Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me) - Chương 5




Sự im lặng đang đe doạ khắp gian đại sảnh cổ kính, lốm đốm vài vệt nắng của buổi sớm mai. Ông bá tước vội mở toang cửa phòng đọc sách định chạy ra nhưng ông bỗng khựng lại, mắt mở to trước một cảnh tượng kinh hoàng.



Những người lính trẻ với đôi vai rộng đang đứng nghiêm, chính họ là những thanh niên ưu tú thuộc dòng dõi Aryan và đang đợi sĩ quan chỉ huy thừa nhận công tác đã được hoàn thành nhanh chóng và mỹ mãn.



Paul và André bị đẩy ngã sắp trước mặt Dieter. Chỉ có viên phi công còn giữ được phong cách, anh ta nhìn Dieter với vẻ ngạo mạn mặc dù đang bị bắt quỳ rồi quay lên đường luyện duyên dáng của cầu thang, nơi Lisette đang phong phanh trong chiếc áo ngủ màu ngà bằng lụa. Mặt nàng tái xanh, tim đập mạnh.



Nàng cố lấy lại hơi thở bình thường và sức mạnh. Đôi mắt anh ta không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ có sự ngạc nhiên trong đó. Rồi sự di động của Dieter đã phá vỡ khung cảnh bất động đó.



Hắn đi đến chân cầu thang, mặt như tượng. Những ngón tay của Lisette lỏng ra và trượt trên tay vịn cầu thang nhẵn bóng. Nàng cố gắng nói về phía hắn, nhưng vô ích. Cuộc đời nàng như đang bị rút ngắn lại từng giây, hy vọng và ước mơ cùng tan biến với thời gian, để lại một khoảng trống tối tăm khôn cùng, một khoảng trống không bao giờ lấp đầy.



Hắn ngước đầu nhìn nàng và trong đôi mắt đó nàng thấy sự tuyệt vọng bị bủa vây không lối thoát của chính nàng. Không thể nào có sự thoả hiệp hay yêu sách nào nữa. Hắn dừng lại, một chân đặt trên nấc thang cuối, sự căng thẳng làm những sợi gân nơi cổ hắn nổi cục lên. Mặt trời chiếu lên mái tóc vàng cắt ngắn của hắn. Nàng có thể thấy vết sẹo trắng chạy ngang lông mày mà chỉ mới đây ngón tay nàng đã trìu mến lần theo nó.



- Hãy để họ đi! – Nàng thì thào, dựa người vào tay vịn cầu thang và lảo đảo trượt xuống cho đến khi khuỵu ngã như những người đàn ông trong toà đại sảnh kia – Hãy làm điều đó vì em… vì chúng ta.



Dây thần kinh giật giật nơi quai hàm hắn. Một cơn đau đớn co thắt hiện lên trong mắt và hắn chỉ muốn gào lên; rồi hắn quay phắt đi. Thế là hết, nàng biết rằng lời khẩn cầu đã vô vọng.



- Mang tên người Anh đến Caen. – Hắn nói vắn tắt.



- Không! Xin đừng! – Nàng thở hổn hển, nỗi kinh hoàng lắng xuống rồi lại dâng lên mãnh liệt.



- Ngay lập tức! – Hắn quát tên sĩ quan và chẳng để ý gì đến nàng nữa. Đó là một bản án tử hình.



Anh chàng người Anh bị trật chân, và trong một giây phút ngắn ngủi anh nhìn về phía nàng lần nữa, môi hơi mỉm cười.



- Cám ơn cô! – Anh ta nói, nghiêng đầu trước khi bị đẩy đi một cách tàn bạo.



Nàng nghe tiếng phản đối tuyệt vọng của cha, tiếng nức nở của bà Marie, rồi Paul và André bị kéo lê đi, chân khuỵu xuống.



- Paul! – Nàng chồm dậy nhưng rồi lại té xuống, quên mất chiếc áo ngủ mỏng manh đang lộ rõ cánh tay trần và đôi vai nàng.



- Ngăn cô ấy lại. – Dieter ra lệnh cho cha nàng, mặt hắn trắng bệch.



Ông bá tước chạy nhanh tới hai bậc một và giữ chặt nàng trong tay.



- Paul! – Nàng lại la lên, đấu tranh một cách vô ích.



Ông quay lại nhìn nàng, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc.



- Con không thể giúp họ bằng cách này. – Cha nàng thì thào, ông giữ nàng chặt hơn – Chúng ta phải nói riêng với ông ấy, không nên ở trước mặt bọn lính.



- Mang họ đi. – Dieter kêu lên, giọng khản đặc, hàm răng hắn nghiến lại, làn da trên gò má hắn căng ra.



Họ bị lôi đi, và nàng nghe một tiếng nấc nghẹn ngào thống khổ của chính mình.



- Thôi đi! – Giọng ông khẩn khoản – Meyer chưa gởi Paul và André tới Caen đâu, phải hỏi cung xong đã, mình vẫn còn thời gian mà.



Bầu không khí yên tĩnh buổi sáng vang lên tiếng chân lạo xạo của Paul và André trên nền đá cuội. Họ bước đi dưới sự canh gác nghiêm ngặt. Chỉ còn mình Dieter trong đại sảnh, đôi mắt hắn biểu lộ vẻ dã man của cơn thịnh nộ cùng sự thất vọng và chiến bại của nàng.



Nàng đang khóc nức nở, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt và làm ướt chiếc áo ngủ. Hắn chỉ muốn ghì chặt lấy nàng, hôn cho mất đi những giọt lệ và làm cho nàng không còn ý thức trước thực tại phũ phàng.



- Hãy trả lại tự do cho họ. – Nàng van xin, sự tuyệt vọng quá lộ liễu làm tim hắn thắt lại. Lời cầu khẩn của nàng không chỉ cho Paul và André mà còn cho cuộc sống của chính họ, cho tương lai của chính họ.



Đôi mắt hắn là hai hố đen tuyệt vọng. Họ không có tương lai. Hắn là người Đức và là một sĩ quan, hắn không thể làm theo ý muốn của nàng.



- Đưa cô ấy về phòng. – Hắn ảm đạm nói, rồi quay vào phòng ăn.



Toà đại sảnh trở nên vắng lặng, trừ những hạt bụi đang nhảy múa trong tia nắng. Nàng nhìn theo hắn một lúc lâu, không thể nào tin nổi. Rồi với đôi mắt mờ lệ, nàng loạng choạng bước lên thang lầu. Nàng phải thay đồ, phải làm hắn thay đổi ý định.



Bác sĩ Ange giật mình sợ hãi khi Lisette lao vào phòng. Ông đã nghe tiếng ồn ào ở dưới và thấy anh chàng người Anh bị điệu đi đầu tiên rồi đến Paul và André Caldron.



- Chuyện gì thế? – Ông hỏi với vẻ hoang mang sợ sệt – Trong làng yên chưa? Có cuộc trả thù nào không?



- Họ đã bắt Paul và André. – Giọng ông bá tước nặng nề – Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.



Bác sĩ Ange lau cái trán lấm tấm mồ hôi bằng một chiếc khăn tay lớn. Tử hình là chuyện có thể xảy ra tiếp theo và tụi Đức có thói quen lựa chọn nạn nhân với sự vô tư đáng sợ.



- Tôi sẽ nói với hắn. – Nàng nói giọng phấn khích – Hắn phải thả họ ra ba à. Nếu giải họ tới Caen, họ sẽ bị bắn.



Những nếp nhăn từ mũi đến miệng hằn sâu trên khuôn mặt bá tước Henri de Valmy.



- Không! – Ông cảm thấy mình già đi trước tuổi – Lisette, đó là việc của ba.



Lisette bước lại sau tấm mành lớn kéo áo ngủ qua khỏi đầu và buông xuống sàn, rồi mặc vội chiếc áo len màu hoa oải hương với chiếc váy tím bằng vải tuýt.



- Không được, – giọng nàng cụt ngủn một cách kỳ quặc – việc đó là của con.



Nàng mang sandal vào rồi vòng qua màn, ra hiệu cho cha đi trước ra ngoài hành lang. Nàng từ từ quay lại nhìn ông, đôi mắt mờ đi vì đau đớn. Ông bá tước lắc đầu.



- Lisette, làm sao việc nói với thiếu tá là của con được?



- Bởi vì cách đây vài phút con sắp là vợ anh ta.



Nàng thấy vẻ sững sờ và hồ nghi trong mắt ông. Nhưng rồi cha cũng phải tin thôi. Nàng vội vã quay đi. Tới đầu cầu thang, Lisette buộc mình phải quên đi đau khổ và cơn sốc vừa rồi của cha để chỉ nghĩ đến Paul và André, 2 người mà nàng có thể cứu thoát khỏi sự hành hình.



Anh chàng người Anh kia thì ngoài khả năng của nàng. Dieter đã đưa anh ta đến cõi chết chắc chắn như đã bắn anh ta ngay trên sân lâu đài Valmy vậy. Hắn còn chịu trách nhiệm cho bao nhiêu cái chết khác nữa? Cho đến bây giờ, mình còn có thể nhắm mắt làm ngơ trước bộ quân phục của hắn sao? Còn mơ tưởng đến việc chung chăn gối và có con với hắn sao?



Câu trả lời dường như hét lên từ các bức tường. Nàng phải bịt tai lại để cố gắng xoá bỏ nó như thể nàng đang thật sư nghe thấy. Bởi vì nàng yêu hắn và sẽ mãi mãi yêu hắn. Nhưng tình yêu không đủ nữa. Không những chỉ bây giờ mà có lẽ chẳng bao giờ nữa.



Khi nàng qua đại sảnh đến cửa phòng ăn có lính gác, nàng gặp Elise bước ra khỏi thư viện mang theo các khay. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta trắng bệch ra nhưng bàn tay vẫn vững vàng. Ánh mắt họ dừng lại, trao đổi những điều thầm lặng, rồi Elise vội vã đi xuống bếp. Lisette tới gần tên lính gác, giọng cương quyết:



- Làm ơn cho tôi nói chuyện với thiếu tá Meyer.



- Nein. – Tên lính trả lời không thèm nhìn nàng – Không ai được vào phòng này, kể cả sĩ quan.



Nỗi sợ hãi choáng ngợp nàng. Phải nói với hắn trước khi hắn ra lệnh mang Paul và André đến Caen.



- Tôi xin ông. – Nàng van lơn nhưng ánh mắt bừng bừng và cằm hất lên một cách thách thức.



- Nein. – Tên lính gác làu bàu, chặn nàng lại bằng báng súng.



Hai người lính có mặt trong nhóm bắt Paul và André mạnh bước vào đại sảnh.



- Schaphpht sie phort. – Tên lính gác nói với họ, vẻ cáu kỉnh.




- Mang cô ta đi!



Mấy tên lính cười nham nhở, nắm tay nàng buông những lời suồng sã.



- Để tôi đi. – Nàng la lớn, giận dữ.



- Dieter, Dieter. – Nàng gào lên tuyệt vọng.



Cánh cửa bật mở tung khiến mấy tên lính hoảng hồn lùi lại. Hắn nhìn nàng chằm chằm, đôi môi nhợt nhạt. Hắn biết rõ nàng sẽ tới, nhưng ngay cả bây giờ, hắn vẫn chưa biết phải nói với nàng như thế nào.



- Vào trong. – Hắn nói cộc lốc đoạn quay sang mấy tên lính đang luống cuống – Genug! Đủ rồi.



Căn phòng không thay đổi mấy. Sàn gỗ vẫn bóng lộn khi ánh mặt trời chiếu qua cánh cửa sổ bằng kính màu. Chiếc lò sưởi bằng đá khổng lồ vẫn còn được trang trí với vĩ lò nặng nề bằng sắt và đồng đánh bóng.



Ôi! Chiếc bàn dài hơn sáu thước mà biết bao thế hệ của dòng họ Valmy đã ăn uống, tiệc tùng vẫn còn nằm bệ vệ giữa phòng. Chỉ khác là không có giá cắm nến trên mặt bàn đánh bóng. Thay vào đó là bản đồ, những xấp giấy và một chiếc đèn để bàn.



Cánh cửa đóng lại và chỉ còn mình họ. Nàng quay lại đối mặt với hắn, người đàn ông mà một giờ trước đây đã ôm nàng trong tay, nói với nàng những câu yêu đương và bàn tới chuyện đám cưới. Hắn biết hắn vẫn còn yêu nàng nhưng sẽ không bao giờ có chuyện đám cưới nữa. Họ đã từng nghĩ rằng họ còn mạnh hơn cả chiến tranh và những chông gai của cuộc đời. Nhưng giờ đây họ bị phủ nhận một cách tàn nhẫn.



- Đáng lẽ em nên ở trong phòng. – Giọng hắn đau khổ vì cay đắng và thất bại – Đáng lẽ em không nên nhìn những gì xảy ra, không nên biết những chuyện đó.



Hắn không bước về phía nàng hay tỏ vẻ muốn ôm nàng, như thế thì tốt hơn.



- Em đã biết Paul Giller và André Caldron trong suốt cuộc đời em. – Nàng nói giọng xúc động vì những tình cảm đang giằng xé trong lòng – Không thể nào em lại không biết những gì xảy ra.



- Không có gì phải thay đổi cả. – Hắn hung hăng, mắt sáng quắc – Mein ott! Tại sao tên người Anh và hai tên Pháp khốn kiếp kia lại phá hỏng tương lai chúng ta? Thật điên rồ.



Nàng lắc đầu, đột nhiên cảm thấy mình già hơn hẳn và có lẽ vì hiểu biết hơn.



- Đó không phải là điên rồ. – Nàng nói, mắt long lanh với những giọt lệ không che giấu – Đó là thực tại.



- Gott im Himmel. – Hắn la lên, đấm mạnh xuống bàn – Chúng ta đang sống trong chiến tranh và tôi không còn giải pháp nào ngoài việc đưa tên người Anh tới Caen.



- Còn Paul và André? – Nàng hỏi, đôi mắt lấp lánh chiếu thẳng vào mắt hắn – Anh sẽ làm gì họ?



Trông nàng quá mỏng manh, yếu ớt, nhưng hắn chợt ý thức được sức mạnh tiềm ẩn bên trong nàng. Nàng đã ăn mặc một cách vội vã. Mái tóc sẫm màu óng ả không cài lược rũ xuống hai bên má, chảy xuống đôi vai nàng thành những lượn sóng dài mượt mà. Chất len mềm mại của áo lạnh ôm sát nơi cao nhất của bộ ngực trần một cách khiêu khích và hắn cảm thấy người đàn ông trong hắn muốn trỗi dậy.



Hắn khao khát nàng, thà hắn bị đày xuống địa ngục còn hơn để những biến cố sáng nay cướp mất nàng.



- Paul Gilles và André Caldron thừa biết nguy hiểm đang chờ họ khi chứa chấp tên người Anh. – Hắn nói, nàng có thể nhìn thấy dục vọng bừng lên trong mắt hắn với niềm ham muốn không che giấu đối với nàng – Hãy quên đi, Lisette. Em hãy xem như việc đó chưa bao giờ xảy ra.



Hắn nhích tới và nàng bước lùi lại, đôi chân trần và bàn chân đeo sandal làm cho nàng có vẻ yếu đuối như một đứa bé.



- Thả họ đi. – Nàng nài nỉ – Anh bắt được anh chàng người Anh chưa đủ sao?



Nàng không thể lùi lại nữa. Bàn tay nàng đang chống lên bức tường ốp gỗ sọc.



Những tia sáng nhảy múa trên tóc nàng và các giác quan hắn tràn ngập mùi thơm tự nhiên của nàng.



- Họ là thành viên của kháng chiến quân. – Giọng hắn khản đặc lại khi hắn ngả người ép nàng vào tường – Họ phải bị hỏi cung.



Bàn tay hắn bắt đầu luồn vào dưới lớp áo len của nàng.




- Anh có trả tự do cho họ không? – Tim nàng đập thình thịch, dưới sự ve vuốt của hắn, cơ thể nàng rung lên giữa nỗi đau khổ và niềm ngất ngây.



- Không! – Hắn đáp và cuối xuống nàng, tự tin rằng dục vọng mà hắn vừa khơi dậy sẽ chế ngự được nàng.



Thế là hết! Nàng ngửa đầu ra sau, cõi lòng tan nát và nàng nhổ vào mặt hắn.



- Kẻ sát nhân! Đồ giết người! – Nàng rít lên, bứt người ra khỏi hắn, chạy tới cửa – Anh sẽ mục nát ra trong địa ngục.



- Chúa ơi!



Mặt hắn trắng bệch như tờ giấy. Hắn nhảy theo sau nàng với một tốc độ khủng khiếp. Nàng đóng sập cửa vào hắn, chạy vụt qua tên lính gác đang sửng sốt, khóc thổn thức và biết rằng nếu hắn được nàng, có lẽ hắn sẽ cưỡng hiếp nàng hoặc giết chết nàng.



Một tay giữ chặt nắm đấm cửa, còn tay kia hắn nện vô tội vạ vào phần gỗ phía trên. Hắn đã mất nàng. Từ giây phút quân lính của hắn mở tung cánh cửa lâu đài Valmy và đẩy những tên Pháp vào dưới chân hắn, hắn hiểu rằng hắn đã mất nàng. Chạy theo cũng vô ích. Hắn xoay người bước ngược lại phía bàn, hai tay bóp chặt vào nhau, hết nguyền rủa Paul và André lại cố chống chọi với cơn giận dữ và giấc mộng đã tan.



Hắn đột ngột dừng lại, máu trong người như đông cứng. Paul và André Caldron. Hắn muốn chất vấn họ vì cùng một lý do như Gestapo. Phải lấy bằng được mọi tin tức cuối cùng về mạng lưới của kháng chiến quân bên trong căn cứ và ở Saint – Marie – des – Ponts.



Nếu họ không khai ở đây thì cũng phải khai ở Caen. Chỉ có những kẻ vô cùng can đảm hoặc thật xuẩn ngốc mới im lặng. Họ sẽ cho ra tin tức và danh sách. Ngay trong khoảng khắc đó, mọi nghi ngờ của hắn về những chuyến đi của Lisette và sự hiện diện của Elise trong lâu đài chợt rõ ràng. Hắn biết chắc, không còn chút nghi ngờ gì nữa, trong danh sách Gilles và Caldron cung cấp sẽ có tên Elise Duras và Lisette de Valmy.



Hắn giận dữ nguyền rủa, Bộ tham mưu đã hay vụ bắt bớ này. Không thể thả họ được nữa. Nhưng nếu đẩy họ đến Caen là giao chính Lisette vào tay tụi SS, ý nghĩ đó làm hắn lạnh người đi, kinh hoàng. Phải hành động ngay lập tức. Gilles và Caldron không được phép đến Caen còn sống. Sự nguy hiểm quá khủng khiếp với Lisette. Hắn đến bên điện thoại, định điện khẩn cho đội xử bắn, nhưng hắn chợt dừng lại. Thật là xuẩn ngốc, tự ý đem họ đi xử tội khi sở Gestapo đã đặc biệt yêu cầu gởi đến để thẩm tra. Nếu bắn lúc họ định chạy trốn sẽ ít gây nghi ngờ hơn nhiều. Đốt tay hắn trắng bệch lại. Những gì hắn sắp làm sẽ là hố sâu ngăn cách hắn với Lisette, không thể nào cứu vãn nổi. Cơn thịnh nộ của nàng không phải cho hắn mà cho những hành động hắn đã làm. Một khi máu đã đổ, sẽ không còn là cơn thịnh nộ đang tràn ngập trong tim nàng mà là mối hận thù lạnh lùng, không bao giờ chịu khuất phục. Nhưng việc đó phải được thi hành. Vì nàng, cần phải làm thế. Hắn bèn nhanh chóng thực hiện ý định. Hắn lấy một chùm chìa khoá nhỏ trong túi áo và đi tới cửa sổ gần nhất. Có một mạng lưới thép an toàn để ngăn sự đột nhập hay đào tẩu. Nó được lấp bản lề vào một bên khung cửa sổ và khoá lại để có thể mở trong trường hợp hoả hoạn.



Hắn nhanh chóng mở khoá phía trên và ở dưới cửa sổ kính màu mở ra ngoài, bệ cửa sổ chỉ cách mặt đất một mét.



Ở phía bên này toà lâu đài là khu vườn hồng bị bỏ phế, không có chuồng ngựa hay những người lính đi thơ thẩn trong sân. Mặt đất thoai thoải hoang vắng và trống trải. Trên dốc đá, những đám mây thấp bay là là che khuất ánh mặt trời và bao phủ mặt đất trong một màn sương.



Hắn nheo mắt lại. Chỉ có thằng ngu mới mơ tưởng đến cách tẩu thoát này. Nhưng cơ hội mong manh đó chắc chắn sẽ hấp dẫn Gilles và Caldron hơn những gì đang chờ họ ở Caen.



Mặt hắn trở nên hung dữ, hắn lấy tấm lưới không khoá vào khung kính cửa sổ rồi đi tới điện thoại.



- Mang tên thầy giáo vào cho tôi. – Hắn ra lệnh cộc lốc.



Làm sao Gilles có thể đứng nổi để chịu chất vấn nhỉ?



Hắn là một sinh vật gầy gò, trông yếu đuối, nhưng loại người như hắn lại có khả năng phục hồi sức lực rất nhanh. Cầu trời cho Gilles sẽ quị và khai hết những quan hệ của Lisette. Nếu hắn làm thế thì công việc của mình sẽ dễ dàng hơn. Và điều cuối cùng Dieter muốn là Paul Gilles sẽ làm hắn phải nể phục.



Có tiếng gõ cửa mạnh. Hắn dừng lại một giây trước khi lên tiếng.



- Eintreten! Vào đi! – Nếu là Gilles, hắn sẽ chịu đựng cái tệ nhất mà bọn Caen có thể phát minh mà không hé ra một lời nào có thể gây hại cho nàng. Nhưng như vậy là hắn yêu nàng hơn hắn. Cuộc đời nàng có ý nghĩa hơn mạng sống hắn. Vậy mà vì Gilles và Caldron, nàng đã rủa hắn xuống địa ngục.



Hắn rủa thầm khi cánh cửa mở ra, Paul Gilles và người lính đưa anh ta bước vào. Cặp kính bể nát và khuôn mặt máu me của Paul tạo ra một hình ảnh đáng thương nhưng trong mắt anh ta lại bừng lên ngọn lửa thách thức.



- Đồ chó! – Paul la lên, tay vẫn bị cột sau lưng. Anh ta bị đẩy mạnh vào một cách bất nhã về phía ghế dựa.



Dieter bảo người lính rời khỏi phòng và nhìn Paul soi mói. Đã có lúc hắn ghen với Paul về những quan hệ tình cảm của Lisette, nhưng bây giờ hắn an tâm, không có gì có thể hấp dẫn phụ nữ ở người đàn ông Pháp không mấy dễ thương này. Hắn mở gói thuốc lá. Hắn biết, trước khi bắt đầu, hắn sẽ chẳng biết được bao nhiêu từ người thanh niên này. Không còn thì giờ để làm anh ta kiệt sức, dù là tinh thần hay thể xác. Việc lấy tin tức không còn là mục đích của hắn nữa. Mục đích bây giờ là phải đảm bảo để Paul sẽ không bao giờ tới được Caen và cái tên Lisette de Valmy sẽ không bao giờ bật ra dưới đòn tra tấn của sở mật vụ SS.



- Ai ở Saint – Marie – des – Ponts mang tin tức cho anh? – Hắn hỏi. Đó là một giọng nói mà Lisette chẳng bao giờ nhận ra. Một giọng nói cứng rắn ngầm đe doạ.



Paul nhìn hắn với vẻ ghê tởm, bây giờ thì cách hỏi cung cũng khá lịch sự đây, nhưng anh biết nó sẽ đi xuống tận đâu.



- Anh chỉ mất thời giờ vô ích. Anh sẽ không khai thác được gì ở tôi đâu. Không phải chỉ bây giờ mà sắp tới cũng vậy.




Dieter biết những phương pháp tra tấn ở Caen và nhìn anh ta thương hại.



- Đừng làm một thằng điên. Hãy nói đi.



Paul khạc nhổ chế giễu. Dieter liếc nhìn đồng hồ. Hiện giờ tên phi công đã gần tới Caen. Chẳng bao lâu điện thoại sẽ reo và yêu cầu muốn biết hai người Pháp bị bắt đang ở đâu.



- Đừng quá tự tin là anh sẽ không nói, Gilles. Những nguời can đảm hơn anh, khá hơn anh cũng đã nói. – Giọng hắn chậm rãi và rõ ràng. Hắn bắt đầu kể cho Paul nghe chính xác những gì hắn biết trong xà lim ở Caen.



Hắn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt người Pháp nhưng với câu hỏi nào anh cũng chỉ lặp lại:



- Anh đang phí thì giờ đấy. Tôi không nói đâu. Không bao giờ.



- Lisette de Valmy mang tin đến cho anh phải không? – Dieter đột ngột hỏi.



Gilles chỉ hơi khựng lại trong tích tắc, nhưng Dieter đã nhận ra và hắn chắc rằng sở mật vụ SS ở Caen cũng sẽ nhận ra. Dù có vững vàng đến đâu, Paul cũng phải gục trước đòn tra khảo. Nếu bọn SS vớ được anh ta thì với một sự nhanh chóng đáng sợ, chúng cũng gom luôn cả Lisette.



Điện thoại reo inh ỏi. Ngay trước khi trả lời, hắn đã biết đó là ai.



- Xin chào thiếu tá Meyer. – Viên sĩ quan chỉ huy ở Caen nói, giọng êm ái – Hình như còn thiếu 2 tên tù binh nữa thì phải.



- Gilles đã ở đây, tại Valmy.



- Việc thẩm tra những người bị tình nghi là thành viên của kháng chiến quân phải được thực hiện tại Caen, thiếu tá có rõ không?



- Có thưa sĩ quan chỉ huy. – Dieter đáp, giọng hắn lạnh lùng pha lẫn khó chịu.



- Vâng, tôi sẽ chờ họ ở đây trong vòng một tiếng đồng hồ.



Đầu dây có tiếng “clic” rồi câm bặt. Dieter chờ một giây rồi quay số điện thoại của viên trung uý.



- Mang Caldron vào. – Hắn ra lệnh và quay về phía Gilles – Caldron chắc sẽ sẵn lòng hơn ông để nói về liên hệ của tiểu thư de Valmy với quân kháng chiến, ông ta hẳn sẽ nghĩ rằng như thế có thể cứu được mạng mình.



Sự sợ hãi lộ trong mắt Paul và Dieter chợt vỡ lẽ, đó sẽ là Caldron chứ không phải là Gilles, người sẽ quị trước trong cuộc thẩm tra. Caldorn, không vì lý do gì phải tới Caen.



Khi ông chủ quán caphe tráng niên bị đẩy vào phòng, Paul Gilles lại bị tên vệ binh tóm lần nữa, Dieter dễ dãi:



- Xin cứ để hắn đó trung uý Halder.



Halder nhìn hắn vẻ khó hiểu nhưng vẫn làm theo, Paul Gilles được bỏ ra một cách đột ngột.



- Danke schon. – Dieter nói và khi cánh cửa đóng lại sau lưng tên vệ binh, hắn quay qua André Caldron đang khiếp đảm, nói ngắn gọn với một giọng Pháp hoàn hảo:



- Hãy cho tôi biết mối liên hệ giữa Lisette de Valmy với quân kháng chiến.



André ngơ ngác nhìn hắn. Ông cứ nghĩ mình bị chất vấn về người phi công, về địa chỉ của những ngôi nhà an toàn và hàng lô những gì bị cuốn theo cái mắc xích bị tuột kia.



- Tôi không hiểu ông muốn nói gì? – André gằn giọng.



- Tôi nghĩ là ông biết. – Dieter dịu dàng nói, mắt hắn hấp háy – Và hãy nói cho tôi biết nếu ông không muốn đi Caen.



Mồ hôi lấm tấm phía trên đôi môi dày của André và Dieter biết rằng ông ta sắp sửa nói. Đột nhiên hắn cảm thấy ghê tởm, hắn không muốn nghe những lời sẽ củng cố thêm mối nghi ngờ của hắn. Hắn không muốn biết nữa. Tay hắn run run khi châm điếu thuốc khác. Nhưng hắn phải biết. Vì nàng, nếu nàng liên quan đến việc đó, hắn phải lường được nó nguy hiểm như thế nào.



Dieter bước về phía Caldron đang toát mồ hôi cho đến khi chỉ còn cách ông ta hai, ba phân.



- Nếu ông muốn tự do. – Giọng hắn đe doạ trắng trợn – Hãy nói cho tôi biết về Lisette de Valmy.



Chỉ trong 5 phút, bao nhiêu lời tuôn ra từ gã đàn ông Pháp cổ bự như cổ bò, dễ dàng hơn dụ một đứa con nít. Paul Gilles, mặt trắng bệch, hét lên những câu tục tĩu vào người đồng bào của anh ta đến khản cả giọng. Trung úy Halder nghe tiếng ồn ào, gõ cửa ngỏ ý muốn giúp đỡ và bị tống ra ngoài một cách sống sượng. Điều cuối cùng Dieter cần là không để một ai nghe được cái tên Lisette trên mồm Caldron.



- Tôi đã nói với ông tất cả những gì tôi biết về cô ta. – Cuối cùng ông ta thở dốc, mặt bóng nhẫy mồ hôi – Tôi có thể đi bây giờ được chứ?



Dieter muốn nôn mửa. Chưa đụng đến một sợi tóc mà tên đàn ông này đã khai đủ để Lisette có thể bị bắt ngay lập tức. Sự hèn nhát của gã quả là ngoài sức tưởng tượng.



- Đồ chó đẻ. – Paul Gilles hét vào mặt Caldron, mặt anh ta méo xệch đi vì giận dữ – Mày là thằng khốn nạn, thằng đẻ hoang.



- Hãy nói về Elise.



Caldron lúng túng. Dieter liếc mắt về phía Paul Gilles. Anh ta câm bặt những lời chửi rủa, trông như người chết rồi. Hắn không cần nhìn và nghe thêm gì nữa. Caldron không biết gì về Elise nhưng Gilles thì biết. Và hắn không còn thời gian để hỏi Paul nữa.



Một cách chậm chạp cố ý, hắn bước tới cửa sổ. Hắn thích làm những gì hắn sắp ra tay. Nó cỏ vẻ hèn hạ, sự lừa gạt, không phải là tính của hắn. Một viên đạn sau lưng không phải là cái chết của người đàn ông. Có những vết trăng trắng trên sống mũi và quanh miệng hắn khi hắn gạt cho cánh cửa mở tung và ném mẩu tàn thuốc ra xa trên cỏ. Hắn làm thế vì không còn sự lựa chọn nào khác. Và để bảo vệ Lisette, hắn có thể san bằng Saint – Marie – des – Ponts thành tro bụi!



Hắn quay trở lại phía họ, cánh cửa sổ mở ra sau lưng hắn, cơn gió nhẹ nhàng thổi, vạt màn dày màu đỏ tươi khẽ phất phơ.



- Bây giờ tôi có thể đi chưa? Tôi đã nói với ông tất cả những gì tôi biết. – Caldron vừa nói vừa rên rỉ.



- Không! – Dieter lạnh lùng nói – Mười phút nữa ông sẽ tới Caen.



Mặt Caldron trắng bệch:



- Ông đã hứa… – Gã mỉa mai – Hứa hẹn ra thế đấy.



Dieter không buồn để ý đến gã. Gã không đáng để phí lời. Hắn nhìn Paul và cảm thấy tội nghiệp. Anh ta không đáng chết với một tên hèn nhát như vậy.



- Sự ô nhục của Caldron là của riêng ông ta. – Hắn nói sỗ sàng – Anh không dính dáng gì tới. – Rồi hắn quay gót ra khỏi phòng, sự phản kháng điên cuồng của Caldron vẫn còn ồn ào bên tai. Tên lính gác nhìn hắn chưng hửng. Nhưng tốt hơn là không nói gì cả. Nếu thiếu tá Meyer đã để hai tên Pháp trong căn phòng đầy những tài liệu thì ắt hẳn ông đã có lý do chính đáng. Một phút trôi qua, rồi 2 phút, vẫn không có tiếng động nào vọng lại từ cánh cửa. Một ngọn lửa phụt lên từ chiếc bật lửa của hắn, và có tiếng, khó mà nhận thấy, giày bốt cào lên bệ cửa sổ và một tiếng thịch nhẹ như thân thể vừa rơi xuống.



- Khi anh bắn, phải bắn cho chết. – Hắn ra lệnh cho người lính gác, rồi mở tung cửa ra vào phòng tới bên cửa sổ.



Paul Gilles đã chạy được 30 mét, đầu chúi xuống, anh ta chạy điên cuồng. André Caldron ì ạch chạy theo, hai tay bị trói quặt ra sau, người lắc lư vì mất cân bằng.



Dieter nâng súng lên và nhắm thật chính xác. Không ân hận chút nào khi bắn tên đàn ông hèn nhát này. Kẻ này đã làm liên luỵ đến Lisette với hy vọng sẽ thoát chết. Với vẻ từ tốn lạnh lùng, hắn bóp cò, và André Caldron té xuống, sọ vỡ nát. Hắn không biết đó là phát bắn của hắn hay tên lính gác đã hạ Paul nhào xuống thành một đống đẫm máu trong tư thế đang chạy. Hắn cũng không muốn biết nữa. Những điều đã làm là đủ rồi. Thế là xong. Tên của Lisette sẽ không bao giờ xuất hiện trên danh sách những người kháng chiến quân. Hắn chậm chạp hạ tay xuống, khẩu súng lục nặng trĩu trong tay và quay đi. Halder cùng một tiểu đội đang chạy qua đại sảnh tiến vào phòng. Hắn cộc lốc ra lệnh cho họ mang xác về. Nhưng hắn đã thấy những mái tóc sáng lấp lánh của nàng, nàng đang xô đẩy giữa những tên lính, giành lối vào phòng.



Nàng đã vùng ra khỏi tên lính cuối cùng và xông tới trước mặt hắn, mắt mở to kinh hoàng, thân hình mảnh mai run rẩy:



- Anh đã giết họ! – Nàng thở dồn dập và một cơn rùng mình lan khắp toàn thân khiến người nàng co thắt lại – Chúa ơi anh đã giết họ!



Hắn nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo đã tái xanh và biết rằng nàng không thể nói gì hơn. Hắn sẽ không bao giờ nói tại sao hắn bắn họ. Gánh nặng đó không phải của nàng.



- Mang cô ấy đi. – Hắn lặng lẽ nói, giọng rã rời vì mệt mỏi.



Nàng cảm thấy các đốt xương đau buốt khi bị lôi đi, mái tóc nàng xổ xuống vai và đôi mắt là chiều sâu thăm thẳm của cơn thống khổ cùng cực.



- Quân giết người. – Nàng la to, tiếng thét như xé lên từ lồng ngực rồi lớn hơn, trong niềm hận thù sục sôi mãnh liệt – Quân giết người, quân giết người, QUÂN GIẾT NGƯỜI!