Đừng Bỏ Anh

Chương 14:Chương 16




\#16

Cô không hề sợ hãi khi hắn nói câu hùng hồn như vậy. Cô cho hắn ăn, để hắn tận hưởng sướng rồi, trèo cao rồi, lúc đó ngã hắn mới biết đau là gì. Nhưng nếu cô cứ dễ dãi, hắn ngày càng được nước làm quá. Cô sẽ từ từ, dùng từng kế một để đạp đổ hắn.

Cô hừ lạnh :

\- Chính cậu lôi tôi xuống biển, nếu không xuống, tôi có bị chuột rút không? Tôi bị chuột rút cần cậu cứu à. Trả công? Tôi không phải người thuê cậu làm việc, cậu thích làm osin sao? Ăn tôi? Cậu nghĩ tôi là điếm rẻ tiền sao? Tôi không phải loại dễ dãi, cậu có bằng chứng ép buộc tôi, đừng tưởng tôi phải nghe lời cậu, chỉ có nhưng người ngu dốt mới lấy điểm yếu của người khác ra dọa nạt, thích thì sao không dùng thực lực để đạp đổ tôi. Nhìn cậu bây giờ chẳng khác gì một tên thảm hại, một thằng cứ thấy gái là nổi dục vọng tục tĩu, ghê tởm. Cậu như một thằng lúc nào cũng có ham muốn, nếu thích thì hãy tìm đến điếm, có rất nhiều điếm ngon mà, trên đường Trần Duy Hưng có đầy :\)\)

Hắn bóp mạnh lấy cằm cô, cất giọng :

\- Tôi chỉ nổi dục vọng với cậu, còn đĩ điếm? Tôi không có hứng thú :\)\) tôi là thằng đàn ông tục tĩu, ghê tởm, nhưng cái thằng cậu gọi là ghê tởm này lại khiến cậu cầu xin, khiến một người có lòng kiêu cao chót vót kia phải vứt bỏ để đi cầu xin cái thứ dục vọng của tôi. Cậu nghĩ cậu mà ai mà có thể hăm dọa được tôi?

Cô gạt tay hắn ra, nhếch mép :

\- Tôi là ai? Tôi là đứa khiến cậu nổi dục vọng. Tôi là đứa mà sẽ khiến cậu phải quỳ xuống trước mặt tôi mà cầu xin tôi. Tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.

Hắn giữ lấy tay cô đưa ra đằng sau, đè hẳn lên người cô, nhấn chìm cô xuống bồn tắm, chỉ để cho gương mặt của cô ở trên :

\- Được, vậy tôi sẽ chờ xem cậu làm thế nào.

Hắn nhấc người cô lên, ấn mạnh người cô xuống nền nhà tắm. Đá hoa lạnh ngắt. Hắn giữ hai tay cô lên trên đỉnh đầu, dùng một chân đè hai đùi cô. Hắn kéo hẳn chiếc áo của cô xuống dưới bụng. Hôm nay cô mặc áo ngực không dây.

\- Buông ra, cậu không biết nhục hả? Buông ra!!! Hành vi của cậu sẽ quy vào tội hiếp ***, và sẽ vào tù.

Cô nói, ngữ khí lạnh đến âm độ.

\- Hiếp ***? Cậu có dám báo cảnh sát không? Cùng lắm tôi bị vào tù, nhưng còn cậu? Thanh danh của cậu sẽ bị bôi đen, sẽ bị người khác soi mói, cậu chẳng còn trong sạch nữa. Cậu bảo vệ danh dự của mình lắm cơ mà, dám báo sao?

Hắn ghé sát vào tai cô, mở miệng. Hơi thở phả vào tai nóng bừng, nó khiến cô cảm thấy khó chịu.

Hắn ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào vào ngực phập phồng đang bị cái bra không dây kia che lấp. Trên làm da trắng sứ vẫn còn vài vết đỏ :

\- Thiên Nhi, vẫn còn nhưng vết hôm kia và hôm qua tôi làm này. Tự nhiên tôi lại thấy thành quả của mình thật vĩ đại, rất tự hào.

Cô cau mày dẫy dụa. Người cô vẫn còn yếu nên không phản kháng được nhiều, sẽ rất mệt.

Hắn dùng tay, vuốt từ gò má đến xương quai xanh của cô. Đẹp như thế này phải từ từ tận hưởng thì mới thích.

Hắn nằm hẳn lên người cô, cắm đầu vào hốc cổ hít mùi hương. Hắn dùng lưỡi, liếm nhẹ, dịch chuyển dần đến vành tai, dáy tai, rồi gáy.

\- Ưm.....mau bỏ ra.... Buồn...

Cô dãy lên, quát to.

Hắn bị cô quát, ngẩng lên :

\- Chẳng phải cậu thích lắm sao? Đừng cố gắng làm trái với mong muốn của cơ thể mình, Thiên Nhi ạ, như vậy nhanh già lắm. Cơ thể cậu phải để tôi chăm sóc tỉ mỉ, nó rất thích điều này.

Hắn hôn lên hai gò má của cô. Cắn nhẹ, rồi lại liếm láp. Tay của hắn từ eo thon thả đi lên trên, hắn dễ dàng tháo khuy áo đằng sau ra, lột bay cái bra không dây vứt nó sang một bên. Tay hắn chạm vào một bên bồng đào, xoa bóp nhẹ.

\- Ứm....cút ra, đê tiện. Biến đi!

\- Cậu thích mà, chưa thích ứng được thôi.

Hắn nói rồi ngậm lấy bờ môi cô. Hắn chỉ mút ở ngoài, nếu đưa lưỡi vào trong, hắn sợ cô sẽ cắn hắn.

\- Thiên Nhi, há miệng ra hôn tôi nào.

Hắn cất tiếng, đồng thời bàn tay bóp mạnh hơn. Cô đau nhưng quyết không há miệng.

Cô không thể, cô đang từng chút, từng chút một bị hắn dẫn dụ.

Khi cô đang chạm tới giới hạn, lại có một giọng nói trong trẻo hốt hoảng vang lên :

\- Thiên Vương, cậu mau cút ra!

Người đó chạy đến, túm lấy tóc của hắn lôi ngược lên. Đau! Hắn đau quá, liền buông cô ra.

Cô ngơ ngác nhìn.

\- Đồ đê tiện, cậu là cái hạng con trai đê tiện nhất tôi từng gặp, mau cút đi, cút mau, đừng động đến Thiên Nhi của tôi.

Linh Đan quát lên, nhìn lúc này con bé rất tức giận, khua chân múa tay đánh đuổi hắn đi.

Hắn bực mình không kém, nhưng đành sửa lại quần áo sộc sệch rồi bỏ đi. Hắn thề, hắn rất muốn giết chết con bé Linh Đan.

Cô có phần cảm kích về hành động của Linh Đan.

Linh Đan mắt đỏ ngầu như sắp khóc, sắc mặt cực kì đáng sợ, so sánh với vẻ baby thường ngày thì khác xa. Nó quay sang nhìn cô, gương mặt đáng sợ kia lập tức biến mất, thay vào đó lại là đau lòng vô cùng.

Linh Đan vớ cái khăn tắm, chùm lên thân trên của cô, hỏi han ân cần :

\- Thiên Nhi, cậu có sao không. Đồ đê tiện, tớ không ngờ tên kia lại là thằng đàn ông ghê tởm như thế, tất cả đàn ông trên thế giới này đều khốn nạn như nhau, chỉ có con gái mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau. Cậu có sao không? Để tớ đỡ cậu ra ngoài.

Linh Đan đỡ cô ngồi trên giường. Nó ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng :

\- Sao lại khổ thân cậu thế cơ chứ. Dù gì cậu cũng là con gái mà, mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là con gái mà.

Cô ngỡ ngàng, đã lâu lắm rồi, cô chưa được ai ôm như thế này, kể từ khi cô xa đứa em gái của mình.

Linh Đan nước mắt ngắn nước mắt dài, sụt sịt buông cô ra, rồi lên tiếng :

\- Để tớ báo cảnh sát!

\_\_\_còn\_\_\_