Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Đừng Bắt Tôi Yêu Em - Chương 69: Ngoại truyện 3: Dục Nam




Cuộc sống của tôi sau khi cưới cũng không có gì đặc biệt. Mọi thứ vẫn trôi qua như vậy. Chỉ có điều tính tình Diệp Mi ngày càng trẻ con. Cô ấy như biến đổi sau khi kết hôn. Sát khí lặn mất tăm luôn. Ngày nào cũng thấy nói cười. Đôi lúc còn đi ghen với cả con gái nữa. Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi.

Sau lần tại bệnh viện tôi cũng không gặp Đoan Chính Doãn nữa. Cô biến mất không một dấu tích. Nhưng thế giới này thật nhỏ bé.

Gia đình tôi đi nghỉ tại Anh. Hôm đó Diệp Mi nằng nặc đòi đi picnic. Tôi cũng chẳng nói gì thuận theo ý cô ấy.

Ra công viên, vì hôm đó là chủ nhật nên cũng rất đông. Tôi dắt Dục Mi đi chơi loanh quanh đó và gặp Đoan Chính Doãn. Cô mặc chiếc váy màu hồng nhẹ. Bên cạnh là một người đàn ông cũng chạc tuổi tôi. Trông họ hạnh phúc vô cùng. Trước đó là một bé gái tầm Dục Mi đang vui đùa.

Như biết được tôi đang nhìn, Đoan Chính Doãn quay sang. Cô sững sờ một lúc rồi cười tươi nhìn tôi. Tôi cũng cười nhẹ đáp lại cô ấy.

Hai chúng tôi giờ là hai người xa lạ đi qua nhau. Dù có từng gặp cũng chưa chắc bây giờ còn quen biết được. Cuộc sống là vậy. Bạn bè, tình yêu là những thứ quá xa xỉ.

Hôm tháng sau khi về nước, tôi nhận được một bức thư không đề tên người gửi. Chần chừ một lúc tôi mới mở ra.

Phong thư viết chữ ngay ngắn cực dễ đọc.

Cuộc đời này, yêu anh em chưa hề hối tiếc. Yêu anh và buông tay anh, em hiểu được thế nào cách trân trọng tình yêu và bản thân mình.

Mãi yêu anh, tình yêu của em

Tôi cất bức thư vào phong bao rồi bảo cô trợ lí đem đi vứt nó.

Một thời gian sau, một gói quà nữa lại được chuyển về nhà tôi. Người nhận lại chính là Diệp Mi.

Chiều hôm đó, tôi về nhà. Thấy Diệp Mi mặt lạnh như băng ngồi trên ghế sofa. Dục Khiên với Dục Mi đều không thấy mặt mũi đâu.

Tôi mệt mỏi cởi áo vest vắt lên trên thành ghế.

"Có chuyện gì vậy?"

Cô ấy không nói gì chỉ ném lên bàn một tập ảnh. Đó là ảnh của một người phụ nữ và một bé gái xinh xắn.

Khônng ai khác chính là Đoan Chính Doãn trong bức ảnh.

"Em đưa cho anh làm gì?"

"Anh còn nói như vậy?"

Lâu lắm rồi tôi mới thấy cái ánh mắt lạnh băng như muốn giết người của cô ấy. Nụ cười bật trên môi tôi.

"Em như vậy trông thật quyến rũ, Quan Phu nhân, à không phải là Lâm đại chứ nhỉ."

Diệp Mi chẳng nói gì nữa, bước thẳng lên phòng. Tôi đương nhiên với nghĩa vụ của một người chồng là phải đuổi theo.

Tôi chặn cô ấy trước chân cầu thang.

"Từ từ đã nào chú mèo nhỏ? Anh còn chưa giải thích."

"2 phút."

Anh ho khan lấy lại giọng nói.

"Lần trước đi Anh, anh gặp cô ấy, cô ấy đã có chồng và đó chính là cha đứa bé. Cô ấy chỉ muốn hoá giải mọi chuyện. Em đã đọc phong thư trong bao chưa?"

"Em..chưa."

Cô vội vàng cúi xuống lục lọi. Cuối cùng cũng thấy nó. Cô mở ra đọc lướt nhanh quá. Kinh ngạc, cô ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi chỉ nhún vai, bĩu môi.

"Anh à, cô ấy cưới tổng thống Anh sao?! Ôi trời, hôm nào em phải sang đó chơi mới được."

Tôi lắc đầu quầy quậy. Cô vợ nhỏ của tôi đúng là hết thuốc chữa mà.

Có một điều mà tôi phải công nhận:

Gia Đình Tôi Cưng Chiều Nhất Là Dục Mi.

Để tôi kể cho các bạn một list danh sách chiến tích oanh liệt của Gia đình tôi.

Năm ngoái, con bé lần đầu đi học bị một bạn nam khác lỡ tay ẩn ngã. Dục Khiêm dắt cả tập đoàn đi tính sổ với cậu nhóc.

Tháng trước, con bé bị cửa sổ ở trường làm dập tay. Diệp Mi dắt theo cả băng đảng đến phá tất cả cửa sổ.

Lần gần đây nhất là tuần trước. Con bé bị giáo viên cho chép phạt đến mỏi nhừ cả tay. Cô ta còn to gan đến độ báo về cho phụ huynh là tôi đây. Đã không thương hoa tiếc ngọc thì thôi đi lại còn đi mách tội con bé. Tôi tức đến không chịu được. Tôi đuổi thẳng cổ từ cô giáo đến hiệu trưởng rồi lên chủ tịch...ấy chết, chủ tịch là bà xã đại nhân, tôi nào dám đuổi chỉ đến phó chủ tịch thôi.

Gia đình tôi sống rất "lương thiện" mà. Nói chung từ đầu chí cuối, cuộc sống của gia đình tôi tiếp tục trôi như các gia đình bình thường khác. Mọi thứ hạnh phúc và tràn hoà tiếng cười mà từ lâu tôi đã hằng mơ ước. Bây giờ tôi thực sự chẳng cần gì ngoài ánh đèn ấm áp sau mỗi ngày làm việc, một người vợ tôi yêu thương đứng chờ tôi mỗi ngày. Hạnh phúc chỉ giản dị vậy thôi.

~ THE LAST END ~