Dục Vọng Vô Miên (Dục Vọng Không Ngủ)
Hà Hạo tuổi còn trẻ, kiêu ngạo, cậu ta che mặt lại muốn cùng Lâm Linh Linh đánh một trận, trong miếng toàn câu chửi thô tục khó nghe: "Con mẹ nó mày là con nào! Mày điên hả! Đồ khốn nạn!"
Lâm Linh Linh tốt nghiệp học viện cảnh sát, trải qua huấn luyện chiến đấu nghiêm ngặt, thằng nhóc Hà Hạo này tất nhiên không thành vấn đề.
Thái độ hời hợt trước cái chết của Hà Thanh Miên đã bùng lên cơn giận của Lâm Linh Linh, cô thành thạo đem Hà Hạo đánh ngã xuống đất, một tay gắt gao chế trụ cổ tay cậu ta, làm cậu ta không thể động đậy.
Dư Phiên và Áp Tử vừa mới từ phòng thẩm vấn bước ra, vẫn là lần đầu tiên thấy Lâm Linh Linh phát hỏa như vậy, lập tức sững sờ tại chỗ, không dám đi chọc vị lão phật gia này.
Hà Hạo buộc phải nghiêng đầu nói với Lâm Linh Linh, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng: "Con khốn này..."
Lời còn chưa nói xong, Lâm Linh Linh lại giáng xuống thêm một chưởng nữa, lời định nói buộc phải nuốt xuống bụng.
Hà Cát và Triệu Xuân Hoa thấy cục cưng bảo bối của mình bị kiềm chế, gấp đến độ muốn rơi nước mắt!
"Các người có từng vì Hà Thanh Miên mà rơi một giọt nước mắt nào không?" Lâm Linh Linh đột nhiên nói, nhìn chằm chằm hai người kia chất vấn: "Khi cô ấy bị Chu Chính Đức vũ nhục, các người có bao giờ thật sự cảm thấy thương cho con gái mình không! Cô gái đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, chỉ vì sự thiên vị và tham lam của các người, nhân danh tình yêu mà trói buộc cô ấy, buộc cô ấy phải làm những điều nhục nhã! Triệu Xuân Hoa, bà là mẹ ruột của cô ấy! Sao bà có thể nhẫn tâm nhìn chính con gái ruột của mình sống không bằng chết!"
Có lẽ hai chứ "mẹ ruột" này quá nặng, trong thoáng chốc ánh mắt của Triệu Xuân Hoa trở nên ảm đạm.
Lâm Linh Linh bất ngờ thả cổ tay Hạ Hạo ra, cậu ta thuận thế ngồi bệt xuống đất.
Lâm Linh Linh chỉ vào cậu ta, căm thù nói: "Cậu chỉ biết rằng cậu muốn AJ, muốn hàng hiệu, trong trường cậu bị so sánh với bạn cùng lớp, cậu căn bản chẳng quan tâm tới chị của mình, cho đến tận khi chị cậu chết, cậu vẫn nghĩ tới đôi AJ, Hà Thanh Miên sao có thể có đứa em như cậu chứ!"
Lâm Linh Linh quay đầu nhìn Hà Cát đang đau lòng vì con trai: "Ông thân là một người cha, không dựa vào chính đôi tay của mình để kiếm tiền, mà mỗi ngày phải dựa vào thân thể của con gái mình kiếm tiền, trong lòng ông có cảm thấy thoải mái khi sử dụng số tiền đó không? Hà Cát, ông con mẹ nó có còn là con người không!"
Cô nắm cổ tay của Triệu Xuân Hoa, phía trên có đeo vòng ngọc, cộm đến đau, nhưng sự tức giận đã chiếm toàn bộ cảm giác của cô, Lâm Linh Linh hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Lâm Linh Linh đưa ba người đến phòng giải phẫu, từ trong tủ điều hòa nhiệt độ kéo thi thể của Hà Thanh Miên ra.
Hà Hạo sợ hãi đến mức thét chói tai, che mắt lại: "Mẹ! Con không xem!"
Lâm Linh Linh bẻ từng ngón tay cậu ta ra: "Đây là con gái của các người, chị của cậu!"
Cô mở túi đựng thi thể ra, trên cơ thể toàn các vết sẹo mới cũ đan xen đập vào mắt. Lâm Linh Linh hít sâu một hơi, nắm chặt tay: "Tất cả vết thương trên người cô ấy đều do Chu Chính Đức gây ra, đổi lại tất cả tiền bạc để các người hưởng thụ tiêu xài phung phí! Chỉ vì mấy đồng bạc đó, các người đã bán con gái mình cho ác quỷ!"
Những vết sẹo chằng chịt và lan rộng trên người cô, từng vết từng vết bò như con rết, chui vào lòng họ chất vấn tại sao lại để cô phải chịu nỗi sỉ nhục này!
Cuối cùng, Lâm Linh Lăng thờ ơ thở dài, cô không muốn nhìn ba người bọn họ chút nào, giọng nữ trầm thấp dường như là phán quyết cuối cùng về đạo lý: "Các người, thật sự là cha mẹ sao?"
Triệu Xuân Hoa bỗng chốc thấy dạ dày quặn thắt, bà bỗng nhiên đẩy Lâm Linh Linh ra, chạy ra ngoài thùng rác nôn mửa.
Hà Cát và Hà Hạo đuổi theo.
Ba người họ như con rối mất hồn, giậm chân tại chỗ.
Có thể là tác động thị giác từ thi thể của Hà Thanh Miên mang lại, hay người vô tâm bỗng mọc ra tâm, cuối cùng có một chút tội lỗi hổ thẹn.
Dư Phiên và Áp Tử không biết kết thúc tình huống này như thế nào, đứng ở đó vò đầu bức tai nhìn Phó Diễm và Vạn Vân: "Phó đội, anh xem chị Lâm Linh Linh...."
Phó Diễm liếc một cái, hằn hộc nói: "Không cần phải xen vào! Tốt hơn hết cứ để Lâm Linh Linh đánh chết đám tôn tử này đi!"
Thành thật mà nói, Lâm Linh Linh đánh bọn họ vài cái, ai mà không hả dạ? Nếu không phải cảnh sát, bọn họ đã đánh mấy con bò này rồi treo chúng lên cây phơi nắng cho mốc meo! Nhưng bọn họ không phải là thẩm phán, chỉ có thể giao cho pháp luật.
Phó Diễm quay đầu bước vào văn phòng, giả bộ như chủ tiệm cũng bó tay.
*chủ tiệm cũng bó tay (甩手掌柜) nghĩa bóng: ai đó yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không làm gì)
Vạn Vân đi theo, cái gì cũng mặc kệ, chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan làm.
Chỉ còn lại Dư Phiên và Áp Tử, khóc không ra nước mắt.
Họ tiễn ba người đang lảo đảo ra khỏi cửa, bất lực lắc đầu.
Dư Phiên và Áp Tử rón ra rón rén trở lại cương vị, bí mật quan sát phản ứng của Lâm Linh Linh- vẫn đang phân loại và in tài liệu, đồng thời tìm kiếm thông tin của a Nam trong kho dữ liệu.
Áp Tử nhìn thấy người phụ nữ bình tĩnh nhất trong đội sau khi phát hỏa, sợ tới mức không dám ra mặt, chỉ dám nhắn cho Dư Phiên để liên lạc.
Áp Tử: Cá phi lê, cậu không thấy lần này chị Linh Linh có điểm không thích hợp sao? Sau biết bao nhiêu vụ án, đây là lần đầu tôi thấy chị ấy xúc động đến vậy đó!
Dư Phiên: Phó đội còn mặc kệ vị lão Phật gia này, chúng ta cũng đừng lên tiếng, thành thành thật thật làm việc đi! Về sau lời chị Linh Linh nói chính là thánh chỉ!
Một lúc sau, Phó Diễm đi ra khỏi văn phòng, điếu thuốc kẹp sau tai, xoay chìa khóa xe trong tay nói với mọi người: "Được rồi! Vụ án cũng gần xong, mọi người cũng tăng ca hai ngày rồi! Về hết đi!"
Dư Phiên là người đầu tiên nhảy dựng lên: "Phó đội, chúng ta không cần tăng ca nữa hả?"
"Tăng ca cái gì! Cần thẩm tra đều đã thẩm hết rồi, mấy cậu nên đấm lưng rót nước cho chị Linh Linh của mấy cậu đi, kêu cô ấy viết phần thông báo là tự sát, vậy là xong rồi!" Phó Diễm định đi thì nhớ có chuyện quan trọng chưa nói, lùi bước chân: "Nhân tiện, trong phần thông báo không cần đề cập tới nguyên nhân, cứ giải thích là kết quả từ khám nghiệm tử thi là được"
Lâm Linh Linh đứng lên, không cam lòng nói: "Nhưng mà Phó đội, vụ án này vẫn chưa kết thúc! Không thẩm tra Chu Chính Đức sao! Ông ta cũng có tội!"
Phó Diễm giả vờ như không nghe thấy Lâm Linh Linh nói, ngâm nga một bài hát nghênh ngang rời đi.
Lâm Linh Linh tức giận đến mức kéo mạnh ghế ra, suýt đánh rơi cả son môi với bàn phím vừa mua.
Tuy nhiên chỉ thị của lãnh đạo không thể không nghe, âm thanh Lâm Linh Linh gõ bàn phím với tiếng sấm khi đạo hữu độ kiếp quả thật giống nhau như đúc.
Dư Phiên chân chính hiểu được ý nghĩa câu nói của Phó Diễm "mấy cậu nên đấm lưng rót nước cho chị Linh Linh của mấy cậu đi". Hắn chọc lão Phật gia tức giận, đem cục diện rối rắm này cho bọn họ xử lý!
Phó Diễm cái đồ ma-cà-bông này!
*ma-cà-bông: dân lang thang; bụi đời (người Thượng Hải gọi dân lang thang trong thành phố không có công ăn việc làm đàng hoàng phải xin xỏ hoặc trộm cắp để sống là ma-cà-bông. Những tên này thường rất gầy ốm).
Sau khi Dư Phiên ở trong lòng thăm hỏi tổ tông lãnh đạo 1800 lần, cậu ngoãn ngoãn đi rót trà hoa cúc cho lão Phật gia giải nhiệt, khử hỏa.
Phó Diễm lên chiếc xe jeep lớn của mình, lái xe đến Lăng đại.
Lăng đại về đêm, yên tĩnh mà tươi đẹp.
Nếu khuôn viên trường có thể luôn mông lung và đẹp đẽ như vẻ bề ngoài, không xen vào những dục vọng dơ bẩn, thì liệu trong hồ sẽ yên bình hơn rất nhiều?
Phó Diễm dường như đang lang thang không mục đích, nhưng thực ra hắn đang ầm thầm đi theo Tống Thư.
Ai nói rằng ra thông báo thì vụ án sẽ kết thúc?
Đám nhóc đó đã theo hắn mấy năm, sao còn không hiểu ý hắn?
Phó Diễm lười giải thích với bọn họ.
Tống Thư lén lút đi dọc theo đường đi, nhìn đông nhìn tây, phảng phất như làm chuyện trái với lương tâm.
Cậu không phải đang làm chuyện trái với lương tâm đó chứ?
Tống Thư xuống lầu đi vào ký túc xá nam, cậu thở phào nhẹ nhõm tưởng mình rốt cuộc cũng về tới nơi an toàn, thì một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh cậu!
"Anh cuối cùng cũng về rồi! Mọi người đợi anh lâu lắm rồi đó!" Thì ra là bạn gái của Tống Thư vẫn luôn ở dưới lầu đợi cậu, cô lấy khăn giấy trong túi ra, cô cẩn thận lau mồ hôi trên đầu cậu, nhịn không được dặn dò nói: "Mùa hè vốn đã nóng rồi, đừng chạy nhanh như vậy, ra nhiều mồ hôi khó chịu lắm đó!"
Một cái nồi cẩu lương nóng hổi trực tiếp đổ vào miệng Phó Diễm, Phó Diễm muốn tìm một cái bịt mắt để đeo vào!
Hắn là một người đàn ông độc thân, xử lý vụ án còn phải ăn cẩu lương, dễ dàng lắm sao! Đúng là tiết kiệm tiền cho bữa tối!
Ngay khi Phó Diễm muốn quay đầu, không muốn nhìn hai vợ chồng trẻ này ân ân ái ái nữa, Vạn Vân đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng hắn, đặt bàn tay mảnh khảnh lên vai hắn nói: "Đừng nhúc nhích, nhìn biểu tình của Tống Thư..."
Phó Diễm quăng sự ngạc nhiên tại sao Vạn Vân lại đến chỗ này ra sau đầu, quan sát phản ứng của Tống Thư.
Tống Thư không thấy sự vui mừng hay phấn khích của bạn gái, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngay cả khi bạn gái lau mồ hôi, cậu cũng vô thức tránh né, sau đó cậu đành phải để cô lau mồ hôi mới hoàn thành được màn biểu diện ân ái này.
Giọng nói dịu dàng của bạn gái như một nhát dao chí mạng đối với Tống Thư, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị, cô nói: "Cảnh sát có làm khó anh không? Anh trả lời bọn họ thế nào?"
"Không có... không có..." Tống Thư lập tức lắc đầu phủ nhận: "Anh trả lời theo những gì em dặn, tuyệt đối không có sai lầm..."
"Anh á!" Bạn gái nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, cười tươi như hoa: "Tình huống của vụ án như thế nào em cũng không biết rõ, làm sao là em dặn được? Anh thấy không, anh vừa sốt ruột, lại nói sai rồi."
"Đúng đúng đúng... anh nói sai rồi..." Tống Thư cứng ngắt trả lời.
Cô bạn gái không biết cố tình hay vô ý mà nhìn về phía Phó Diễm, rồi nói với Tống Thư: "Cũng muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi."
Tống Thư nghe theo mệnh lệnh của cô, chạy nhanh lên cầu thang, như thể cuối cùng cậu cũng thoát khỏi con quái vật!
Bạn gái tống cổ Tống Thư xong, đi về phía Phó Diễm.
Thường khi người khác gặp cảnh sát hình sự, ba phần đều sẽ tự động tránh đi, cô gái này thật thú vị!
"Chào hai anh cảnh sát!" Cô gái hào phòng chào hỏi.
"Chào, bạn học." Phó Diễm đáp: "Tôi chỉ biết cô là bạn gái của Tống Thư, nhưng mà vẫn chưa biết xưng hô thế nào?"
"Tôi họ Thẩm, gọi tôi tiểu Thẩm là được rồi."
"Tiểu Thẩm có phiền đi cùng hai chúng tôi thăm Lăng đại vào đêm không?" Không nghĩ tới tảng băng Vạn Vân vậy mà lại chủ động nở nụ cười với tiểu Thẩm. Phó Diễm ở trong lòng thầm mắng thấy sắc quên bạn, nhanh chóng chạy theo bước chân của hai người họ.
Tiểu Thẩm dọc theo đường đi lễ phép mà không mất đi nhiệt tình, giới thiệu từng loài cây ở Lăng đại, từ thư viện đến khán phòng, rất chi tiết.
Ngay khi đi đến hồ tình nhân, giọng điệu của tiểu Thẩm chùn xuống.
Hiện tại hồ tình nhân bị vây quanh dây cảnh giới, bởi vì có người chết nên không có cặp đôi nào dám đến đây nói chuyện yêu đương.
Tiểu Thẩm nhanh chóng đưa hai người họ rời đi, đưa họ tới cổng trưởng.
Trước khi đi, Phó Diễm thản nhiên hỏi: "Tiểu Thẩm đã quá quen thuộc với khuôn viên trường rồi, ở Lăng đại học chuyên ngành gì?"
Tiêu Thẩm sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, đáp: "Kỹ thuật mạng."
"Thật không dễ dàng gì để một cô gái khoa kỹ thuật yêu một chàng trai theo khoa xã hội, Tiểu Thẩm nên trân trọng đoạn duyên phận này! "Phó Diễm vừa nói vừa quan sát biểu hiện của cô ấy, tiểu Thẩm chỉ mỉm cười nói cảm ơn.
Sau khi tiểu Thẩm rời đi, Vạn Vân ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Phó Diễm: "Cậu nghĩ như thế nào về người này?"