Duncan&#39s Bride

Chương 5




Tiếng chuông đồng hồ báo 4g30. Cô cảm thấy anh căng ra bên cạnh cô và với tay để tắt tiếng ồn ào nhắc đi nhắc lại. Rồi anh ngồi dậy, ngáp ngủ, và bật đèn. Cô chớp mắt khi ánh đèn sáng chói đột ngột.

Vô tư trần truồng, anh đi vào phòng tắm. Madelyn dùng sự riêng tư để nhảy khỏi giường và trườn vào quần áo. Cô vừa bước vào cái quần jean khi anh đi ra bắt đầu mặc quần áo. Mắt anh nấn ná trên chân cô khi cô kéo quần lên và đóng tách chúng lại.

Được bao quanh bởi buổi sáng sớm yên tĩnh và bóng tối, với chỉ một ngọn đèn thắp sáng căn phòng, quan sát thân thể trần truồng của anh có vẻ thân mật như đêm qua khi anh đi vào cô. Sự ấm áp dâng lên trong cô khi cô nhận thấy rằng sự mật thiết có nhiều mặt. Không chỉ là quan hệ tình dục, nó ở sự không ràng buộc lẫn nhau, trần truồng hàng ngày và mặc quần áo cùng nhau.

Khi anh mặc quần áo, anh nhìn cô kéo lược suốt mái tóc bằng vài nhát mau lẹ, khôi phục mái tóc vẻ tự nhiên. Thân thể mảnh dẻ của cô cúi xuống và lắc lư với vẻ uyển chuyển nữ tính làm anh không thể chịu được phải quay đi. Anh nhớ cái cách cảm giác đặc biệt ở trong cô tối qua, chặt và nóng, và chống lại ý muốn bộ phận nam tính của anh đáp lại. Anh không thể chiếm lấy cô ngay bây giờ, cô quá mềm yếu. Cô đã khóc tối qua, và mỗi giọt nước mắt thiêu đốt anh. Anh có thể đợi.

Cô đặt lược xuống và bắt đầu đặt phịch mấy cái gối xuống. Anh đi qua giúp cô sắp xếp giường, nhưng khi cô tung tấm phủ lộn xộn trở lại để vuốt phẳng tấm dra trải giường, cô nhìn thấy những vết đỏ vấy bẩn trên tấm dra và đứng yên.

Reese cũng nhìn những vết bẩn, ngạc nhiên nếu cô có bất kỳ thú vị nào để nhớ lại như anh đã nhớ, hoặc nếu chúng chỉ làm cô nhớ về sự đau đớn. Anh cúi xuống và kéo mạnh cái chăn lòng thòng và bắt đầu gỡ tấm đệm. “Lần tới sẽ khá hơn,” anh nói, và cô đưa anh cái nhìn nghiêm nghị đến nỗi anh muốn giữ cô trong tay và đu đưa cô. Nếu cô muốn, anh có thể đem lại cho cô khoái cảm bằng những cách khác, nhưng cô có vẻ rõ ràng cô không sẵn sàng cho điều đó. Anh ngạc nhiên làm sao anh có thể giữ sự kềm chế nếu cô đã cho anh quyền tự do tuyệt đối về thân thể cô. Một điều, phần hạn chế của việc làm tình không làm thoả mãn cơn sóng ham muốn mãnh liệt anh chịu đựng, và đó là sự nguy hiểm của nó.

Anh ném tấm chăn xuống sàn nhà. “Anh sẽ làm mấy việc lặt vặt trong khi em nấu bữa sáng”.

Madelyn gật đầu. Khi anh ra ngoài cửa cô gọi, “Chờ đã! Anh thích bánh kếp không?”

Anh đứng lại và nhìn ra sau. “Có, và nhiều vào”.

Cô nhớ từ chuyến thăm trước đó của cô rằng anh thích cà phê đặc. Cô ngáp khi cô đi xuống tầng dưới tới nhà bếp; rồi cô đứng ở giữa phòng và nhìn quanh. Thật khó để biết nơi bắt đầu khi bạn không biết bất cứ vật gì ở đâu.

Cà phê trước tiên. Ít nhất đồ pha cà phê phải nhỏ giọt tự động. Cô tìm thấy cái lọc và múc đủ cà phê để pha đặc gấp đôi như cô làm cho chính cô.

Cô phải đoán số lượng của thịt lợn xông khói và xúc xích để rán. Cũng khó khăn như anh làm việc, anh cần 1 lượng khổng lồ thức ăn để ăn, vì anh thường đốt cháy 4 hoặc 5 ngàn calo 1 ngày. Khi cái mùi kết hợp gồm pha cà phê và thịt rán bữa sáng bắt đầu đầy ắp nhà bếp, cô lần đầu tiên thấy rõ việc vặt đang diễn ra chính là việc nấu ăn. Cô sẽ phải trở nên rất quen thuộc với vài cuốn sách dạy nấu ăn, vì sự khéo léo của cô theo khuynh hướng cơ bản nhất.

Nhờ Chúa anh có hỗn hợp bánh kếp. Cô khuấy bột, tìm ra nước mật đường, rồi đặt lên bàn. Cô sẽ đưa cho anh bao lâu trước khi cô trút những cái bánh kếp lên vỉ?

Một đĩa chất đống thịt xông khói và xúc xích đã chín vàng và ở trên bàn trước khi anh trở lại từ chuồng ngựa, mang vào 1 xô sữa tươi. Ngay khi cánh cửa mở ra, Madelyn đổ 4 miếng bột tròn lên vỉ. Anh để sữa lên countertop và mở vòi nước rửa tay. “Sẽ là bao lâu nữa cho đến khi bữa sáng sẵn sàng?”

“2 phút. Bánh kếp không cần lâu.” Cô vụt nhẹ chúng lên. “Cà phê đã có sẵn”.

Anh tự rót 1 tách và và dựa vào tủ kéo bên cạnh cô, quan sát cô đứng cẩn thận qua những cái bánh kếp. Chỉ 2 phút trước khi cô chồng chúng lên đĩa và trao nó cho anh. “Bơ ở trên bàn. Bắt đầu với mấy cái này trong khi em nấu thêm vài món.”

Anh mang đĩa bánh tới bàn và bắt đầu ăn. Anh ăn xong khoanh bánh kếp đầu tiên trước lúc đợt thứ hai sẵn sàng. Madelyn đổ thêm 4 vòng tròn nữa lên vỉ. Lần này làm chẵn 1 tá. Anh đã ăn bao nhiêu?

Anh chỉ ăn 10 cái. Cô còn lại 2 cái từ mẻ bánh cuối cùng và lướt trên cái ghế bên cạnh anh.

“Hôm nay anh làm gì?”

“Anh phải kiểm tra hàng rào ở hướng tây để anh có thể chuyển bọn thú tới đó chăn thả.”

“Bữa trưa anh có về không, hay em sẽ gói vài miếng bánh sanwich?”

“Sanwich”

Vậy là, cô nghĩ nửa giờ sau khi anh đã thắng ngựa và cưỡi đi, là việc đó. Chẳng có cuộc trò chuyện nào khắp bữa ăn sáng. Anh thậm chí không hôn cô sáng nay. Cô biết anh có nhiều việc để làm, nhưng một cái vỗ về lên đầu đâu có lấy đi quá nhiều thời gian của anh.

Ngày cưới trọn vẹn đầu tiên của họ xem ra không được khởi đầu tốt.

Rồi cô ngạc nhiên về cái cô mong đợi. Cô biết Reese cảm thấy như thế nào, biết anh không muốn cô trở nên quá thân thiết với anh. Sẽ mất thời gian để phá vỡ những chướng ngại vật này. Thứ tốt nhất cô có thể làm là học cách trở thành vợ của chủ trang trại. Cô không có thời gian để buồn phiền vì anh không hôn chào cô buổi sáng.

Cô lau sạch nhà bếp, cái trở thành toàn bộ công việc của buổi sáng. Cô lau sàn nhà, cọ rửa bếp lò, lau sạch tủ lạnh to gấp đôi, sắp xếp lại chạn bát sao cho cô biết mọi thứ ở đâu. Cô kiểm kê tủ chén và bắt đầu làm 1 danh sách những thứ cô cần. Cô ở phòng giặt ủi và làm khác cái giường với vải lanh mới. Cô hút và quét bụi cả tầng trên và tầng dưới, lau chùi 3 cái nhà tắm, khâu những cái khuy trên áo sơ mi của anh và sửa lại vô số những vết rách nhỏ trên áo sơ mi và quần jean của anh. Nói chung, cô cảm thấy đúng là gia đình.

Kết hôn là làm việc, sau hết. Nó không là vòng tròn vô tận của tiệc tùng và những bữa ăn ngoài trời lãng mạn cạnh 1 con sông.

Hôn nhân cũng là đêm đêm ngủ với cùng 1 người đàn ông, mở rộng tay và đùi của cô để anh, làm dịu đam mê trong cô. Anh nói nó sẽ tốt hơn, và cô có cảm tưởng rằng nó sẽ thế, cô quá mệt và hồi hộp đêm qua vì điều đó để có niềm thích thú bất kể anh làm gì. Toàn bộ quá trình có 1 chút khó coi. Bất kể cô hiểu biết về mặt kỹ thuật về tình dục bao nhiêu, cô không chuẩn bị gì cho việc xâm nhập thực sự, của việc thật sự cảm thấy sự cứng rắn của anh bên trong cô. Nhịp đập của tim cô tăng tốc mau lẹ khi cô nghĩ về đêm sắp tới.

Cô bắt đầu mở vài thùng mà cô gửi đến, ráp thiết bị âm thanh nổi và để vài cuốn sách ra ngoài. Cô bận rộn đến nỗi khi cô chú ý đến thời gian, trời đã gần tối. Reese sắp về, và cô thậm chí chưa nấu bữa tối. Cô dừng lại việc cô đang làm và phóng nhanh vào bếp. Cô thậm chí chưa có kế hoạch họ sẽ ăn gì, nhưng ít nhất cô biết cái gì ở trong bếp.

Kiểm tra nhanh cái tủ lạnh đưa ra vài miếng thịt dày và 1 gói sườn lợn và rất nhỏ khác. Cô làm vài phép tính nhẩm với danh sách tạp phẩm khi cô mở gói thịt và đặt chúng vào lò vi ba để rã đông. Nếu anh không có lò vi ba thì cô sẽ gặp rắc rối lớn. Cô đang gọt vỏ 1 đống khoai tây nhỏ thì cửa sau mở. Cô nghe anh kéo lê đôi bốt, rồi thở dài mệt mỏi khi anh cởi chúng ra.

Anh đi vào nhà bếp và đứng lại, nhìn quanh cái bàn trơ trụi và bếp lò. “Sao chưa có

bữa tối?” anh hỏi bằng giọng kềm chế, đáng ngại.

“Em bận và không để ý thời giờ – “

“Việc của em là để ý thời giờ. Anh sẽ chết vì mệt và đói. Anh làm việc đúng 12 tiếng, cái ít nhất em có thể làm là dùng thời gian để nấu ăn”.

Những lời của anh châm chích, nhưng cô không dừng cái việc cô đang làm. “Em đang làm nhanh chừng nào tốt chừng ấy. Đi tắm và nghỉ ngơi vài phút đi”.

Anh đi nặng nề lên cầu thang. Cô cắn môi khi cô cắt khoai tây thành từng mảnh và để chúng trong xoong nước nóng để hầm. Nếu anh không trông quá kiệt sức cô có thể đã nói với anh vài thứ, nhưng anh sụp xuống với tình trạng mệt mỏi và dơ dáy từ đầu tới chân. Một ngày của anh là một ngày không dễ dàng.

Cô mở 1 lon lớn đậu hà lan và đổ vào xoong, sau đó thêm vào gia vị. Những miếng thịt đang được nướng. Bánh mì. Cô cần bánh mì. Không có bánh quy đóng hộp trong tủ lạnh. Cô không thể moi được công thức làm bánh quy từ trí nhớ của cô, bất kể bao nhiêu lần cô đã thấy bà Lily làm bánh. Cô tìm cuốn sách dạy nấu ăn và bắt đầu dò mục lục về bánh quy.

Trước kia cô có danh sách các thành phần trước khi cô bắt đầu nhớ lại toàn bộ. Cô trộn bột , rồi nhào bột và lăn nó ra như cô đã làm khi cô còn bé. Cô không thể tìm ra dao cắt bánh quy, vì vậy cô dùng ly nước, ấn xuống vào cục bột và tạo thành 1 vòng tròn hoàn hảo. Vài phút sau, 1 tá bánh quy được đẩy vào lò.

Món tráng miệng. Cô đã thấy vài bánh thức ăn khủng khiếp nhỏ, gói lại riêng lẻ. Cô lấy chúng ra, và 1 hộp đào lớn. Bắt buộc phải dùng nó, vì cô không có thời gian để nướng. Cô mở hộp đào và đổ chúng vào tô.

Vào lúc cái bàn được bày ra, Reese trở lại nhà dưới, người tắm rửa đáng kể nhưng tâm trạng không được cải thiện. Anh nhìn châm chọc vào cái bàn trống trơn và đi oai vệ vào phòng khách.

Cô kiểm tra những miếng khoai tây; chúng đã mềm. Cô trộn 1 lượng nhỏ bột sữa và đổ vào khoai; nó lập tức bắt đầu đặc lại. Cô để chúng nhừ trong lúc cô kiểm tra những miếng thịt và đậu.

Những cái bánh quy đã vàng nâu, và đã nổi lên xinh đẹp. Bây giờ giá mà chúng ăn được….Vì cô theo công thức, chúng sẽ không quá tệ, cô hy vọng. Cô chất chúng lên đĩa và chéo những tay may rủi.

Cuối cùng, thịt đã xong. “Reese! Bữa tối có rồi.”

“Lẽ ra là phải có rồi”.

Cô vội vàng đặt thức ăn lên bàn, thấy rõ ở giây phút cuối rằng cô đã không pha cà phê và cũng không pha trà. Nhanh chóng cô lấy 2 cái ly từ tủ kéo và rót sữa vào. Cô biết anh thích sữa, có lẽ vì thế mà anh thỉnh thoảng uống nó vào bữa tối.

Thịt chưa mềm hẳn cô chưa từng nấu, và bánh quy hơi lớn, nhưng anh vẫn ăn đều đều, không lời bình luận. Lớn hay không thì 1 tá bánh quy biến mất nhanh gọn, và cô chỉ ăn có 1 cái. Khi phần khoai tây hầm thứ ba của anh đang mất dần, cô đứng dậy. “ Anh cần món tráng miệng không?”

Đầu anh ngẩng lên. “Tráng miệng?”

Cô không thể tùy ý mỉm cười. Bạn có thể nói với người đàn ông sống đơn độc trong 7 năm.

“Không nhiều lắm, vì tôi không đi loanh quanh để nướng.” Cô đặt những cái bánh nhỏ vào tô và nhúng đào và nước ép lên trên chúng. Reese cho chúng 1 cái nhìn hơi giễu cợt khi cô để cái tô trước mặt anh.

“Thử đi”, cô nói. “Em biết nó là món ăn vô giá trị, nhưng nó có mùi vị tốt”.

Anh ăn, và dọn sạch cái tô. Một ít mệt mỏi đang mờ dần từ khuôn mặt anh. “Radio ở phòng khách có vẻ như tốt đó.”

“Em đã có nó vài ba năm rồi. Em hy vọng nó vẫn còn vận hành tốt”.

Anh đã bán hệ thống âm thanh cách đây nhiều năm, quyết dịnh rằng anh cần tiền hơn là cần am nhạc, và anh chưa bao giờ để bản thân nghĩ quá nhiều về nó. Khi bạn đấu tranh để tồn tại, bạn nhanh chóng học đạt được những ưu tiên hợp lý như thế nào. Nhưng anh nhớ âm nhạc và đang mong đợi được chơi vài bản nhạc kinh điển lần nữa.

Căn nhà đầy những dấu hiệu của việc cô làm suốt ngày, và anh cảm thấy đáng trách về việc kêu la tại cô vì bữa tối không sẵn sàng. Sàn nhà sạch hơn so với trong nhiều năm, và bụi bặm đã không còn từ mọi bề mặt. Căn nhà có mùi của người quét dọn trong gia đình và đồ đạc bóng láng, và phòng tắm thì lấp lánh cùng với tình trạng sạch sẽ. Căn nhà có 10 phòng và trên 4000 fit vuông; sức tưởng tượng của anh phụ nữ thành phố biết cách làm việc.

Anh giúp cô dọn bàn và chất đĩa vào máy rửa chén. “Cái gì vậy?” anh hỏi, chỉ vào cai danh sách của cô.

“Danh sách mua hàng. Tủ chén có sự chọn lọc có giới hạn.”

Anh nhún vai. “Anh thì thường quá quen thuộc anh chỉ ăn sanwich”.

“ Chỗ bán gần đây nhất bao xa? Và đừng nói với em là em sẽ phải đi đến Billings”.

“Ở đó có 1 cửa hàng bách hóa cách đây 20 dặm. Không phải siêu thị, nhưng em có thể kiếm được những thứ đơn giản ở đó. Anh sẽ đưa em tới đó ngày kia. Anh không thể làm việc đó ngày mai vì anh có nhiều hàng rào để tu sửa trước khi anh có thể di chuyển đàn thú.”

“Chỉ cần chỉ em hướng đi. Em không nghĩ tình hình lương thực sẽ chờ đến ngày kia.”

“Anh không muốn em ra ngoài lạc đường quanh đây”, anh nói dứt khoát.

“Em sẽ không lạc đường. Chỉ đường đi cho em đi”.

“Anh thích em đợi. Anh không biết chiếc xe lúc này đáng tin bao nhiêu”.

“Vậy thì em có thể đi bằng xe tải”.

“Anh nói anh sẽ đưa em đi vào ngày kia, và chỉ thế thôi.”

Nổi giận, cô đi lên tầng trên và vào phòng tắm. Tại sao trên đời này anh cứng đầu cứng cổ đến vậy? Cách anh làm, cô có thể nói cũng được cô sẽ tìm thấy một quầy rượu và trải qua 1 ngày trong đó. Nhưng mặt khác, đó có thể là việc người vợ trước của anh đã làm. Dù nó là sự thật, Madelyn xác định rằng cô sẽ không sống cuộc sống mang những sai lầm của April.

Cô kết thúc việc tháo dỡ quần áo, treo hầu hết quần áo New York của cô trong tủ để đồ trong 1 buồng ngủ khác, vì cô không thể dùng nhiều đến chúng lúc này. Nó vẫn làm cô cảm thấy xa lạ để nhìn quần áo của cô trong cùng 1 tủ để đồ với 1 người đàn ông, cô; cô đã chia phòng, tủ quần áo và quần áo ở ký túc xá, nhưng điều đó khác. Điều này là hệ trọng. Điều này là cả cuộc đời.

Một điều về việc thức dậy lúc 4 giờ 30: cô đã buồn ngủ, và chỉ mới 8 giờ. Dĩ nhiên, cô vẫn còn cảm giác ấn tượng của việc không ngủ đủ 2 tuần trước, và còn thêm 1 ngày quá tích cực, nhưng cô có thể giữ mắt mở vừa đủ.

Cô nghe Reese đi lên tầng trên và vào phòng ngủ của họ; rồi anh gọi, “Maddie?” bằng giọng nặng nề hơn thường ngày.

“Ở trong đây,” cô gọi.

Anh xuất hiện ở lối vào, và mắt anh sắc nhọn khi anh đo lường đống quần áo trên giường. “Em đang làm gì vậy?” Có sự căng thẳng kỳ quặc đặt lên vai anh.

“Em đang treo quần áo em không mặc vào đây, để chúng không làm lộn xộn tủ đồ của chúng ta.”

Có thể nó chỉ là sự tưởng tượng của cô, nhưng anh xem ra bớt căng thẳng. “Em định đi ngủ chưa?”

“Có, em có thể hoàn tất việc này ngày mai”.

Anh đứng sang 1 bên để cô đi ngang qua anh, sau đó tắt đèn và đi theo cô xuống phòng ăn. Madelyn đi chân không và trong cái áo dài mỏng khác giống cái cô đã mặc đêm qua, và cô có vẻ nhỏ bé, cảm giác nghẹt thở dội lại, cảm giác anh quá gần ở đằng sau cô. Đỉnh đầu cô chạm tới cằm anh, và anh nặng ít nhất 200 pao, nhiều cơ bắp. Thật dễ dàng để chính cô bị đe dọa bởi anh, đặc biệt là khi cô nghĩ việc nằm dưới anh trên cái giường lớn đó. Cô sẽ ngủ với anh như điều này cho sự nghỉ ngơi của đời cô. Có thể anh nghi ngờ về tuổi thọ của cuộc hôn nhân của họ, nhưng cô thì không.

Lần này dễ chịu hơn. Cô nằm trong cánh tay vạm vỡ của anh và cảm thấy nóng lên dưới bàn tay ve vuốt của anh. Nhưng lúc này cô ít lo lắng hơn cô hiểu có gì đó không đúng, cứ như anh đang giữ 1 phần tách rời với việc làm tình của họ. Anh chạm vào cô, nhưng chỉ dưới sự điều khiển chính xác, cứ như anh đang cho phép mình chỉ sự thích thú vô nghĩa và không hơn 1 chút nào. Cô không muốn những cái sò mó có chừng mực, cô muốn niềm say mê của anh. Cô biết nó ở đó, cô cảm thấy nó, nhưng anh không ban nó cho cô.

Nó vẫn còn đau khi anh đi vào cô, dù không nhiều như trước. Anh dịu dàng, nhưng anh không yêu. Đây là cách anh đã đối xử với 1 trong 2 người phụ nữ trước kia anh sẵn lòng kết hôn cô hiểu lờ mờ, như 1 thể xác anh mang sử dụng, 1 người phụ nữ âu yếm, nồng nhiệt cần nhiều hơn. Đây chỉ là tình dục, không phải làm tình. Anh làm cô cảm giác như 1 người xa lạ vô danh.

Đây là cuộc chiến. Khi cô đi vào giấc ngủ sau đấy, cô dự tính chiến dịch của cô.

***

“Em muốn đi với anh hôm nay,” cô nói vào sáng hôm sau qua bữa sáng.

Anh không nhìn lên khỏi trứng và bánh quy. “ Em không đủ khả năng.”

“Làm sao anh biết?” cô vặn lại.

Anh nhìn khó chịu. “Vì nhiều đàn ông không đủ khả năng.”

“Anh sửa hàng rào hôm nay, đúng không? Em có thể giúp anh lúc cột dây và ít nhất cùng đi với anh cho có bạn”.

Đó chính xác là điều Reese không muốn. Nếu anh bỏ nhiều thời gian ở bên cô sẽ dẫn đến việc làm tình với cô, và đó là điều anh muốn hạn chế. Nếu anh có thể giữ bản thân chỉ 1 lần 1 đêm, anh có thể giữ mọi thứ dưới sự kiểm soát.

“Chỉ mất vài giờ để hoàn tất việc sửa chữa hàng rào, sau đó anh sẽ lái xe tải về nhà và cưỡi ngựa đi ra ngoài để di chuyển đàn thú.”

“Em nói với anh, em có thể cưỡi ngựa”.

Anh lắc đầu nôn nóng. “Bao lâu rồi từ khi em trên lưng ngựa? Em làm gì các cách cưỡi ngựa, cưỡi ngựa đường mòn đã thuần hóa trên 1 con ngựa ốm nhom đã thuê? Đây là vùng nông thôn rộng rãi và những con ngựa của anh đã được huấn luyện để làm việc”.

“Cứ cho là vậy, gần 1 năm từ khi em ở trên 1 con ngựa, nhưng em biết mọi thứ về dầu xoa bóp. Em phải thỉnh thoảng dùng nó”. “Em chỉ làm trở ngại. Ở lại đây và quan sát nếu em có thể làm bữa tối đúng giờ tối nay.”

Cô nheo mắt lại và đặt tay cô lên hông anh. “Reese Duncan, em sẽ đi với anh và điều đó là dứt khoát.”

Anh đứng lên khỏi bàn. “Em tốt hơn nên học rằng đây là trang trại của anh, và những thứ mà anh nói ra. Điều đó kể cả em. Vài lời bởi quan tòa không cho em bất cứ quyền quyết định nào trong công việc của anh. Anh làm công việc trang trại, em chăm lo căn nhà. Anh muốn gà rán cho bữa tối, vì thế em có thể bắt đầu việc đó.”

“Không có con gà nào trong tủ lạnh hết,” cô cãi lại. “Vì anh không muốn em đi mua hàng, em đoán anh sẽ phải thay đổi yêu cầu của anh”.

Anh chỉ ra ngoài sân. “Có nhiều gà ngoài đó, người nhanh nhẹn. Thịt không phải lúc nào cũng ở trong bao”

Tâm trạng của Madelyn cũng thường yếu đuối như dáng đi của cô, nhưng cô không chịu đựng.

“Anh muốn em bắt gà?” cô hỏi, vẻ dữ tợn. “Anh không nghĩ em có thể làm được, phải không? Vậy sao anh nói điều đó. Anh muốn bảo em là em không hiểu bao nhiêu về vè cuộc sống trang trại. Anh sẽ có con gà tồi tệ của anh cho bữa tối, dù em phải bắt anh phải thừa nhận về bộ lông và tất cả!”

Cô quay người và quát tháo trên cầu thang. Reese đứng đó, hơi sửng sốt. Anh không biết Madelyn có thể đi mà không ăn.

Cô trở lại tầng dưới trước khi anh lấy xe nổ máy và rời đi. Anh nghe cửa sau rập mạnh và mở ra. Mắt anh mở to. Cô giữ miếng đệm bảo vệ trên đầu gối và khuỷu tay cô, với miếng bảo vệ đầu gối trên quần jean của cô. Cô mang giày thể thao. Cô trông vẫn còn giận dữ, và cô thậm chí không liếc qua anh. Reese móc ngón cái vào thắt lưng và nghiêng người dựa vào xe tải để xem. Cô chọn ra 1 con gà mái và đang làm dịu nó, rắc vài nhúm thứ ăn để nhử những con chim. Reese nhướng mày, cảm động. Nhưng cô di chuyển chỉ 1 ít quá sớm; con gà mái kêu quác quác và chạy thoát với Madelyn đuổi bắt.

Cô lao đến con chim, trượt dài theo mặt đất sát bụng cô và hụt mất con chim điên rồ. Reese nhăn mặt và đứng thẳng lên cách xa xe tải, khó chịu với ý nghĩ những chất bẩn và đá làm gì tới làn da mềm mại của cô, nhưng cô nhảy lên và bỏ đi phía sau con gà mái. Con chim chạy trong những vòng tròn chệch choạng quanh sân, rồi lao tới dưới xe tải. Madelyn đổi hướng để chặn đầu nó, và thêm 1 cái ngã chặn hấp tấp bất ngờ trong gang tấc.

“Chú ý, quên con gà đi – “ anh bắt đầu, nhưng cô đã đi rồi.

Con chim xoay xở để trốn chạy đủ để đáp xuống trên những cành cây thấp hơn, nhưng nó vẫn ở phía trên đầu của Madelyn. Cô nheo mắt và cúi xuống nhặt lên vài hòn đá dưới đất. Cô co tay lại và ném. Hòn đá bay qua đầu con gà. Con gà mái kéo đầu xuống, cặp mắt nhỏ lanh lợi lấp lánh. Hòn đá tiếp theo trúng vào cánh kia và nó kêu quác quác, đổi chỗ. Hòn đá thứ ba trúng chân, và nó bỏ chạy lần nữa.

Lần này Madelyn đánh giá cú lao xuống 1 cách hoàn hảo. Cô trượt dài trên nền đất trong cơn lốc của bụi và đá cuội, và tay cô gần tới 1 chân của con gà. Con chim lập tức chạy lung tung, đập cánh và cố mổ bàn tay giam hãm giữ nó. Họ vật lộn trong đám bụi một lúc, nhưng rồi Madelyn đứng lên với con gà mái chổng ngược xuống và kiên quyết giữ chắc 2 chân, cánh của nó giang ra. Tay cô lấm chấm máu chỗ mà con gà giận dữ mổ cô, rách da. “Nhanh hơn 1 con gà mái tơ chạy quá tốc độ,” cô nói với niềm hân hoan dữ tợn.

Reese chỉ nhìn chằm chằm cô 1 cách lặng lẽ khi cô hiên ngang tới anh. Tóc cô ở trong tình trạng lộn xộn, rối tung và xoã xuống mắt cô. Mặt cô đóng bụi, áo sơ mi thì dơ dáy và bị rách, và quần jean thì bẩn thỉu. Một miếng dán đầu gối bị bung ra và rớt xuống cẳng chân cô. Cái nhìn trong cặp mắt xám đó, mặc dù, ngăn không cho anh cười. Anh thậm chí không dám cười.

Con gà va trúng ngực anh, và anh túm lấy nó, vừa đủ ngăn chặn con chim khỏi trốn thoát.

“Con gà chết tiệt của anh đó,” cô nói qua kẽ răng. “Em hy vọng anh rất vui sướng với nó.” Cô rập mạnh cửa sau vào trong nhà.

Reese nhìn xuống con chim và nhớ lại vết máu trên tay Madelyn. Anh vặn cổ con gà nhanh chóng, vặn thành thạo. Anh chưa bao giờ cảm thấy ít giống chuyện đùa.

Anh mang con chim chết vào trong và thả nó xuống sàn nhà. Madelyn đang đứng ở chậu rửa, cẩn thận xát xà bông lên tay. “Để anh xem”, anh nói, đến gần sau cô và với tay tới để nắm tay cô, ghìm chặt cô tại chỗ. Con gà để lại vết máu vài chỗ, những vết thương thủng lổ nhỏ đau đớn bị bầm quanh mép. Anh có vài vết như thế và biết chúng sẽ nhiễm trùng dễ dàng biết bao.

Anh với lấy cái khăn tay để quấn quanh tay cô. “Lên lầu vào nhà vệ sinh và anh sẽ bôi thuốc sát trùng lên vết thương.”

Cô không xê dịch. “Nó là tay em, không phải lưng. Em có thể với tới chính xác, cám ơn. Em sẽ tự làm”.

Cánh tay vạm vỡ của anh trở thành những nẹp sắt bao quanh cô, bàn tay cứng cáp của anh giữ lấy cô dễ dàng. Thân trước của cô bị ép tỳ vào chậu rửa, và thân thể to lớn của anh dựa vào lưng cô, bao quanh cô, giữ chặt cô. Cô cảm giác hoàn toàn bị bao vây bởi anh và đột ngột mạnh mẽ nghĩ rằng cô chưa bao giờ kết hôn với ai mà bàn chân hầu như cao hơn cô. Cô ở vào thế bất lợi tồi tệ ngay tại đây.

Anh cúi xuống, vòng cánh tay phải dưới đầu gối cô và nhấc cô lên với sự thoải mái đơn giản. Madelyn níu lấy vai anh để giữ thăng bằng. “Con gà mổ vào tay em, không phải chân của em,” cô nói chua cay.

Anh liếc nhìn cảnh cáo cô khi anh bắt đầu lên cầu thang.

“Đàn ông dùng sức mạnh đổi lấy người phụ nữ yếu hơn ốc sên.”

Tay anh siết chặt, nhưng anh kềm chế chặt chẽ tâm trạng tức giận của anh. Anh mang cô vào nàh vệ sinh và để cô đứng. Khi anh mở tủ thuốc cô hướng ra ngoài cửa, và anh tóm lấy cô bằng 1 tay, kéo mạnh cô trở lại. Cô giằng ra kịch liệt, cố để thoát cánh tay cô. “Em nói em muốn tự làm!” cô nói, giận dữ với anh.

Anh đặt cái vung xuống nhà vệ sinh, ngồi xuống và kéo cô vào lòng anh. “Im đi và để anh lau tay em. Nếu em còn muốn cãi nhau sau khi anh làm xong, thì anh sẽ vui lòng giúp đỡ em”.

Giận dữ, Madelyn ngồi vào lòng anh trong khi anh chấm nhẹ nhũưng vết thương nhỏ với thuốc sát trùng đau buốt. Rồi anh vuốt nhẹ kem kháng sinh lên chúng và dán băng cứu thương lên 2 vết đứt nặng nhất. Tay anh vẫn vòng quanh cô; anh đang giữ cô như người cha giữ đứa con, vuốt ve nó và chăm sóc vết thương của nó. Cô không thích sự so sánh, dù nó là chính cô. Cô quay trở bồn chồn, cảm giác bắp đùi rắn chắc của anh dưới mông cô.

Mặt anh rất gần mặt cô. Cô có thể thấy tất cả những đốm nhỏ ngả màu khác nhau trong mắt anh, màu lục và xanh trội hơn, ngoài ra còn có màu đen và trắng và vài đốm vàng lấp lánh. Dù anh đã cạo râu tối qua, râu vẫn mọc đủ để làm thô ráp má và cằm của anh. Khoảng cách ở mỗi bên miệng anh dựng lên đường cắt đẹp của môi anh, và đột nhiên cô nhớ cái cách anh ngậm đôi môi đó lên núm vú cô, mút phần thịt nhạy cảm của cô vào trong miệng anh. Cô run lên, và sự cứng rắn rời khỏi thân thể cô.

Reese đóng hộp sơ cứu và để nó sang 1 bên, sau đó để tay anh lỏng cánh tay còn lại ngang qua đùi cô khi anh nhìn cô đo lường. “Mặt em bị bẩn này.”

“Vậy để em đứng lên và em sẽ rửa nó”.

Anh không làm thế. Tự tay anh rửa nó, chậm chạp kéo cái khăn mặt ẩm ướt trên khắp mặt cô, thớ vải gần như mơn trớn da cô. Anh lau miệng cô bằng sự đụng chạm nhẹ nhàng đến mức cô chỉ vừa vặn cảm thấy nó và nhìn cái khăn kéo nhẹ ở nơi mềm mại của cô, cái môi dưới hấp dẫn. Đầu của Madelyn nghiêng ra sau, và mi mắt cô hạ xuống. Anh đưa cái khăn xuống cổ cô, lau nó ngang qua xương đòn phô ra của cô, rồi hạ tay anh xuống bên trong đỉnh cổ thả lỏng của cô.

Cô nín thở khi sự mát mẻ ẩm ướt ở trên ngực cô. Anh đưa khăn tới lui, chậm chạp kéo xột xoạt nó qua núm vú cô và mang chúng đến sự ẩm ướt chú ý. Ngực cô bắt đầu rung động, và lưng cô cong lại không chủ ý, đưa chúng ra hơn. Cô cảm thấy nụ hoa đang trở nên cứng rắn, cấp thiết dựa vào hông cô, và máu cô chảy nặng nề qua huyết quản.

Anh quăng cái khăn mặt vào trong chậu và bỏ nón ra, thả nó lên sàn. Cánh tay sau lưng cô siết chặt và kéo cô về phía anh khi anh nghiêng đầu,và miệng anh khép lại trên miệng cô.

Nó giống cái cách anh hôn cô ở sân bay, cách mà anh đã không hôn cô từ lúc ấy. Miệng anh cứng và nóng hổi, khẩn cấp theo sự đòi hỏi của anh. Lưỡi anh đẩy vào trong miệng cô, và cô tiếp nhận nó với sự sở hữu, chào đón, lôi cuốn, đòi hỏi hơn nữa.

Cô kiệt sức dưới sự tấn công dữ dội của anh, đầu cô ngã ra sau dựa vào vai anh. Anh tiếp tục lợi thế, giữ miệng cô lại, để tay anh dưới áo sơ mi của cô và gần trên ngực cô. Dịu dàng anh xoa gò cái ngực rắn chắc, chà xát bàn tay thô nhám của anh lên khắp núm vú cô cho đến khi cô rên rỉ trong miệng anh do sự đau nhức mạnh mẽ của nó. Cô quay về phía anh, giơ tay cô vòng quanh cổ anh. Sự kích động đánh vào vết lõm dạ dày cô, siết chặt mọi bắp thịt trong cơ thể cô và bắt đầu 1 sự căng thẳng đau đớn giữa chân cô.

Với đam mê mạnh mẽ dữ dội anh cúi xuống lưng cô trên tay anh và đẩy cô lên trên, phơi bày bộ ngực cô ra. Hơi thở ấm áp của anh lướt qua chúng khi anh cúi xuống cô; rồi anh duỗi đầu lưỡi và xoay tròn một núm vú màu hồng, làm nó thắt lại thành 1 nụ nhỏ nhăn nheo sít sao và trở nên hơi đỏ. Anh di chuyển cơ thể, đưa bên vú kia gần hơn tới miệng anh, và cho núm vú đó sự đối xử giống hệt, hài lòng quan sát khi nó cũng, siết chặt.

Madelyn ôm chặt anh. “Reese,” cô cầu xin trong giọng nói khẽ, run rẩy. Cô cần anh.

Đây là sức lôi cuốn nóng bỏng cô đã thấy ở anh từ lúc bắt đầu, sự yêu thích nhục dục rõ ràng. Đây là sự hứa hẹn nồng nhiệt cô cảm thấy việc nằm dưới anh tối nay, và cô muốn thêm nữa.

Anh hút núm vú cô vào miệng anh với sự chắc chắn, bú mút cấp thiết, và cô khao khát lần nữa, đùi cô di chuyển. Cô cảm giác như món tráng miệng đưa tới anh, nằm qua lòng anh với thân thể cô nhấc lên hướng tới miệng anh, tự hào vì cái cách môi và răng và lưỡi anh hoạt động ở ngực cô.

“Reese,” cô nói lần nữa. Nhỏ hơn cả 1 tiếng rên rỉ, dữ dội với sự thèm muốn. Mọi cái đàn ông trong anh đáp lại cái đàn bà kêu la vì nhu cầu, thúc giục anh lao sâu bên trong cô và làm dịu sự đau nhức trống rỗng làm cô oằn người trong tay anh và thét lên vì anh. Bộ phận đàn ông của anh nhoi nhói, cơ thể anh toả ra sức nóng. Nếu cô cần được lấp đầy, anh muốn lấp kín cô. Hai lần ân ái kềm chế anh có với cô không đủ, chưa bao giờ thoả mãn sự thèm khát mãnh liệt mỗi lần anh ngắm cô.

Nhưng nếu anh để mình đến với cô, anh sẽ không bao giờ có thể lấy lại được sự kiểm soát. April đã dạy anh 1 bài học cay đắng, một bài học mà anh học lại mỗi ngày khi anh làm việc trên đồng cỏ bị thu hẹp của anh, nhưng anh sẽ không liều lĩnh và buông rơi sự đề phòng của anh.

Bằng sự cố gắng làm mồ hôi rơi xuống trán, anh nhấc miệng lên khỏi phần thịt êm ái đáng giận của cô và chuyển cô đứng lên. Cô lắc lư, mắt cô sửng sốt, đầu ngực xoắn lại dưới tay cô và phô bày những cái rắn chắc, bộ ngực tròn trĩnh. Cô không hiểu và với lấy anh, mời chào tính dục tê mê mà anh không để tự anh giữ lấy.

Anh nắm lấy cổ tay cô và giữ cánh tay cô để cô bên cạnh lúc anh đứng dậy, 1 hành động đưa thân thể họ gắn với nhau. Anh nghe tiếng rên rỉ dịu dàng của cô lần nữa, và cô để đầu ngả về phía trước dựa vào ngực anh, nơi cô cọ má tới lui trong sự mơn trớn tinh tế làm anh nguyền rủa chiếc áo sơ mi che phủ làn da trần của anh.

Nếu anh không rời khỏi đây ngay, anh sẽ không chống cự được mọi thứ.

“Anh có việc phải làm.” Giọng anh khàn khàn với sự căng thẳng. Cô không nhúc nhích. Cô đang tan chảy tỳ vào anh, cái hông thon nhỏ của cô bắt đầu rung mạnh vào bộ phận nam tính của anh và làm anh cảm giác như thể quần lót của anh sẽ bục ra dưới sức ép này.

“Madelyn, dừng lại. Anh phải đi”.

“Vâng,” cô thì thào, đứng nhón chân lướt môi cô vào cổ anh.

Tay anh cắm chặt trên hông cô, trong 1 giây chấn động kéo cô vào chậu hông anh cứ như anh sẽ đè nghiến mình vào trong cô; rồi anh đẩy cô ra. Anh nhắt cái nón lên và sải bước ra khỏi nhà vệ sinh trước khi cô có thể hồi phục và vớ lấy anh lần nữa, vì anh dám chắc không còn sức lực để ngừng lại lần này.

Madelyn nhìn chằm chằm theo anh, lúng túng bởi sự ra đi đột ngột của anh và đau đớn vì sự tiếp xúc thất bại. Cô lắc lư; rồi sự nhận thức rõ ràng nổ tung trong cô, và cô khóc khàn tiếng trộn lẫn giận dữ và đau đớn, đưa tay ra nắm lấy cái bồn để cô không ngã khuỵu gối.

Đồ chết tiệt, đồ khốn kiếp, đồ tồi tệ. Anh đã gây cho cô kích thích cao độ, rồi bỏ lại cô trống rỗng và khao khát. Cô biết anh muốn cô; cô đã cảm thấy sự cứng rắn của anh, cảm thấy sự căng thẳng trong những thớ thịt của anh. Anh đã có thể mang cô vào giường hay thậm chí có cô ngay tại nơi đó trong nhàn tắm, và cô có thể tự hào về nó, nhưng thay vào đó anh đã đẩy cô ra.

Anh đã gần như mất điều khiển. Như 1 sự phơi bày chớp nhoáng cô biết cái gì đã xảy ra, biết rằng ở giây phút cuối anh đã chứng tỏ anh vẫn có thể thắng cô 1 cách dễ dàng, rằng anh không ham muốn cô nhiều đến mức không thể khống chế. Bản năng tình dục của anh mạnh đến nỗi nó thiêu đốt toàn bộ những thành luỹ anh dựng quanh mình, nhưng anh vẫn đấu tranh với nó, và cho đến giờ anh đã thắng.

Chậm chạp cô xuống nhà dưới, nắm chặt thành cầu thang vì đầu gối cô cảm giác giống như mì nấu quá chín. Nếu cô có bất cứ chút cơ hội nào với anh, cô sẽ phải tìm ra vài cách để phá huỷ sự kềm chế sắt đá đó, nhưng cô không biết liệu thần kinh hay lòng tự trọng của cô có thể chịu đựng chịu đựng.

Anh đã đi rồi, chiếc xe tải không còn ở trong tầm nhìn. Cô nhìn bâng quơ chung quanh, không thể nghĩ cô sẽ làm gì, và mắt cô sáng lên trên con gà chết đang nằm trên sàn.

“Ta sẽ trở lại với mi đây,” cô nói với sự hứa hẹn tàn nhẫn trong giọng nói, và bắt đầu công việc làm đáng ghét là con gà mái đáng nguyền rủa sẵn sàng được nấu.