Đừng Bắt Tôi Yêu Em

Đừng Bắt Tôi Yêu Em - Chương 33: 1095




"Lão đại, cậu chủ."

Mặc Ngộ đứng ở cửa phòng khách cúi người, kính cẩn chào Diệp Mi và Dục Khiêm.

Dục Khiêm nhìn thấy Mặc Ngộ thì vui vẻ trèo tót từ lòng Dục Nam xuống dưới đất.

"Chú Ngộ, chú có mang cho Khiêm Khiêm đáng yêu của chú thuốc nổ mini lần trước Khiêm Khiêm làm với chú ở phòng thí nghiệm không?"

Mặc Ngộ đánh mắt sang chỗ Diệp Mi. Cô lắc đầu nguầy nguậy. Thằng bé mà vác thứ đó vào nhà thì chắc nổ cả nhà mất.

"Mang đến cho cha xem đi."

Dục Nam ung dung ngồi trên ghế sô pha, cười tươi nhìn Dục Khiêm. Dục Khiêm thì như bắt được vàng hào hứng kéo ống quần Mặc Ngộ.

"Chú Ngộ, đi, dẫn Khiêm Khiêm đến phòng thí nghiệm."

Mặc Ngộ bị thằng bé kéo đi. Mặt anh khổ sở còn hơn cả đi giết người. Dục Khiêm vừa đi vừa luyên thuyên mọi việc.

Diệp Mi thở dài, ngán ngẩm. Dục Nam vẫn giữ nguyên nụ cười. Anh ngoắc tay ra hiệu cho Diệp Mi ngồi lên đùi mình. Diệp Mi ngoan ngoãn nghe lời ngồi lên đùi anh.

"Vậy thì hoá ra anh ghen với chính con trai mình sao?"

Diệp Mi gật đầu, cô dựa vào vòng ngực rắn chắc của anh. Bỗng Dục Nam xoay mặt cô lại. Anh bá đạo hôn lấy cô. Diệp Mi vòng tay quanh cổ anh. Môi chạm môi. Dục Nam lấy tay xoa bóp bầu ngực sữa to lớn của Diệp Mi. Diệp Mi hoảng hốt dứt ra.

"Có người vào đó, đừng làm bậy."

Dục Nam nhướng một bên mày. Anh ôm lấy cơ thể cô, bước lên tầng trên. Anh mở đại một phòng. Nhìn xung quanh thì ai cũng nhận ra ngay đây là phòng vẽ. Khắp nơi là những bức hoạ về một người đàn ông đẹp trai, tuấn tú.

Dục Nam liền buông Diệp Mi ra. Anh bước vào trong. Mắt anh lộ rõ tia ngỡ ngàng.

Những bức tranh rất đẹp. Những nét vẽ đẹp đến từng tí. Mọi cảm xúc, sắc thái của người đàn ông đều được vẽ vô cùng sinh động. Vui, buồn, tức giận. Tất cả là để miêu tả một người đàn ông tên Quan Dục Nam.

Mắt Dục Nam dừng lại ở một bức tranh được che lấp ở góc phòng. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang quấn lấy nhau. Mồ hôi lấm tấm khắp cơ thể cả hai. Tóc cô gái xoã ra tứ tung, khuôn mặt chìm trong dục vọng, đẹp mê li. Còn người chàng trai cao to, vạm vỡ đang không ngừng chiếm lấy cơ thể của người phụ nữ bên dưới. Hai cơ thể trần truồng vừa mang nét dục vọng nguyên thuỷ của con người, vừa mang nét đẹp kì lạ của tình yêu nam nữ.

"Em vẽ?"

Diệp Mi dựa người vào cửa. Cô gật nhẹ đầu.

"Bình thường không ai được vào căn phòng này kể cả Dục Khiêm nhưng chắc hôm qua em quên khoá cửa."

Dục Nam nhìn cô rồi nhìn một bức tranh vẫn còn dang dở trên giá. Đó là anh trong bữa tiệc hôm qua. Anh đứng trên cầu thang, uy nghiêm nhìn xuống. Bất giác anh đưa mắt nhìn tất cả các bức tranh.

Các bức tranh đều được sắp xếp theo trình tự. Mỗi bức tranh đều là anh trong 3 năm qua. Tất cả bắt đầu bằng bức tranh ân ái giữa họ. Mỗi ngày cô đều vẽ và cô vẽ anh. Tranh dày đặc trong căn phòng đến nỗi không thể đếm xuể.

"Em vẽ bao nhiêu bức rồi?"

"1094 bức, chưa kể bức tranh đang vẽ dở trên giá."

Dục Nam nhẩn tính, vậy hoá ra hôm qua tròn 3 năm cô bỏ đi. Diệp Mi đoán được suy nghĩ của anh, cô chỉ cười nhẹ.

Em vẽ để nhớ về anh. Em nhớ anh qua trang giấy trắng. Em mang cảm xúc hoá thành nét vẽ.

Dục Nam nhìn cô thật lâu.

"Tại sao em lại bỏ đi? Tại sao em lại làm thế? Tại sao?"

"Em không thể ở lại, Dục Nam

Dục Nam giận tím mặt. Anh hùng hổ lao về phía cô.

"Hừ. Chẳng nhẽ em lại ích kỉ như vậy? Em và Dục Nhi cãi nhau mà em chỉ vì vậy mà bỏ đi. Em thật quá ích kỉ."

Diệp Mi lắc đầu. Cô giữ chặt lấy bàn tay anh. Cô nhìn chân mình, im lặng hồi lâu. Mắt cô mang chút bối rối khi nhìn lên anh.

"Em và Dục Nhi chỉ muốn bảo về anh thôi. Em đã nhờ em ấy giúp. Em cần anh bình tĩnh lại. Em xin anh, em cần phải giải thích."