Đừng Bỏ Anh

Chương 71:Chương 72




\#72

Đúng là Thiên Vương rất nhẹ nhàng, so với những lần trước hắn chỉ dùng nửa phần sức, dù sao hắn cũng không để lời nói của bác sĩ ngoài tai được, hơn nữa hắn sợ cô đau. Cô quá yếu đuối so với tưởng tượng của hắn.

Hắn đặt cô vào bồn tắm, dùng một chiếc khăn quấn vào hông rất tạm bợ chỉ để che tạm phần bên dưới chưa mặc đồ. Hắn xả nước ấm, dùng sữa tắm thoa nhẹ lên làn da chỗ trắng chỗ đỏ của Thiên Nhi, từng động tác đều rất săn sóc, trân trọng tưởng chừng chỉ cần dùng sức một chút sẽ khiến cô khó chịu vì đau.

Đối với hành động này của Thiên Vương, Thiên Nhi rất phối hợp, được ngâm mình trong nước ấm cả người thoải mái hơn nhiều. Hắn mang lại cho cô cảm giác thỏa mãn, cô rất đón nhận.

Một hồi, hắn nâng cô lên, quấn quanh người cô một chiếc khăn tắm cỡ lớn để thấm bớt nước trên cơ thể rồi bế cô ra ngoài. Thiên Nhi trước đó đã gầy, sau lần nằm viện lại càng gầy hơn, lúc cô ôn thi tuy đã ăn uống điều độ, chăm sóc bản thân tốt nhưng cân nặng vẫn giảm vì cô giành thời gian, công sức cho việc học quá nhiều, cơ thể mảnh mai nằm gọn trong lòng hắn, cô rất nhẹ, bế cô cả ngày cũng chẳng mất sức là bao.

Thiên Vương lôi từ tủ thuốc ra một tuýp thuốc chuyên giành để trị các vết bầm đỏ hắn thận trọng bôi lên từng nốt trên người cô. Đêm qua hắn luôn điều tiết bản thân nhưng vẫn không tránh khỏi những lần quá khích mà mạnh tay với cô. Từng phần trên cơ thể cô không dấu diếm mà lọt hết vào mắt hắn, hắn cố gắng chú tâm vào công việc bôi thuốc dang dở. Hắn đã có kinh nghiệm nhiều lần về việc này nhưng tay vẫn không thể không run, con thú trong người không kiềm chế được mà thức giấc. Thiên Vương cố gắng không được nghĩ quá xa, nếu lại đằn Thiên Nhi ra ăn thì rất tội nghiệp.

Xong xuôi mọi việc, hắn lập tức dùng chăn che đậy cơ thể đầy kích thích của cô lại, nhìn cô bằng vẻ mặt không hài lòng, giọng nói dầy quở trách :

\- Tại em mà "tiểu Vương" của anh lại ngóc đầu biểu tình này.

Cô liếc mắt nhìn xuống nơi hắn nói, chiếc khăn quấn quanh hông bị "tiểu đệ" đang biểu tình mà nhô lên một chỗ, nhìn qua có thể tưởng tượng nó đang thoát khỏi nơi gò bó này ngay lập tức, cái khăn có lẽ không lâu sau đó sẽ bị nó làm cho tuột khỏi hông hắn.

Tư thế hiện giờ của hắn đang hơi cúi, một tay chống vào thành giường làm điểm trụ, bụng gập vào để lộ chút mỡ ít ỏi vì bị cô chăm cho béo lên, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Thiên Nhi tỏ thái độ đầy oan ức :

\- Em có làm gì đâu? Suốt từ nãy đều im lặng mặc anh muốn làm gì thì làm.

Hắn dùng tay còn lại vuốt lọn tóc đang dính trên má của cô ra đằng sau, không trả lời vấn đề đó nữa mà lại tìm thêm lí do trách móc cô :

\- Em gầy quá, thiếu thịt, lúc ôm thì chỉ thấy xương, không êm ái chút nào.

\- Có thật không?

Thiên Nhi nghi hoặc hỏi. Hắn lập tức gật đầu chắc nịch. Cổ tay, bàn tay, cổ chân, chân, eo, má,... của cô chỉ thấy da bọc xương, chẳng có chút mỡ hay thịt nào cả, đặc biệt là má. Hắn cảm thấy rất ghen tị với Chấn Phong bởi người yêu Phong có hai má phinh phính rất đáng yêu, chắc chắn bẹo rất đã tay, còn nhìn qua cô thì....haizzzz....ngán ngẩm!

Thiên Nhi lập tức lật chăn ra phơi bày toàn bộ thân thể thiếu nữ ra trước mặt hắn, lên tiếng phủ nhận :

\- Ngực rất đầy đặn, mông cũng không kém cạnh, vậy chỗ nào là thiếu thịt?

\- Trừ hai thứ đó ra, chỗ nào cũng thiếu cả.

Hắn lảng ánh mắt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vào cô, hắn sợ hắn không kiềm chế được.

Cô đưa hai tay ép vào má hắn, bắt hắn đối diện với mình, môi cô mấp máy thoát ra âm thanh dễ nghe :

\- Vậy thì em ăn anh để bổ sung thêm thịt nhé?

Chẳng biết sức lực từ đâu mà cô kéo hắn ngã xuống người mình rồi lật người nằm đè lên hắn. Đôi môi lạnh lẽo, khô khốc bỗng chốc bị đôi môi mềm mại, thơm tho áp vào mút mát bên ngoài. Hắn không nhịn được phối hợp giúp Thiên Nhi dễ dàng đưa lưỡi nhỏ nhắn vào trong quấn lấy lưỡi hắn, mật ngọt bao phủ khắp nơi truyền đến trái tim cảm giác ấm áp đầy rung động.

Cứ tận hưởng đi Thiên Vương à, thời gian không còn nhiều đâu.

Thiên Nhi vẫn là người yếu thế, cô rời khỏi môi hắn hít lấy hít để không khí.

\- Em không sợ mệt rồi ngất đi như hôm qua sao?

Giọng hắn đã khàn đi, đôi mắt nhiễm một tầng sương mờ.

\- Không sợ.

Cô đáp lại không do dự. Môi lưỡi lại dây dưa không ngớt. Thiên Nhi đã tự đề xuất, hắn đâu có ngu mà từ chối? Hắn lật người cô lại, kéo cái chăn vướng víu ném xuống đất, không chút kiêng dè dán chặt lấy môi cô, hắn nghiện hôn cô mất rồi. Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển khắp cơ thể cô làm loạn.

Bị nhiều đợt kích động truyền tới, ý thức Thiên Nhi bị cảm giác nóng bừng thiêu đốt càng trở nên mơ hồ, bàn tay quờ quoạng linh tinh muốn tháo cái khăn trên hông của hắn ra, hắn không kiên nhẫn mà tự mình đưa tháo nó ra. Hơi thở nóng bỏng phả xung quanh không gian.

Bàn tay hư hỏng của hắn dần lần mò xuống sâu bên dưới, Thiên Nhi không kìm nén phát ra những âm thanh yêu mị. Vừa chạm nhẹ vào nơi tư mật, tay hắn đã bị ướt. Cô bị hắn làm loạn mà đã ướt sũng. Hắn hôn từ má lên vành tay cô, cắn nhẹ, trầm trầm lên tiếng :

\- Nói xem hiện tại em muốn gì?

Đôi mắt trong trẻo, lạnh lẽo thường ngày đã bị hắn làm trở nên đục ngầu, một tay hắn không ngừng đùa nghịch nơi nhạy cảm phía dưới khiến cô khó chịu vô cùng, Thiên Nhi vô thức trả lời :

\- Muốn...ưm...muốn anh a..

Những lần trước, khi nghe xong câu nay hắn liền lập tức chiều theo ý cô, nhưng lần này hắn muốn nhiều hơn thế. Hắn kiên nhẫn hỏi tiếp :

\- Anh là ai?

\- Thiên Vương.

Cô đã không còn chút lí trí nào, mọi hành động, phản xạ đều bị ham muốn nguyên thủy tri phối.

\- Anh là gì của em?

\- Là hôn phu.

\- Em có yêu anh không?

Câu hỏi cuối cùng này khiến hắn rất mong đợi, cực kì mong đợi.

Cô thở mạnh, khó khăn gật đầu. Vậy mà hắn vẫn chưa hài lòng, liếm lấy má cô :

\- Nói đi.

\- Ư..có..

Hắn biết cô đang không tỉnh táo nhưng nghe được chính câu này từ miệng cô phát ra khiến hắn vui vẻ, hạnh phúc vô bờ, cảm giác thành tựu sau bao ngày ập đến.

Hắn đặt hạ bộ vào cửa \*\*\* \*\*\*\*\*, cố gắng ép cô nói thêm một câu nữa rồi mới thưởng cho cô :

\- Ngoan lắm, nói "em yêu anh" đi.

Thiên Nhi chưa kịp trả lời thì tiếng chuông cửa đã lọt vào tai hắn.

\_\_\_\_còn\_\_\_\_\_