nhược Yên luôn tin tưởng, bất kể hắn nói gì cô cũng tin, tuy nhiên, cô không phải người ngu nên cái gì thật sự tin với cái gì là lừa gạt cô phân biệt rất rõ.

Hoắc Kiêu chưa từng nói chuyện và hứa hẹn với cô bao giờ cả.

Đây lại là một lần đầu tiên cô nghe hắn nói chuyện thâm tình như vậy.

Cố Nhược Yên tin Hoắc Kiêu thật lòng với cô.

Chỉ là...

Cô không dám ảo tưởng vào chuyện đó nhiều thôi.

"Yên Yên, từ bây giờ cho đến mãi mãi về sau, những gì anh nói với em đều xuất phát từ lời thật lòng của anh. Anh có thể cam đoan với em, những gì anh làm không phải là xem em như em gái, mà anh xem em như vị hôn thê, là vợ của anh."

Cố Nhược Yên nghe xong câu này của Hoắc Kiêu thì cực kỳ vui vẻ, Hoắc Kiêu đưa ra cam đoan này chắc chắn sẽ không đùa cợt, bấy lâu nay cô hết lòng vì hắn, bây giờ đã được đền đáp xứng đáng rồi.

Cố Nhược Yên vui vẻ ôm cổ của Hoắc Kiêu.

"Em tin anh, những gì anh nói em đều tin."

"Thật ra em không tin cũng không sao, anh có thể dùng thời gian sau này của chúng ta để chứng minh những gì anh nói."

Hoắc Kiêu lặp lại.

"Vậy em sẽ xem xét."

Cố Nhược Yên cười híp mắt.

Hoắc Kiêu nhìn cô thật kỹ, so với Lệ Nhã Ly luôn giả tạo, Cố Nhược Yên ngây thơ hơn rất nhiều, suy nghĩ của cô lúc nào cũng hiện rõ trên gương mặt xinh xắn.

Hoắc Kiêu mỉm cười, hắn lại cúi người hôn Cố Nhược Yên.

Nụ hôn đầu thì nên dành cho người xứng đáng.