Đừng Bỏ Anh

Chương 69:Chương 70.2




\#**70.2**

Hắn mở lời trước, gương mặt hoàn toàn không biến sắc.

Nụ cười tươi rói trên môi của chị nhân viên, chị ta liền đi đến phía hắn, nhiệt tình giới thiệu :

\- Áo lót cho nam thì anh có thể xem mấy loại ở phía kia, Nike, Adidas, cùng những thương hiệu tốt đều có đủ, còn quần lót cho nam thì anh có thể tham khảo loại của hãng Calvin Klein ạ, chất vải tốt, mặc thoáng, không bị bí, co dãn tốt không gây khó chịu.

Mặc cho chị ta đang dâng trào cảm xúc thế nào, hắn không ngại dập tắt nó :

\- Tôi mua đồ lót dành cho nữ, không phải cho nam.

Thành quả của việc mua sắm khiến hắn khá hài lòng.

Hắn kéo cô đi đến khu trò chơi, Thiên Nhi hoàn toàn tỏ ra không hứng thú với những thứ vô bổ này nhưng bị hắn ép chơi, nhờ đó hắn mới phát hiện một điều, Thiên Nhi chơi game rất rất rất kém, quá kém, thua cả đứa trẻ con 4,5 tuổi.

\- Thiên Nhi à, em học giỏi vậy mà sao chơi game ngu thế?

Hắn không nhịn được mở miệng chê bai.

\- Học và game liên quan à? Đây là lần đầu.

Thiên Nhi giải thích, những thứ này không thuộc thế giới của cô, sau này cô sẽ không bao giờ động đến nó nữa, chơi vừa buồn cười vừa ức chế.

Cuộc dạo chơi vốn định kết thúc thì hắn kêu đói, cô đành cho hắn đến hàng ăn nhanh. Hắn gọi gần hết cả cái menu, mỗi thứ đều bắt cô thử qua một chút cho biết mùi vị. Thiên Nhi nhìn những thứ dầu mỡ kia với ánh mắt do dự cùng khó chịu, sao lại bắt cô ăn mấy loại không tốt cho sức khỏe thế này chứ? Còn chưa biết nó có hợp vệ sinh không. Ý nghĩ này một lúc sau thì bị cô ném qua một bên, nếm thử từng món hắn gọi Thiên Nhi đều thấy rất ngon và ăn nhiệt tình.

Trước khi ra về, Thiên Vương một lần nữa 'ăn vạ' cô, ép cô phải đưa hắn đến máy chụp ảnh. Tên cơ hội này còn lợi dụng cô mà hôn đến nỗi môi cô sưng đỏ lên. Không sao, cô nhịn, coi như hắn khôn.

Tối đó, bố mẹ nuôi của Thiên Nhi mang chút thức ăn bổ dưỡng đến cho cô và hắn. Không khí xung quang khá nặng nề. Bố cô ngồi đối với với cô và hắn. Mẹ cô gọt hoa quả mang ra từ bếp rồi ngồi cạnh ông, ông uống nước, nghiêm nghị nói :

\- Con gái, mong ước của ta, của mẹ con và cũng chính là của con con đã biết rồi chứ?

\- Vâng, con biết rồi.

Cô lạnh nhạt trả lời, trên mặt không biểu lộ bất kì thứ cảm xúc gì.

Mẹ cô đưa một miếng dưa cho hắn, dùng ánh mắt an tâm nhìn Thiên Nhi. Đứa nhỏ này từ khi được hai người nhận nuôi về luôn nghe theo lời của họ. Thật không tốn công nuôi dưỡng mà.

Bà nói:

\- Thiên Nhi cũng ăn đi để có sức thi thật tốt nhé con.

\- Vâng ạ.

Thiên Nhi ngoan ngoãn trả lời.

\- Lần này bắt buộc con phải cố hết sức để thi đỗ!

Bố cô nói, từng câu từ không khác nào một lời ra lệnh.

\- Vâng, con sẽ cố hết sức, đó cũng là mục tiêu của con.

Cô đáp lại bố mình.

\- Trước khi con đi du học, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai con. Sau đó như thế nào tùy vợ chồng các con quyết định. Con không có quyền phản đối.

Cả hai người rời đi để lại không gian im ắng không một tiếng động.

\*\*\*
Ngày thi đầu tiên, mặt trời thức dậy từ sáng sớm, ánh nắng ban mai không nhẹ nhàng mà gay gắt chiếu xuống. Thiên Nhi dậy từ 4h sáng, ôn tập lại nội dung chính. Sau đó tắm rửa làm vệ sinh cá nhân rồi ra chuẩn bị đồ ăn sáng.

Xong xuôi tất cả, bước ra khỏi phòng để đi thi thì nghe được giọng hắn nói vọng ra :

\- Thi tốt nhé, anh tin em sẽ làm được.

\*\*\*

Hoàn thành xong xuôi ba ngày thi của 5 môn, cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, giờ việc mà cô phải làm là chờ đợi kết quả của việc xin học bổng du học, chờ đợi điểm số và 'bồi dưỡng tình cảm' với hắn.

Cô ở nhà hắn, giúp hắn tập luyện để bình phục, sinh hoạt cùng hắn. Bác sĩ nói khả năng hồi phục của hắn nhanh hơn so với những người khác, sau hơn 20 mươi ngày tiếp theo hắn đã đi lại khá thành thạo, không cần có người đỡ bên cạnh nữa nhưng vẫn chưa thể vận động quá mạnh.

Có Thiên Nhi chăm sóc hắn đã có sức sống hơn rất nhiều, tăng thêm vài cân, bụng săn chắc trước đó đã xuất hiện mỡ, sau khi khỏi hẳn, hắn cần phải tập luyện lại gấp. Công việc ở tổ chức hắn ra nhập thì không có gì đến tay hắn, boss giành cho hắn sự đối đãi to lớn vì hắn đã cứu mạng, hắn không bị những tên tay sai của Nguyễn Nam quấy rối lần nào cũng bởi người của tổ chức hắn luôn 24/24 bảo vệ hắn, theo báo cáo, bọn tay sai kia không có động tĩnh gì cả, tên Nguyễn Nam đang chuẩn bị âm mưu gì hắn cũng không rõ, đó là việc của boss hắn. Thiên Nhi cũng nằm trong sự giám sát, bảo vệ của boss hắn.

Có một điều là sự tra tấn đối với hắn, hầu như ngày nào cũng vậy, Thiên Nhi đều dùng các cách khác nhau mà 'vô tình' khiến hắn nổi lên phản ứng. Ban đầu hắn dập tắt ngọn lửa ham muốn bằng cách tắm nước lạnh, sau dần nó không còn tác dụng nữa, hắn phải tự dùng tay để thỏa mãn bản thân nhưng cách đó thật sự gây ức chế, khó chịu cho hắn. Cô luôn né tránh việc này nên hắn cũng đành thôi, hắn muốn cô tự chấp nhận mình chứ hắn không ép buộc nữa.

Tối nay cũng vậy, hắn một lần nữa chứng kiến cô trong bộ dạng không mặc gì, hạ bộ lại bắt đầu có phản ứng. Hắn khẽ rủa, đưa tay nhéo mi tâm.

Con quái vật vừa được hắn cưỡng chế lại thì lại bị bùng phát, lần này rất dữ dội. Thiên Nhi trên người chỉ quấn cái khăn tắm ngắn quá nửa đùi, yêu mị nhấc đôi chân thon dài đến trước mặt hắn, đôi môi anh đào cong lên hoàn ảo. Hắn đang ngồi trên giường, cô trèo lên theo quỳ trước mặt hắn, hai tay nhỏ nhắn từ từ vòng qua cổ hắn. Ở tư thế này, tầm mắt hắn đối diện thẳng với nơi mềm mãi đang bị cái khăn tắm chèn ép nhô lên một chút, mùi hương sữa tắm, mùi hương cơ thể quen thuộc sộc thẳng vào mũi hắn. Nếu hắn không kiềm chế tốt có lẽ đã kéo cô lại mà chôn mặt mình vào ngực cô rồi. Chắc tại hắn đã rèn được bản tính kiềm chế sau nhiều ngày bị Thiên Nhi vô tình hành hạ rồi. Hắn ngẩng đầu, nhìn Thiên Nhi đầy khó hiểu, con ngốc này còn không mau chạy đi, muốn hắn mất kiểm soát rồi đằn cô ra chiếm lĩnh à? Hắn đã bình phục một phần nào đó rồi, chỉ là bác sĩ cấm làm việc nặng thôi.

Giọng nói nhỏ nhẹ đầy lôi kéo của Thiên Nhi vang bên tai hắn :

\- Chúng ta hoạt động mạnh một chút đi.

\_\_\_\_còn\_\_\_\_