Đừng Bỏ Anh

Chương 59:Chương 61




\#61

Cả nhóm bạn vui vẻ cất tiếng chào Thiên Nhi :

\- Thiên Nhi, chúng tôi đến thăm cậu này.

\- Cậu khỏe chưa?

\- Chào Thiên Nhi nhé!

\- Bọn tôi mang cả 'chồng sắp cưới' của cậu vào cho cậu này.

Một bạn nam khá ưa nhìn cười toe toét đẩy hắn lên trước mặt cô. Hắn nín thở e dè nhìn phản ứng của cô. Cứ tưởng cô sẽ run sợ nhưng trên gương mặt khả ái chỉ xuất hiện những nét ngạc nhiên, bất ngờ, không hề có chút sợ hãi nào. Hắn không dám thở mạnh. Tiếp tục chú ý biểu cảm của Thiên Nhi, Nghi cũng vậy. Các bạn trên lớp đều chưa biết rõ bệnh của Thiên Nhi nên mới nhất quyết mang hắn vào.

Sau khi thấy cô không có vấn đề gì, Nghi mới thở phào nhẹ nhõm. Các bạn mang sữa, mang kẹo bánh, rồi đủ mọi loại thức ăn đến cho cô khiến cái kệ đồ đầy ắp, tiếng nói tiếng cười ríu rít. Chưa thấy Thiên Nhi nói câu nào, Nghi đẩy đẩy vai cô nhắc nhẹ.

Nhi thở dài, đành nở nụ cười tươi, mở miệng đầy ngọt ngào :

\- Cảm ơn mọi người nhé, tôi sắp xuất viện rồi nên không cần mang nhiều quà như vậy đâu.

Môi hồng hào tự nhiên cong lên, ánh mắt đầy tia cười sáng long lanh, nhìn vào Thiên Nhi thật không thể không cảm thán, xinh đẹp không khuyết điểm.

Một bạn nữ trước đó từng có ấn tượng không tốt về Thiên Nhi cười cười nói :

\- Cậu phải cười đúng chỗ nha Thiên Nhi, cậu cười là khiến lũ đàn ông muốn phạm tội rồi, xinh quá xinh!

Đúng thật sự khi cô cười, thời khắc đó đã khiến nhiều trái tim chợt loạt nhịp.

Cả đám đều gật đầu đồng ý, nghe cô bạn đó lên tiếng, Nhi không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Bạn bè thi nhau hỏi han cô, còn nói sẽ giúp cô hết sức mình khi cô đi học lại khiến trái tim lạnh lẽo ùa về một cơn ấm áp. Hôm nay Thiên Nhi rất vui.

Khi Chấn Phong thay Thiên Nhi lên làm lớp trưởng, anh đã giành ra nhiều thời gian để giải thích cho mọi người hiểu hơn về Thiên Nhi, tuy cô luôn tỏ ra xa lánh tất cả, khó ở nhưng mọi việc của lớp cô đều giúp lớp hoàn thành tốt, thành tích học tập của lớp nhờ Thiên Nhi kèm cũng cao lên nhiều, mọi người đều hiểu và cảm thấy có lỗi với cô. Tất cả đều đã lớn, suy nghĩ cũng đã khác vậy nên họ không còn chút ghét bỏ nào với cô. Hôm nay thấy Thiên Nhi cười nói thân thiện, các bạn lại càng trở nên gắn bó với cô hơn.

Chấn Phong và Linh Đan vội vàng trở vào vì suýt quên mất chuyện cả lớp sẽ đến thăm cô, cũng may Thiên Nhi rất tốt, không hề sợ hãi ai cả.

Tất cả đã rời đi, căn phòng chỉ còn ba người : Nghi, Thiên Nhi, Thiên Vương.
Hắn cúi đầu không nói gì, cả buổi hôm nay dù hắn đã cố tình hỏi han cô vài câu nhưng đều bị cô cho ăn bơ. Tự an ủi bản thân là Thiên Nhi không sợ mình nữa là tốt rồi, mọi chuyện cần có thời gian, hắn lưu luyến nhìn cô một lần nữa rồi rời đi.

Nghi mỉm cười hài lòng với hành động trước đó của Thiên Nhi, cô bé làm rất tốt.

Ánh nắng chiều nhuộm màu cả căn phòng làm nổi bật hai người con gái xinh đẹp. Dặn dò cô vài câu rồi Nghi rời đi.

Phòng bệnh chỉ còn lại một mình Thiên Nhi, một bên môi nhếch lên, đáy mắt lộ rõ vẻ gian xảo. Cô lấy điện thoại gọi cho hắn. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng run run vì không tin vào tình huống đang xảy ra :

\- "T...Thiên Nhii..."

Cô thản nhiên trả lời một câu rồi tắt máy luôn :

\- "Đến phòng tôi, tôi có chuyện cần nói."

Dù giọng nói của người con gái kia không hề có chút nhiệt độ nào, nhưng khóe miệng của hắn đã cong hết cỡ, hắn cười lên vui sướng chỉ thiếu là chưa nhảy lên ăn mừng vì chưa thể đứng huống chi là nhảy nhót.

Nhanh chóng sửa sang cho mình thật đẹp trai trước khi đi gặp "vợ yêu". Bao ngày lười chẳng buồn cạo râu, hôm nay hắn cạo sạch, nhẵn bóng. Gương mặt rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, đầu tóc chải chuốt. Hắn hận mình không thể đứng dậy mà cầm một bó hoa bước đi gặp cô. Cả công cuộc chuẩn bị của hắn hết 10 phút. Sợ cô phải chờ quá lâu, hắn một mình ngồi xe lăn đi đến phòng cô.

Nào ngờ đến nơi chẳng có ai trong phòng, chỉ có mùi thuốc tiệt trùng cùng mùi hương thiếu nữ tỏa ra nhè nhẹ trên giường bệnh. Hắn nhíu mày, tiếng nước lọt vào tai. Đèn trong phòng tắm đang bật, cô đang tắm?

Được, hắn sẽ kiên nhẫn đợi.

5 phút trôi qua, hắn chống tay ngồi đợi.

Lại 5 phút nữa, nhàm chán nhìn cửa phòng tắm mãi chưa mở ra, hắn tiép tục đợi.

Lại 5 phút nữa trôi qua, chiếc cửa đáng ghét kia vẫn im lìm. Hắn hận, hắn hận không thể phá bỏ cái cửa kia ra để được nhìn thấy cô, đã bao lâu rồi chưa được ôm Thiên Nhi rồi? Mới vài ngày thôi mà tưởng chừng như cách năm thu...

Hắn đợi đến phút 19, sự kiên nhẫn của hắn đã thay bằng sốt ruột, sao lâu vậy. Cuối cùng công sức của hắn đã được đền đáp, cửa phòng tắm được mở ra, hắn nhìn chằm chằm vào đó. Thiên Nhi bước ra trên người không có một mảnh vải nào, thân thể nuột nà khiến ai đó chỉ muốn ăn tươi nuốt sống. Cô cứ nghĩ tối hắn mới đến nên chẳng có chút phòng bị, một mình một phòng nên không che chắn gì mà bước ra ngoài lấy đồ mặc. Nào ngờ vừa mở cửa đã nhìn thấy hắn đang cứng đờ người, ánh mắt đầy sững sờ nhìn thẳng vào toàn thân cô. Ánh hoàng hôn xuyên qua tấm cửa kính chiều thẳng vào người con gái đó làm cả hình ảnh kia lọt hết vào mắt hắn.

Thiên Nhi lập tức đóng cửa lại. Nhếch miệng, hay là trừng trị hắn một chút nhỉ? Lấy chiếc khăn tắm quấn ngang ngực, chỗ gì cần che đã che đủ. Cô một lần nữa mở cửa bước ra.

Thiên Vương bị tiếng đóng cửa làm cho hoàn hồn, máu trong người réo lên âm ỉ. Cảnh tượng vừa rồi hắn nhìn không xót chút nào. Nhìn cô bước ra, hắn một lần nữa cứng đờ người, yết hầu không ngừng chuyển động. Khăn tắm hờ hững quấn trên người, mái tóc còn sũng nước vì mới được lau qua loa, vai gầy, chân dài thon thả, làn da trắng tuyết cùng gương mặt kiều diễm. F\*ck, hắn biết con quái vật trong người hắn bị cô đánh thức rồi. Máu trong người hắn càng sôi lên, khắp người truyền đến một luồng điện.

Hắn hít thật sâu, kiềm chế bản thân không được làm tổn thương đến cô, không được nghĩ bậy, mở miệng trước :

\- Em...

Cô nhướng mày coi như trả lời, mặc hắn mà đi đến tủ đồ lôi ra một chiếc váy ngủ hai dây kiểu dáng giống hôm qua, chỉ khác hôm nay là màu đen và có viền ren trên ngực.

Coi hắn là không khí, quay lưng về phía hắn, cô cởi chiếc khăn tắm ra, điềm nhiên thay đồ trước mắt hắn.

\_\_\_\_còn\_\_\_\_