Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me) - Chương 3




Dieter phải cố kìm lại để khỏi rượt theo nàng. Những bắp thịt mạnh mẽ ở cánh tay hắn nổi cuộn lên, một tay vẫn cầm ly cognac, tay kia đặt trên cổ chân đi giày bốt vắt chéo trong một tư thế ung dung thoải mái. Bà bá tước bận rộn với đống đồ thêu thùa. Khi nghe tiếng kêu thắt nghẹn của cô con gái, miếng vải trên tay bà rơi xuống và giờ đây bà nhìn đăm đăm vào đôi mắt của chồng trong sự sợ hãi. Ông bá tước chỉ khẽ cau mày với bà ngụ ý hãy bình thường như không có gì xảy ra nhưng giọng nói của ông không giấu được vẻ căng thẳng.



- Chứng nhức đầu của con gái tôi lại tái phát. Thiếu tá hãy thông cảm cho sự bỏ đi đột ngột của nó.



Dieter gật đầu, hắn không tự chủ được giọng nói của mình nữa. Dường như có 1 luồng điện đã truyền qua người hắn gây nên hàng loạt chấn động khiến hắn phải nắm lấy cổ chân để che giấu bàn tay đang run rẩy.



- Tôi có vài viên aspirin trong phòng. – Hắn lắng nghe giọng nói của mình và kinh hãi trước cảm giác mãnh liệt đã tràn ngập và nhận chìm hắn.



- Cám ơn thiếu tá. – Bà bá tước đứng lên, đôi má căng mịn đẹp như bức tượng điêu khắc – Nhưng tôi cũng có, xin ông cảm phiền để tôi đi lấy thuốc cho Lisette.



- Bà cứ tự nhiên.



Giọng nói hắn sắc lạnh, sự xao động, đã bị cơn giận chế ngự. Hắn là loại người luôn kiêu hãnh vì sự tự chủ của mình, vì vậy những dao động tình cảm vừa qua là không thể chấp nhận được.



- Ông học ở trường Rosey, thảo nào nói tiếng Pháp lưu loát quá.



Ông bá tước lên tiếng, cố gắng tạo lại không khí thoải mái trước khi Lisette vào phóng rồi đột ngột bỏ đi. Hắn khẽ nhún vai như 1 dân Pháp chính tông.



- Đó là tiếng mẹ đẻ thứ 2 của tôi.



Đột nhiên, hắn cảm thấy buổi tối nay thật tẻ nhạt, câu nói lấy lòng của ông bá tước chỉ làm hắn thêm bực mình. Ông bá tước bồn chồn tì hết chân nọ đến chân kia. Mối quan hệ theo chiều hướng tốt đẹp giữa họ không thể cứu vãn được nữa. Nếu ông thất bại trong công tác là do Lisette, không phải lỗi của ông. Ông đằng hắng:



- Vợ tôi không được khoẻ lắm. Trước đây chúng tôi có rất nhiều gia nhân. Nhưng từ khi có chiến tranh, mọi việc đều trở nên khó khăn. Cũng may chúng tôi có đứa con gái phụ giúp 1 tay, nhưng toà nhà rộng quá, vợ tôi ngày càng sút đi, Marie có cô cháu gái sẵn lòng đến đây ở và đảm nhận công việc bếp núc… nếu như ông đồng ý.



Dieter xoay xoay ly rượu trong tay, đột nhiên hắn cảnh giác nhưng lại hỏi như chẳng thiết gì việc đó:



- Cô ấy có ở trong làng không?



- Không. – Ông bá tước hấp tấp trả lời – Cô ta từ Caen tới, người rất tốt tính và đáng tin cậy.



Dieter nhìn xoáy vào ông 1 lúc rồi hỏi tiếp:



- Giấy tờ cô ấy có hợp lệ không?



- Có chứ.



Câu trả lời hăm hở của ông bá tước khiến Dieter cảm thấy thất vọng và càng thêm cứng rắn. Henri de Valmy, 1 người có lẽ chưa hề nói dối trong đời giờ đây đã bắt đầu việc đó. Hắn uống cạn ly cognac rồi cẩn thận để xuống bàn.



- Vậy thì ông cứ gọi cô ta đến ngay đi.



Nếu giọng nói hắn không có vẻ dửng dưng như thế có lẽ ông bá tước đã thở phào nhẹ nhõm. Thế là xong. Cô gái sẽ đến ở với gia đình Valmy. Nước đầu tiên của công tác đã hoàn tất.



- Trước chiến tranh, môn chơi Polo ở Châu Âu hay nhất là ở Deauville. – Bá tước Henri lập lại đề tài đưa họ đến gần nhau – Tôi đã chơi cho đến khi cổ tay gãy mới thôi. Đó là điều rủi ro nhất đối với các tay chơi polo. Chỉ có tức điên lên. Giờ thì tôi chẳng bao giờ có được sức mạnh như trước nữa.



Giọng ông đầy sự tiếc nuối nhưng đôi mắt Dieter đã tối sầm lại. Thật khốn kiếp. Đáng lẽ hắn không nên để cho sự thân thiện cỏn con nào xảy ra giữa họ. Họ là kẻ thù của nhau mà, kẻ áp bức và người bị áp bức. Một giây trước đây Bá tước De Valmy đã nói láo với hắn và chỉ có một lý do duy nhất cho sự láo khoát đó. Thế mà giờ đây ông ta đang tìm cách nối lại sợi dây thông cảm qua một sự rủi ro mà nếu xảy ra với hắn có lẽ hắn cũng tiếc nuối và thất vọng như vậy.



Hắn liếc đồng hồ rồi đột ngột đứng dậy.



- Đã 11 giờ rồi, tôi cũng còn nhiều việc phải làm. Xin chúc bá tước ngủ ngon.



Hắn bước nhanh ra khỏi phòng, lòng thầm ước phải chi hắn đừng vào trong đó. Bởi vì giờ đây hắn vẫn còn cảm thấy hơi thở nặng nhọc của mình, như thể có 1 thanh sắt nào ép lên ngực, tất cả chỉ vì Lisette. Còn cha nàng thì gạt hắn. Thế là toàn bộ nỗi ngờ vực của hắn đối với hoạt động của Lisette lại trỗi dậy. Hắn muốn đưa hết những nhóm quân kháng chiến dọc vùng bờ biển ra ngoài để tiện canh chừng và thẩm vấn. Hắn muốn nắm hết tất cả những tin tức liên quan đến kế hoạch quân địch cho dù đó chỉ là mẫu tin nhỏ. Nhưng hắn không muốn thấy Lisette và cả cha nàng bị đưa đến sở tình báo Gestapo ở Caen. Chưa bao giờ niềm ao ước của hắn về việc chiến tranh chấm dứt lại mãnh liệt như lúc này, ngay cả khi hắn phục vụ ở trận tuyến bên Nga. Hắn chán nản cúi xuống chiếc bàn dài với những tấm bản đồ theo tỷ lệ lớn của Calvedes, phía đông vùng đó là Deauville, nơi ông bá tước đã chơi môn polo. Hắn mong rằng môn này vẫn được chơi ở đó và bãi biển ở đó không bị mìn cày nát, cũng không có công sự bê tông hắc ám nhìn ra bãi promenade des Planches. Nhưng hắn biết chắc 1 sự thật phũ phàng là hắn sẽ không bao giờ được vui chơi ở đó – cũng như Lisette de Valmy sẽ chẳng bao giờ chào hắn từ khán đài với chiếc mũ sẫm màu của nàng và chiếc áo đầm dài bằng lụa làm tăng thêm vẻ duyên dáng của thân hình mảnh mai. Hắn nguyền rủa thậm tệ qua hơi thở, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Deauville được an toàn dưới sự chiếm đóng của quân Đức, còn Polo đã thuộc thế giới khác – một thế giới có lẽ hắn chẳng bao giờ tìm lại được.



Lisette đã lẽn về phòng nàng. Nàng cảm thấy khinh bỉ ghê tởm chính mình và cảm giác đó đè nặng lên nàng như một sức mạnh thật cụ thể và vắt cạn sức sống trong người nàng, khiến những tiếng nức nở của nàng không thể thoát ra được.



Nàng đóng sập cửa phòng lại, ném người lên tấm gỗ đã lên nước theo thời gian rồi từ từ khuỵu xuống, đôi tay bó quanh tấm thân run rẩy.



Nàng muốn có hắn. Lạy chúa trên cao, nàng cần có hắn. Nàng muốn cảm nhận thân hình rắn chắc của hắn khít khao với cơ thể nàng và mái tóc bồng bềnh như đám lúa mì trong tay nàng. Nàng muốn nghe giọng nói mơ hồ trầm trầm của hắn thì thầm tên nàng. Nàng áp đôi tay lên mắt, cố tìm lại sự bình thản trong tâm hồn nhưng đầu óc nàng không còn sáng suốt nữa. Không thể như vậy được, thần kinh nàng đang bị kích động nhưng rồi nó sẽ qua đi.



Những khoảnh khắc trôi qua, nàng bỗng thấy mình có thể thở bình thường, sự thanh thản lại ngự trị trong tâm hồn. Nàng nghiêng đầu dựa vào cánh cửa gỗ, chờ đón một nụ cười để tống khứ cơn điên rồ vừa qua. Nhưng nàng chỉ hoài công vô ích, nàng phải đương đầu với một sự thật không thể chấp nhận và chịu đựng nổi. Nàng ngồi bó gối trên sàn lưng tựa vào cửa và chẳng biết mình ngồi như thế bao lâu. Mẹ nàng gõ cửa và hỏi nàng chỉ trả lời cho câu thứ nhất và không cho câu thứ hai mà không buồn đứng lên mở cửa. Một lúc sau nàng nghe tiếng bước chân mẹ bước đi, còn nàng vẫn ngồi tại chỗ bất động trong bóng tối.



Nàng chưa yêu bao giờ nhưng nàng nghĩ tình cảm đang giằng xé trong nàng không phải là tình yêu. Làm sao nó có thể là tình yêu được khi nàng không hề trò chuyện lâu với hắn và những câu nói của nàng chỉ toàn là giận dữ, cay độc.



Nàng kéo sát hai gối vào ngực. Chắc chắn đó là thứ dục vọng tội lỗi mà nàng đã xem trong Thánh kinh. Nàng rùng mình. Nàng chẳng biết gì để đối phó với vấn đền này. Cơ thể nàng như hoàn toàn tách biệt khỏi đầu óc. Lý trí sáng suốt của nàng ra lệnh đừng để người đàn ông nào xâm chiếm quê hương và mái nhà của nàng chạm vào người nàng. Nhưng khi nàng chợt nghĩ đến hắn, máu lại chảy dồn dập trong huyết quản. Hắn sẽ đem lại cho nàng cảm giác như thế nào. Khi cơ thể hắn chạm vào làn da của nàng, rồi nàng sẽ cảm nhận mùi đàn ông từ hắn và nhìn vào đôi mắt sáng mà vẻ cứng rắn cương nghị đã nhường chỗ cho những tia dục vọng.



Cuối cùng, nàng loạng choạng đứng lên. Chỉ mình nàng biết sự thật đáng khinh bỉ đó thôi, sẽ chẳng có kẻ thứ hai nào cả. Nàng sẽ tiếp tục sống như trước đây nàng chưa hề trải qua sự thật ghê gớm đó. Hắn đã, đang và mãi mãi là kẻ thù của nàng. Nàng sẽ xem như cơn yếu đuối vừa qua của thể xác chỉ là một cơn bệnh. Nàng sẽ chống trả, khắc phục nó và sẽ gạt nó ra khỏi cuộc sống. Nàng thay đồ và lên giường, mắt nhìn hàng giờ trong bóng tối. Và nàng đau đớn nhận ra rằng hình ảnh người đàn ông mà nàng chưa bao giờ mơ tưởng đến đã hiện hữu trong nàng. Mãi đến lúc bầu trời đêm chuyển sang màu xám, nàng mới thiếp đi trong nỗi lo lắng, bất an.



- Cô cháu của Marie làm món trứng chiên rất đáng khen. – Ông bá tước nói với Lisette tại bữa điểm tâm sau đó hai ngày. Giờ đây trông nàng có vẻ xanh xao bệnh hoạn – Con nhất định không ăn thêm quả trứng nữa sao, Lisette?



Nàng gật đầu, tiếp tục nhấm nháp ly rau diếp xoăn bỏ mặc những chiếc croissant còn nóng hổi trên đĩa. Cha nàng lo lắng hỏi:



- Con không khoẻ à? Có bị nhức đầu không?



- Con chẳng sao đâu. Ba đừng lo.



- Nhưng con ăn ít quá làm sao có sức khoẻ. Hay thức ăn không vừa miệng con?



Vẻ quan tâm quá mức của cha khiến nàng phải gượng cười.



- Phải chi có một ly cà phê thay vì cái nước rau diếp xoăn ngán ngẩm này.



Ông bá tước mỉm cười buồn bã:



- Ba e rằng ngay cà Elise cũng chẳng xoay được món này.



- Elise? Đó là tên của cô ấy à? Cô ấy như thế nào nhỉ? Con cũng chưa được gặp nữa.



Cả hai đều im lặng mặc dù rất muốn bàn luận về Elise và những gì liên quan đến việc đó. Nhưng họ ý thức được sự nguy hiểm nếu bị nghe lén.



- Sáng nay con sẽ vào làng. – Cuối cùng Lisette lên tiếng – Trong rừng, hoa thuỷ tiên nở đẹp lắm ba à.



Mắt hai cha con giao nhau. Nàng ngụ ý là hy vọng sẽ gặp Paul để báo cho anh ta biết Elise đã đến an toàn và không bị nghi ngờ.



- Ờ! – Giọng ông không được vui vẻ lắm khi ý thức ra sự bất lực của mình – Hoa tầm xuân nở sớm quá, có lẽ ba sẽ cắt vài nhánh cho nhà cửa tươi mát một chút.



Những cây đoạn dọc theo lối đi đã bắt đầu có sắc xanh. Những nụ xanh rắn chắc tỏa một mùi hương tươi mát của mùa xuân. Được ra khỏi nhà, Lisette cảm thấy dễ thở. Nàng đạp xe xuống lối đi dài trải sỏi, làm một chú sóc ngạc nhiên chạy vụt ra khỏi lối đi của nó. Cơn gió cuối tháng hai đã bớt lạnh, nó chỉ còn là cơn gió nhẹ mơn man trên mặt, làm ửng hồng đôi má nhợt nhạt của nàng, mái tóc nàng cũng tung bay theo cơn gió, thong dong đạp xe qua khu rừng sồi, đến con đường nhỏ có bờ giậu cao của Saint – Marie. Khi ngôi làng còn thấp thoáng phía trước, nàng nghe tiếng xe Horch chạy nhanh phía sau. Nàng vội vã nép vào bờ giậu nhưng chiếc xe mạnh mẽ đó đã choán cả con đường. Bánh xe trước của nàng chệch hướng đâm vào bờ đê đầy cỏ hất nàng ra khỏi yên xe. Chiếc xe đạp nặng nề đổ xuống, tay lái đập mạnh xuống đùi nàng làm xuất hiện một vệt máu. Qua cơn đau khủng khiếp, nàng nhận thấy chiếc xe đã dừng lại kêu rít lên và ai đó chạy lại đỡ nàng.



- Sond Sie schon gut?



Nàng chẳng hiểu câu nói có nghĩa gì nhưng còn giọng nói quen thuộc đó, có tiếng o o trong tai nàng, những hình ảnh màu sắc nhảy múa trước mắt nàng.



- Gott im Himmel! Cô không sao chứ? – Giọng hắn nghe cấp bách, tay hắn vòng qua vai nàng, mắt sáng rực vì giận dữ và lo lắng.



- Tôi… – Nàng cố vùng ra khỏi hắn nhưng không nổi, bao nhiêu sức lực dường như đã tan biến. Có chất gì nóng ấm chảy xuống chân nàng.



- Chúa ơi! Cô bị thương nặng đấy.



Mặc cho nàng rên rỉ phản đối, hắn vực nàng về phía chiếc xe, máu từ chân nàng vấy bẩn lên bộ quân phục tinh tươm của hắn.



- Không… xin đừng… tôi đi được mà. – Đầu nàng quay cuồng với sự tuyệt vọng muốn thoát ra khỏi sự đụng chạm của hắn.



- Đừng làm những trò buồn cười như vậy chứ. Cô chẳng bước nổi một bước nữa. – Giọng hắn cộc lốc. Hắn đặt nàng nằm ở băng sau chiếc xe.




Nàng thoáng thấy khuôn mặt trắng bệt sợ hãi của gã tài xế và cảm thấy tội nghiệp anh ta. Trông anh ta như một người nhìn thấy nghề nghiệp của mình đã đến hồi kết thúc.



- Làm ơn… – Nàng yếu ớt nói. Máu tuôn đầy băng sau, vây đầy bộ quân phục và cả tay hắn.



- Nếu tôi đỡ cô có ngồi dậy nổi không? Phải bỏ chiếc áo khoác ra mới biết cô bị thương như thế nào.



Nàng cố phản đối nhưng không nhúc nhích nổi. Hắn lại choàng tay lên vai nàng, kéo nàng về phía hắn. Thế là đầu nàng đang ngả trên vai hắn. Nàng có thể nghe tim hắn đang đập mạnh và ngửi thấy mùi nước hoa đàn ông nhè nhẹ thoảng mùi chanh hắn thường dùng. Nàng sợ hãi nhận ra cơn ác mộng về sự đầu hàng của thể xác giờ đây đã trở thành sự thật.



- Xin ông… – nàng lại thở hổn hển – hãy để tôi đi, có lẽ chỉ sướt da thôi.



- Đừng trẻ con nữa.



Hắn nói một cách quyết liệt không để ý đến sự phản đối của nàng. Và hắn nhẹ nhàng cởi áo khoác của nàng từng tay một. Sự dịu dàng của hắn khiến nàng choáng váng.



- Tôi có thể giúp gì ngài không? – Người tài xế lo lắng hỏi.



- Anh lấy giùm tôi hộp cứu thương.



Người tài xế nãy giờ sững người trước thái độ của thiếu tá Meyer đối với tai nạn bất ngờ này chẳng nghĩ gì đến hộp cứu thương. Anh ta vội vàng vòng lại phía thùng xe. Anh đã nhận ra cô gái ở lâu đài Valmy, nhưng cho dù là thế, anh không thấy có lý do nào để ngài thiếu tá lại cuống cuồng lên như bị quỷ ám chỉ vì cô ta té xe đạp.



- Làm ơn để tôi đi. – Nàng cố gỡ hắn ra, giọng nàng cương quyết hơn khi cơn choáng váng đã qua.



- Không, tôi phải xem vết thương của cô đã. Phải tháo váy của cô ra thôi.



- KHÔNG. – Lần này sự phản đối của nàng quá mãnh liệt khiến hắn ngừng lại bối rối. Không còn dấu vết của sự lạnh lùng khinh miệt nàng thường dùng đối với hắn. Nàng co người lại, mắt mở to, và hắn đọc thấy một sự thù ghét sâu lắng trong đó.



Một cơn chấn động lan khắp người hắn, một phản ứng thật xa lạ với hắn. Những gì hắn đang trải qua khi để lộ tình cảm của hắn đối với nàng khiến nàng nổi giận.



- Cô phải làm theo lời tôi. – Giọng hắn bực tức. Hắn cầm chiếc hộp cứu thương từ người lái xe. Đẩy nắp hộp ra, hắn thở phào khi thấy có rất nhiều băng cứu thương, Lisette nổi cáu trước thái độ chỉ huy của hắn. Nàng muốn rủa hắn xuống địa ngục cho rồi nhưng cổ nàng cứng lại, không thể thốt ra lời, nàng đành khép mắt lại chiến đấu với sự kiểm soát khi hắn tháo găng tay đưa cho người tài xế. Hắn không được chạm vào mình một cách thân mật, nàng nghĩ, nó vượt khỏi sự chịu đựng của nàng vì nàng sẽ không thể quên được.



- Không được… tôi không cho phép ông… – Giọng nàng khàn đi khi hắn quỳ xuống bên nàng.



- Chúng ta không đưa cô ấy về lâu đài sao, thưa thiếu tá? – Người lái xe hỏi, cố gắng tỏ ra tháo vát để chuộc lại sự bất cẩn ban nãy.



Dieter rủa thầm trong lòng nhưng hắn cũng nhận ra viên tài xế cũng có lý do khi nhắc nhở hắn về sự hiện diện của anh ta. Lợi dụng một cô gái Pháp bị thương cũng chẳng vẻ vang gì.



- Có! – Hắn trả lời qua hàm răng nghiến lại – Nhưng để tôi cầm máu đã.



Vết thương nơi đùi đã được băng lại an toàn. Bàn tay hắn tiếp tục chuyển xuống dưới, gỡ chiếc váy đầy máu qua khỏi đầu gối xuống dưới chân. Lisette mở mắt ra, nàng ráng hết sức chống khuỷu tay nhổm dậy. Có một vết thương khác ngay trên đầu gối và một vết sướt dài dọc theo chân nàng.



- Tôi có thể tự băng lấy đầu gối của mình. – Nàng nói một cách tự tin.



Hắn nhìn nàng, mày hơi nhíu lại.



- Tôi cũng tin thế nhưng tôi nên làm thì tốt hơn. Vì tay tôi… – giọng hắn châm chọc – không run rẩy như tay cô.



Đôi má nàng bừng lên vì xấu hổ.



- Đó là do tôi bị sốc… vì té.



Hắn hơi do dự khi ép miếng bông lên vết thương ở đầu gối. Điều nàng vừa nói khó có thể tự biện hộ cho nàng nhưng giọng nàng có vẻ phòng thủ một cách quyết liệt. Hắn luồn tay dưới bắp chân để đỡ lấy chân nàng khi hắn với một miếng băng khác. Hắn lại nghe những hơi thở ngắn tuyệt vọng mà trước đò hắn vẫn nghĩ là do sự đau đớn gây ra.



Hắn chầm chậm ngước mắt lên nhìn nàng. Đồng tử căng rộng ra như một cánh hoa pensee, sẫm màu trên khuôn mặt trắng ngà của nàng. Sự khích động mạnh mẽ phủ lên hắn. Phải rồi, sự run rẩy lần đầu tiên hắn chạm vào người nàng, không phải là sự đau đớn mà chính là sự phản ứng truyền qua người hắn khi hai người đối mặt nhau qua chiếc giường rộng lớn.



Nàng thấy tia nhìn trong mắt hắn thay đổi, một nhận thức rõ ràng đáp lại ánh mắt nàng, hết rồi, không còn nơi nào để thoát chạy, không còn chốn nào để ẩn náu.




- Đừng chạm vào tôi! – Nàng hổn hển một cách tuyệt vọng – Xin đừng chạm vào người tôi.



Một nụ cười trên khoé miệng hắn. Sự phản đối của nàng không hề có tác dụng với hắn. Ngay từ đầu, hắn đã nghi ngờ có một ngọn lửa dưới lớp băng đá và bây giờ nó quá rõ ràng. Hắn đã cảm nhận được điều đó. Hắn cẩn thận băng đầu gối cho nàng, mỗi đầu giây thần kinh của hắn nhức nhối vì dục vọng. Sẽ có chuyện rắc rối xảy ra đây. Dù nàng có thích hắn đến đâu, nàng cũng không đầu hàng một cách dễ dàng mà không có mặc cảm tội lỗi. Nhưng sẽ có sự nhượng bộ chứ không phải những vụ cưỡng hiếp bừa bãi mà nhiều người đồng xứ hắn đã vướng vào do sự buông thả.



- Đừng sợ. – Hắn nói và cầm lấy tay nàng. Cơn ác mộng hôm nào vẫn còn đây, nàng nhìn thấy lớp lông vàng trên cổ tay hắn và những ngón tay khoẻ đẹp.



- Không… – Nàng thì thầm khi hắn từ từ nâng bàn tay nàng lên môi – Đừng…



Đôi môi cuồng nhiệt của hắn đốt cháy da thịt nàng. Nàng rùng mình nhắm mắt lại, ước muốn bàn tay hắn lại chạm vào đôi chân trần của nàng, mơn man trên ngực nàng. Nàng chỉ muốn đáp lại bằng tất cả. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên.



- Hãy nhìn tôi! – Hắn ra lệnh, giọng hắn vẫn còn những ham muốn mạnh mẽ và khi mắt nàng vừa hé mở, hắn kéo nàng lại gần hắn. Nàng có thể thấy nhịp đập trái tim của hắn cũng dồn dập như nàng, mũi nàng lại thoảng mùi nước hoa đàn ông. Nàng muốn khắc nhẹ những móng tay nàng lên lưng hắn, bập môi trên chiếc cổ rắn chắc của hắn để nhận biết mùi mồ hôi từ cơ thể hắn – tại đây và ngay lúc này, trên băng sau của chiếc xe Horch, nàng muốn hắn yêu nàng.



- Hãy cho tôi đôi môi của em.



Trong khoảnh khắc, sự hàng phục tưởng như đã đến. Thời gian như ngừng trôi. Tai nàng nghe rõ mạch đập như sấm vang. Trong phút chốc, nàng ngẩng cao đầu rồi nhổ vào mặt hắn.



- Không bao giờ! – Nàng rít lên, mắt bừng cháy – Tôi sẽ không bao giờ cho ông gì cả, thiếu tá Meyer.



Nàng nghe một tiếng nuốt nghẹn qua hơi thở, xương hàm hắn bạnh ra, mắt hắn quắc lên. Rồi hắn lên tiếng, giọng tự tin một cách đáng sợ.



- Lisette, rồi em sẽ cho, cả anh lẫn em đều biết điều đó.



Miệng nàng khô khốc. Chỉ cần thêm một lời nói, một sự đụng chạm nữa là nàng sẽ đầu hàng tất cả. Nàng vùng ra khỏi hắn, một cơn đau xé người ập đến, máu lại bắt đầu thấm qua gạc băng trên đùi nàng.



- Trở về Valmy càng nhanh càng tốt.



Dieter hét người tài xế. Hắn nắm thêm một mớ bông gòn ấn mạnh lên mạch máu nơi háng.



Người tài xế đang trố mắt trước cảnh tượng khó tin, vội vã mở máy và cho xe chạy quẹo ngay khúc quanh đầu tiên. Đó là một đoạn khúc giữa thiếu tá Meyer và vị tiểu thư của ông bá tước. Nếu không chứng kiến tận mắt, chắc anh ta chẳng thể tin được. Ngoài anh ta còn ai biết chuyện này không? Có lẽ không, vì chưa có một lời đồn đại, đàm tiếu nào cả. Anh ta nhấn mạnh chân ga, thảo nào khi chiếc xe tông nàng ngã xuống đất, thiếu tá đã nổi cơn thịnh nộ ghê gớm.



Lisette chẳng còn thấy rõ khuôn mặt của thiếu tá Dieter, nó đang nhảy múa lung linh trước mắt nàng. Và nàng cũng chẳng đẩy hắn ra nổi nữa… đầu nàng trĩu lên vai hắn, còn tay hắn ôm chặt lấy người nàng.



- Nhanh lên chứ! – Dieter hét lên khi máu cứ tiếp tục chảy ra đẫm cả gạc băng.



Chiếc xe Horch rú trên con đường nhỏ có bờ giậu cao và lao vào rừng sồi, Dieter vớ lấy chiếc khăn quàng cổ đã rách khá nhiều để làm ga rô cầm máu cho nàng. Mắt hắn sầm lại vì lo lắng, và Lisette nhận biết được điều đó, nàng quên đi bộ quân phục hắn đang mặc, quên đi cuộc chiến đang diễn ra. Hắn trở thành nơi nương tựa và sức mạnh của nàng, nàng yên tâm tựa người vào hắn với sự săn sóc của hắn, giờ đây và mãi mãi.



- Rồi em sẽ khoẻ thôi, Liebling! – Hắn nói khi chiếc xe gần đến lối xe chạy dìa thẳng tắp của lâu đài Valmy. Bánh xe trượt đi khi xe dừng trước cánh cửa gỗ có nắm cửa bằng đồng – Hãy tin anh.



Giọng hắn lộ rõ một tình cảm sâu lắng khiến người tài xế nhìn hắn đăm đăm. Thiếu tá Meyer nổi tiếng cứng rắn và bất khuất từng trải qua những cuộc chiến ở Kiev và Sevastopol, được thưởng huân chương cao nhất về lòng dũng cảm. Trong suốt thời gian lái xe cho Meyer, anh chưa bao giờ thấy thiếu tá nhượng bộ trong mọi tình huống. Vậy mà giờ đây chỉ vì chiếc váy trong của cô gái bị thương này mà khuôn mặt của thiếu tá xám ngoét lại.



Giữ kín ý nghĩ đó trong đầu, anh ta nhào ra khỏi chỗ ngồi, chạy hết sức vòng ra cửa sau và suýt nữa nhảy dựng lên khi thấy thiếu tá bước xuống lối đi trải sỏi với cô gái trong tay.



Marie chạy vội lại phía họ, mắt mở to vì cảnh tượng trước mắt. Chiếc váy xộc xệch của Lisette với những vệt máu và sự thân mật gần gũi với thiếu tá Meyer.



- Gọi bác sĩ. – Dieter la to với người tài xế khi anh ta đi ngang qua toà đại sảnh đến cầu thang – Nhớ đưa theo kỵ binh đi mở đường và đưa ông ta đến đây ngay.



- Lạy chúa, chuyện gì đã xảy ra? – Bá tước Henri từ ngoài vườn chạy vào la lên, mặt ông trắng bệch, tay còn cầm cái kéo tỉa, những nụ hoa tầm xuân vẫn còn bám vào chiếc áo khoác của ông.



- Cô ta bị té xe đạp. – Dieter trả lời vắn tắt. Không chần chừ hắn sải chân về phía cầu thang – Cô ấy bị mất máu khá nhiều, tôi cần nhiều băng và vải lanh hay cái gì khác cũng được.



Henri nhìn vào mặt hắn, không dám lưỡng lự, ông chạy về hướng tủ buýp phê có đựng vải lanh, Marie theo ông sát gót.



Dieter không đưa Lisette về phòng nàng vì hắn cũng chẳng rõ phòng nào ở phía đông là của nàng. Hỏi han chỉ mất thêm thời gian quý báu. Trong lúc cấp bách này hắn có đặt nàng lên giường của hắn cũng là điều tự nhiên thôi.




Khi hắn đặt nàng lên chiếc giường phủ lụa xanh, nàng thều thào một cách yếu ớt khiến hắn phải hết sức chú ý mới nghe được.



- Tôi chưa biết tên anh.



- Dieter! – Giọng hắn căng thẳng.



Một nụ cười chập chờn trên môi nàng. Dieter. Đó là một cái tên đẹp. Nàng cố gắng lập lại nhưng đã bị cuốn vào một cơn xoáy đầy màu sắc rực rỡ cùng gió cuốn đen ngòm. Và mẹ nàng chạy vào phòng, còn Marie, bà đứng sát gót chân nàng rồi những màu sắc biến mất, chỉ còn lại một khoảng không đen ngòm vô tận.



Bác sĩ Ange là một bác sĩ địa phương. Ông còn đang bối rối vì được đưa đến Valmy bằng chiếc xe Horch có kỵ binh mở đường và không phải ông bá tước mời ông đến mà là tên sĩ quan tạm trú ở đây. Thật là bất thường. Lòng ông đầy nỗi lo âu khi vội vã bước qua toà đại sảnh cổ kính của lâu đài Valmy để bước lên những bậc thang uốn lượn bằng đá.



- Con gái tôi bị té xe đạp. – Ông bá tước nói với bác sĩ khi dắt ông ta đi trên sàn gỗ không bằng phẳng ở đầu cầu thang – Chúng tôi không cầm máu được.



- Vết thương ở đâu? – Bác sĩ Ange hỏi, cố hít vài hơi thở.



- Bên trong bắp vế ở phía trên.



Bác sĩ bước nhanh hơn.



- Có lẽ chỗ đó là một động mạch, nếu đúng vậy thì đã mất nhiều máu đấy.



Ông dừng lại nơi cánh cửa phòng ngủ mở toang, đôi lông mày rậm của ông như dựng ngược lên. Bà bá tước đang quỳ bên phía bên kia, bộ quân phục lấm lem máu, toàn thân hắn như căng ra.



Bác sĩ liếc nhanh về phía ông Bá tước với vẻ sợ hãi. Nhân danh chúa, chuyện gì xảy ra mà ông Bá tước đã ngần ngại không kể cho ông nghe, mà có lẽ sẽ không dám kể không chừng, nhưng bác sĩ chẳng tìm ra một tia sáng nào. Henri de Valmy không nhìn ông ta mà đi nhanh vào phòng và nói một cách quả quyết.



- Bác sĩ đã tới.



Phía trên đùi Lisette đã có một băng ga rô. Một chậu nước ấm đã được khử trùng đặt sẵn sàng ở đó để bác sĩ sử dụng. Ông ta cố gắng không chú ý đến điệu bộ hung hãng của viên thiếu tá cũng như nguyên nhân của vết thương. Có điều ông đoan chắc đó là không phải một tai nạn bình thường. Nếu thế thì tụi Đức chẳng chú ý đến và đôi mắt của viên thiếu tá cũng chẳng tối sầm lại với vẻ lo lắng chẳng kém gì ông bá tước.



Chiếc giưởng drap lấm tấm máu còn cô gái đã bất tỉnh. Ông ta vội vã tiến lại giường đặt cái túi cũ kỹ bên cạnh. Dường như viên thiếu tá đang chăm chăm nhìn ông như một con diều hâu vờn mồi.



Ông lo lắng tháo miếng bông đẫm máu ra. Nhỡ Lisette de Valmy chết, ông sợ mình sẽ lãnh một trách nhiệm to tát. Bác sĩ gỡ nhẹ một miếng bông gòn lớn để cầm máu và kín đáo thở một hơi nhẹ nhõm. Vết thương khá nặng nhưng chưa chạm đến động mạch. Ông thừa khả năng để điều trị vết thương này.



- Tôi cần nước thưa bà. – Ông ta nói với bà bá tước và bắt đầu xắn tay áo lên làm việc.



Nhưng ngay cả khi mũi kim cuối cùng đã khâu xong, viên thiếu tá Đức cũng chẳng ra khỏi phòng. Bác sĩ thu dọn đồ nghề và lại thắc mắc về sự thật của câu chuyện này. Vết thương không phải hậu quả của sự hãm hiếp, không có dấu hiệu của sự hành hạ tình dục. Đó cũng không phải là vết thương gây ra bởi dao. Lại còn một vết thương nữa ở đầu gối và vết xây xát ở ống chân, nó phù hợp với điều ông bà bá tước đã từng nói: một tai nạn xe đạp, tay lái bằng kim loại không có bọc đã cắm sâu vào thịt cô gái.



Ông ta gài túi lại và đứng lên bỏ tay áo xuống.



- Cô ta nên ăn uống kiêng cữ trong vài ngày. Vết thương phải được giữ sạch sẽ cho đến khi nào tôi trở lại để cắt chỉ.



- Vậy khi nào ông mới cắt chỉ? – Đó là giọng của tên sĩ quan Đức, nó vang lên như tiếng roi quất trong căn phòng yên tĩnh.



Bác sĩ Ange nhận thấy những huân chương nổi bật trên dải băng hẹp màu đen ở cổ áo hắn, rồi những quân hàm cấp bậc và cá tính mạnh mẽ nơi hắn.



- Một tuần… có lẽ mười ngày, thưa thiếu tá.



Ông ta hơi lo lắng nhưng lòng đã nhẹ nhõm vì đã làm xong nhiệm vụ và chỉ mong muốn thoát khỏi tầm mắt của viên thiếu tá.



- Tiểu thư de Valmy đã bị mất máu khá nhiều. – Viên thiếu tá nói – Tôi rất cảm kích nếu bác sĩ đến mỗi ngày cho tới khi cô ấy bình phục.



Bác sĩ biết rằng đây không phải là lời thỉnh cầu mà là một mệnh lệnh. Tốt hơn là đừng từ chối. Ông vội vã trả lời:



- Dạ, được, thưa thiếu tá, tôi sẽ đến vào buổi sáng. Xin chào ông bà bá tước, xin chào thiếu tá.



Bác sĩ Ange hối hả rời khỏi phòng, ông ta chẳng hiểu được mối quan hệ phức tạp của những người còn lại trong phòng.



Lisette nằm yên trên giường, dưới mắt nàng hình thành những quầng thâm. Khi vừa tỉnh lại, nàng đã cảm nhận sự kề cận của Dieter và hãi hùng trước niềm an ủi dễ chịu hắn đã mang lại cho nàng. Nàng không dám nhìn hắn vì biết mình sẽ chẳng kháng cự nổi.



- Bây giờ con cần nghỉ ngơi, con yêu của mẹ. – Mẹ nàng lo âu nói. Bà đang kéo lại tấm drap giường.



Cha nàng hắng giọng:



- Trước hết, mình nên đưa Lisette về phòng thì tốt hơn. – Ông từ tốn nói.



Bà bá tước giật mình nhìn ông, khuôn mặt đỏ ửng lên. Trong lúc bối rối bà quên mất căn phòng này không thuộc quyền sở hữu của họ nữa.



- Phải rồi, mình vô ý quá…



- Cứ để Lisette ở đây. – Dieter nhẹ nhàng nói – Việc di chuyển rất nguy hiểm vì vết thương có thể bị động, tôi sẽ chuyển đồ đạc của tôi sang phòng khác cho đến khi cô ấy bình phục.



- Xin cảm ơn thiếu tá. – Henri nói vẻ hàm ơn – Chúng tôi vô cùng cảm kích lòng tốt của thiếu tá. Những hành động cấp thiết của ông đã cứu sống con Lisette, nếu không thì con tôi đã bị bỏ mặc ở đó, máu lại chảy quá nhiều.



Ông nhún vai khi liên tưởng tới những hình ảnh ông vừa gợi ra. Bà bá tước tiếp lời:



- Marie sẽ dọn dẹp cho thiếu tá, có lẽ Elise đã làm xong bữa trưa, ông sẽ dùng cơm với chúng tôi trước khi tiếp tục công việc chứ?



- Xin cảm ơn. – Dieter đáp, hắn biết là bà ta đã hết sức cố gắng để ngỏ lời mời ấy.



Bà bá tước quay lại Lisette:



- Mẹ sẽ nói Elise mang thức ăn lên cho con. Con phải ăn chút gì đó, con nhé, ít nhất là một miếng bánh sandquich và đồ uống nóng.



Họ sắp rời khỏi phòng, cả Dieter nữa, hắn sẽ đi trong phút chốc.



- Tôi nghĩ rằng căn phòng của mẹ tôi thích hợp nhất cho ông. – Cha nàng nói với hắn – Dĩ nhiên là nó không rộng bằng phòng này, nhưng nó nhìn ra biển.



Nàng chỉ cần hướng tia nhìn ra khỏi hắn một giây nữa thôi là sẽ thành công.



- Cảm ơn. – Dieter nói với cha nàng – Điều ông vừa nói rất có lý.



Bóng hắn đổ ngang qua giường. Mũi nàng lại thoảng mùi nước hoa của hắn.



Hắn đang nhìn xuống nàng chờ đợi.



- Lisette! – Sự dịu dàng trong giọng nói huyền hoặc sâu lắng của hắn làm tiêu tan mọi ý chí của nàng.



Nàng từ từ ngước mắt lên nhìn hắn và cảm nhận thấy cuộc sống mình đang đảo lộn.



Hắn cầm tay nàng và đưa lên môi, đôi môi tê dại với cơn chấn động mãnh liệt.



Tất cả những kinh nghiệm trước đây hắn đã trải qua với phụ nữ đều vô ích. Hắn như một kẻ bị một trận phủ đầu không hề chuẩn bị trước. Mặc dù hắn đã ân ái với rất nhiều phụ nữ nhưng khi dục vọng đã thỏa mãn hắn chẳng còn lưu lại chút gì trong tâm tưởng. Nhưng đối với Lisette, nàng sẽ không bao giờ bị trộn lẫn vào đám đông đó. Nàng sẵn sàng tham gia cuộc chơi nhưng cũng rất dễ bị tổn thương, sự kết hợp hài hoà đó thức tỉnh trong hắn một cảm xúc bất ngờ, nàng sẽ thuộc về riêng hắn. Và hắn muốn bảo vệ nàng không chỉ bây giờ mà mãi mãi. Hắn cảm thấy dường như có cái gì đập vào ngực hắn.



Hắn ngập ngừng đặt tay nàng xuống rồi theo ông bá tước ra khỏi phòng. Chỉ có một cách duy nhất để đạt được ước muốn đó, khoé miệng hắn trễ xuống.



Hắn tự hỏi ông bá tước sẽ phản ứng ra sao khi biết kẻ thù của đất nước, một tên chiếm toà lâu đài của ông lại muốn cưới con gái ông.



Cánh cửa phía sau họ đóng lại. Lisette nằm bẹp xuống gối một cách yếu ớt. Nàng yêu hắn, thật giản dị và rõ ràng. Dù cho nàng có cố gắng vận dụng bao lý lẽ để phủ nhận điều đó, nàng cũng sẽ thất bại. Logic cùng lý trí chẳng thể can thiệp gì trong vở kịch riêng tư của họ.



Một cơn đau nhói ở đùi, nàng cố cắn răng chịu đựng, không biết bao giờ vết thương mới lành vì nàng còn phải đối diện với một tương lai nghiệt ngã: tình yêu với một người Đức nhưng không thể cộng tác với hắn và phản bội Tổ quốc. Đầu óc nàng quay cuồng vì sự giằng xé của tình yêu và tổ quốc. Tay nàng nắm chặt, sẽ phải tìm cách giải quyết và họ sẽ cùng tìm ra nó.