Vụ án thi thể nữ ở Lăng đại hoàn toàn kết thúc. Tuy nhiên, để dập tắt dư luận, lần đầu tiên đội cảnh sát hình sự tiết lộ toàn bộ chi tiết vụ án cho công chúng, sự việc mới được coi là ổn thỏa.
A Nam không phải là kẻ giết người, nhưng cô đã gây trở ngại cho quan chức nhà nước và đâm Chu Chính Đức bị thương, bị giam giữ theo thường lệ.
Còn Tống Thư, kể từ ngày nhìn thấy Chu Chính Đức máu chảy thành sông, hoàn toàn mất lý trí. Bây giờ câu nói hắn nói mỗi ngày là: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không cố ý không cứu cô..." Cũng coi như là quả báo!
Lâm Linh Linh đã xuất tất cả các video được quay lén trong điện thoại di động của hắn: Trên xe buýt, trong lớp học, trong phòng tắm... Không có chỗ nào mà Tống Thư không chụp ảnh được, những cô gái này vô tội cỡ nào?
Cá phi lê tìm một lượt, cũng không thấy video Chu Chính Đức cưỡng hiếp Hà Thanh Miên.
Lâm Linh Linh gần như lục tung điện thoại nhưng vẫn không tìm thấy, tức giận nói: "Không có khả năng, nếu a Nam nói, khẳng định sẽ có."
Áp tử giậm chân, liền xông vào phòng thẩm vấn, túm lấy cổ áo Tống Thư: "Nói video ở đâu!"
"Hì hì..." Tống Thư cười ngu ngốc nói: "Đẹp... thật đẹp..."
"Mẹ kiếp, tiểu tử này không phải ngốc thật luôn rồi hả!" Áp tử thấy cái gì cũng không hỏi được, tức giận đi ra ngoài. Vừa ra liền một tay xách cá phi lê lên: "Đi! Qua ký xá của Tống Thư, tôi không tin là không có!"
Mặc dù Hà Thanh Miên đã chết vì tự sát, nhưng nếu họ tìm thấy bằng chứng về hành vi cưỡng hiếp củaChu Chính Đức, họ vẫn có thể buộc tội ông ta.
Là một cảnh sát, cậu vẫn muốn bảo vệ công lý tới cùng.
Cá phi lê và Áp tử vừa đi, Phó Diễm mặc áo khoác, vội vàng ra khỏi văn phòng, tính tính táo bạo như cũ: "Lâm Linh Linh! Cùng tôi đi bệnh viện! Chu Chính Đức tỉnh rồi!"
Đôi chân dài của Phó Diễm vừa định bước ra khỏi cửa, phát hiện Lâm Linh Linh vẫn còn ngồi trên ghế.
"Sao tôi vẫn không sai bảo được cô vậy?"
Lâm Linh Linh vẫn còn cảm thấy áy náy với Phó Diễm, chưa biết phải đối mặt với hắn như tế nào. Trực tiếp dứt khoát chạy về phía nhà vệ sinh, vừa chạy vừa nói: "Phó đội, tự nhiên bụng tôi không thoải mái, tôi gọi pháp y Vạn đi với anh nha!"
"Con nhà đầu chết tiệt này!" Phó Diễm cân nhắc mãi, làm sao để lôi Vạn Vân suốt ngày ở trong phòng pháp y ra ngoài, Vạn Vân đã cởi áo khoác trắng, tây trang thường ngày xuất hiện trước mặt hắn.
Không thể không nói, Vạn Vân quá mức để ý tới vụ án này.
Phó Diễm lái chiếc xe jeep của hắn, nghẹn cả một đường, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Cái đó.... Anh không cảm thấy trong vụ án này anh thường xuyên hỗ trợ chúng tôi hả?"
Vạn Vân vẫn trả lời cái lý do vạn năm bất biến của mình: "Trương cục nhìm chằm chằm vụ án này, các cậu không đủ nhân lực."
"Được......"
Bệnh viện.
Chu Chính Đức đã được đẩy vô phòng bệnh bình thường, không có gì đáng lo ngại, ông ta chỉ mất nhiều máu, lá lách bị rách nhẹ.
Nếu Lâm Linh Linh ở đây, chắc chắc sẽ trợn tròn mắt- Quá hời cho tên súc sinh này rồi!
Chu Chính Đức thấy Phó Diễm và Vạn Vân đến, trong lòng cảm kích nói không nên lời!
"Phó đội! Cảm ơn các cậu rất nhiều! Nếu không có mấy cậu chắc tôi chết trong tay nam sinh kia rồi! Đợi sau khi tôi xuất viện, tôi nhất định sẽ gửi cờ thưởng cho lữ đoàn cảnh sát hình sự của các cậu!"
"Cái đó thì không cần!" Phó Diễm lạnh lùng đáp: "Đội chúng tôi không nhận những thứ đạo đức giả này."
Chu Chính Đức vì một câu đó mà nghẹn lời, lúng túng cười nói: "Là là... không cần những thứ đồ này cũng được thôi...."
"Chu Chính Đức, đừng lòng vòng, trực tiếp khai báo đi." Phó Diễm hỏi thẳng, Vạn Vân đảm nhận trách nhiệm của Lâm Linh Linh, viết ghi chép.
Chu Chính Đức đến giờ vẫn vịt chết cái mỏ còn cứng: "Đồng chí cảnh sát nói cái gì, tôi không biết."
"Mặc dù cái chết của Hà Thanh Miên không liên quan gì đến ông, nhưng trước đó, ông cưỡng hiếp cô ấy, đây là hành vi trái pháp luật."
Nói tới đây, nụ cười của Chu Chính Đức tức khắc biến mất.
"Phó đội, các cậu phá án luôn coi trọng chứng cứ. Không thể chỉ dựa vào lời nói của người khác để bôi nhọ tôi. Tôi cả đời mang tiếng tốt, không thể bị cái chết của một nữ sinh hủy hoại!" Những lời Chu Chính Đức nói rất xác thực, ai không biết còn tưởng ông ta phải chịu biết bao ủy khuất!
Phó Diễm cũng mừng vì Lâm Linh Linh không ở đây, hắn muốn đập đầu Chu Chính Đức ngay bây giờ! Nhìn coi trong khe rãnh chảy ra thứ rác rưởi gì?
看看那些沟沟壑壑里淌的是什么垃圾!
Vạn Vân thấy Phó Diễm tức giận, nắm lấy tay hắn, ra hiệu hắn đừng xúc động.
Phó Diễm không quan sát đến Vạn Vân nắm chặt tay mình, một lúc sau mới buông, phảng phất đó là sự ôn tồn hiếm có.
Hắn lấy điện thoại ra, bên trong chụp những thứ dơ bẩn trong điện thoại của Tống Thư
"Thật không ngờ, học sinh của ông của có đực hạnh giống ông, chuyên thích nhìn trộm con gái. Hắn còn quay video ngươi cưỡng hiếp Hà Thanh Miên. Trước khi tôi lấy chứng cứ ra, ông thành thành thật thật khai báo còn có thể được khoan hồng. Nếu đến chết vẫn không chịu nói, vậy thì chỉ có thể xử lý từ nặng nhất. Có thể từ mấy năm đến mười mấy năm, vậy thì giáo sư Chu phải ngồi từ hết phần đời còn lại của mình..."
Chu Chính Đức tuy sống hơn nửa đời, ăn muối còn nhiều hơn đường mà Phó Diễm đi qua. Nhưng tâm nhãn của hắn sao có thể so với tâm nhãn còn nhiều hơn hố trên mặt trăng của Phó Diễm?
Phó Diễm chỉ nói hai ba câu đã hù dọa được Chu Chính Đức, ông ta ngoan ngoãn thừa nhận toàn bộ tội ác của mình.
Vạn Vân đang ghi chép, tay không nhịn được mà run rẩy.
Mỗi lần chạm vào cuộc đời của Hà Thanh Miên, nó giống như vực thẳm, kéo người ta vào một cái hố sâu không đáy.
Tăm tối, lạnh nhạt, vô tình, tràn ngập trong năm tháng tươi đẹp của cô gái ấy.
Sau khi Phó Diễm lấy lời khai xong, hắn đứng lên, chỉ nói một câu: "Chu Chính Đức, ông làm giáo viên nhiều năm như vậy, ông thật sự xứng đáng với cái nghề thiêng liêng này sao?"
Chu Chính Đức cúi đầu không nói gì.
Phó Diễm còng một tay ông ta vào đầu giường, trước khi ông ta hồi phục, sẽ có người trông nom tội phạm 24/7.
Sau đó cá phi lê và Áp tử không phụ sự mong đợi của mọi người, lục tung phòng ngủ của Tống Thư, bạn cùng phòng của Tống Thư chuẩn bị kiền bọn họ vì quấy nhiễu dân! Nhìn thấy hoặc trong giống thiết bị điện tử liền mang về cho Lâm Linh Linh kiểm tra.
Lâm Linh Linh mở khóa từng cái một, cô sắp nôn luôn rồi.
Không chỉ có cái điện thoại đó, trên máy tính của Tống Thư đều là video quay lén nữ sinh.
Cuối cùng, trong một thư mục bí mật, video bằng chứng đã được tìm thấy.
Áp tử đặt bằng chứng trước mặt Tống Thư, thế nhưng hắn chỉ ngây ngô cười.
Bất đắc dĩ, bọn họ phải đưa Tống Thư vô bệnh viện tâm thần, cuối cùng bệnh viện đưa ra báo cáo giám định tâm thần phân liệt.
Ai ai cũng biết, bệnh nhân tâm thần không thể tự chủ được hành vi, cho nên không cần chịu trách nhiệm hình sự.
"Mẹ nó, để tiểu tử này trốn được một kiếp!"
Áp tử giận dữ quay về cục cảnh sát.
Sau khi nhà họ Hà biết được toàn bộ chân tướng, không những không khóc lóc om xòm, trầm mặc đem thi thể con gái trở về.
Hà Hạo nhịn xuống tiếng nức nở: "Mẹ, chúng ta đưa chị về đi, chôn tro cốt của chị trong phần mộ tổ tiên nhà mình."
Đúng lúc cá phi lê và Áp tử áp giải a Nam từ phòng tạm giam đến trại tạm giam, a Nam đi ngang qua cười nhạo một tiếng: "Tốt nhất là không nên, đất nhà các người quá bẩn, không xứng với tiểu Miên!"
Hà Cát nghe đến đây, tức giận xông tới tấn công a Nam, may mà cá phi lê và Áp tử kịp thời ngăn cản.
"Thẩm Nan, nếu không phải mày dậy hư con gái tao, sao nó có thể rơi vào kết cục như bây giờ!" Hà Cát bật khóc nức nở: "Tao còn tưởng nó đã cắt đứt quan hệ với mày, nhưng không ngờ mày lại quấn lấy nó! Mày là thứ sao chổi, làm mẹ mày không đẻ được con trai, bây giờ lại khắc chết con gái tao..."
Hà Cát muốn nói tiếp, lại bị tiếng quát của Lâm Linh Linh cắt ngang: "Đủ rồi!"
A Nam căn bản không để bụng mấy lời khó nghe đó, ngâm nga một ca khúc, đi ra ngoài.
Vốn dĩ Phó Diễm đang đang chăm chỉ dọn dẹp núi rác của mình trong văn phòng thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Còn chưa kịp cởi mũ giấy trên đầu, tức giận lao ra ngoài.
Đám tôn tử nhà họ Hà này lại tới địa bàn của hắn kiếm chuyện!
Hôm nay hắn phải chửi tới khi mẹ nó cũng không nhận ra!
"Cá phi lê, đem tất cả đồ vặt lấy ở khách sạn Hợp gia tới đây!"
Cá phi lê ngoan ngoãn đem đồ vật dâng tận tay cho Phó Diễm.
Phó Diễm đem tất cả hình chụp chung của a Nam và Hà Thanh Miên trả lại cho a Nam đang chuẩn bị rời đi, nhẹ nhàng nói: "Ánh sáng của cô, không cần phải tắt nữa."
Ánh sáng của cô, cô gái có nụ cười thuần khiết như hoa sơn chi, sẽ không bao giờ quay trở lại! Không thể quay lại!
A Nam ôm chặt tấm ảnh vào ngực, một lúc lâu sau, hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt thanh tú...
Phó Diễm đưa phong thư còn lại cho nhà họ Hà, xấu xa nó: "Hà Thanh Miên để lại cho đám tôn tử các người!"
Hà Cát nghe một thanh niên trẻ tuổi nói năng thô lỗ như vậy! Nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn, ông đành nén giận không dám phát ra tiếng động.
Triệu Xuân Hoa mở lá thư, thi thầm:
"Ba, mẹ:
Con xin lỗi đã đi trước một bước, không thể phụng dưỡng ba mẹ.
Cảm ơn ba mẹ đã đưa con đến với thế giới này.
Con nhớ trước khi tiểu Hạo ra đời, mỗi đêm ba đều dắt con ra sân đếm sao. Nhưng mỗi lần con hỏi ba đó là vì sao nào, ba luôn khó xử nói xin lỗi con, ba không biết.
Ba ơi, bây giờ con biết rồi, để con nói cho ba nghe. Từ ngày 22 tháng 6 đến ngày đến 22 thang 7 là cung Cự Giải, là cung hoàng đạo của con.
Ba, lần này ba phải nhớ nha.
Trong ấn tượng của con, mẹ luôn là người che chở cho con, khi còn nhỏ anh Đại Ngưu khi dễ con, mẹ nắm lấy tay con, không khách khi mà đánh anh ấy một trận, cuối cùng mẹ của anh Đại Ngưu cũng không phục. Hai người vò đầu bứt tóc, tóc rụng quá trời mới bị ba kéo ra.
Khi đó con đã rất hạnh phúc!
Đúng rồi, trong phong thư còn hai ngàn. Không nhiều bằng lần trước, nhưng đủ để tiểu Hạo mua AJ, nói nó mang cẩn thận chút, giày của nó cứ hỏng miết.
Con không muốn ngủ trong đống đất thối rửa còn nặng mùi, cảm thấy như muôn vàn con kiến bò qua vậy.
Đem con hóa thành tro, rải trên mặt biển đi.
Con gái Hà Thanh Miên."
Mọi người dường như nhìn thấy Hà Thanh Miên trong bộ váy trắng đang nằm trên bàn làm việc trong căn phòng đầy hoa sơn chi, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, viết xong bức thư này.
Không có oán hận, không có hận thù.
Nàng như một tinh linh tới nhân gian chịu khổ, trải nghiệm xong rồi lại trở về với thế giới thần tiên.
Không đợi đến khi đọc xong, Triệu Xuân Hoa đã khóc không thành tiếng.
"Thực xin lỗi... Mẹ xin lỗi... Miên Miên... Mẹ sai rồi... Mẹ... Sai rồi... Mẹ hối hận... Mẹ sẽ không bao giờ ép con nữa..."
Hà Hạo nhìn tiền trong phong bì, lập tức lấy toàn bộ tiền quăng lên không trung, đôi chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, bỗng nhiên lấy tay che mặt khóc: "Chị ơi, em không muốn AJ nữa, em vẫn đi đôi giày trước kia... em vẫn sẽ tiếp tục mang nó... chị trở về được không..."
Hà Cát, người vừa còn gây hấn ban nãy, nước mắt dàn dụa, đau khổ đến mức không nói được lời nào...
Phó Diễm ngẩng mặt, dùng sức chớp mắt: "Sớm biết như vậy, hà tất như lúc đầu."
Người đi mới biết tình thâm.
Thế nhân viết ra lời lẽ chí lý, lại không hiểu, mãi mãi ăn năn trong mất mát.
Toàn bộ đại đội cảnh sát hình sự tràn ngập trong tình yêu muộn màng và cả những giọt nước mắt của họ.
Cuối cùng, Lâm Linh Linh gọi một chiếc xe để đưa họ về.
Khi Hà Cát đi ngang qua a Nam, đem bức thư đưa cho cô, áy này nói: "Bên trong có mấy câu là tiểu Miên viết cho cô."
A Nam nhận lấy, bên trong viết:
"A Nam, xin lỗi vì kiếp này không thể chia cho chị một phần. Kiếp sau đừng gặp lại em, nhưng chị nhất định phải gọi là a Nam á! Phía nam đầy nắng, ý nghĩa thật tốt!"
Sau khi đọc xong, a Nam trả lại bức thư cho nhà họ Hạ.
Không nói một lời, cô quay lưng bước vào hoàng hôn khi mặt trời khuất bóng...
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(Đức Phật dạy về năm loại mắt của người tu tập đó là Nhục Nhãn, Thiên Nhãn, Huệ Nhãn, Pháp Nhãn và Phật Nhãn. Theo thứ tự cao dần và cái sau có thể bao hàm cái trước.
- Nhục nhãn: là con mắt thịt như những người bình thường của chúng ta. Phải có ánh sáng mới thấy, có vật ngăn che thì không thể nhìn xuyên qua.
- Thiên nhãn: là con mắt tương tự với nhãn của chư vị thiên nhân, không phải con mắt như người bình thường nữa. Không ngăn ngại bởi ánh sáng hay các vật ngăn che như tường thành, sông núi.
- Huệ nhãn: là con mắt trí tuệ, những mê lầm – vọng tưởng đều bị nó chiếu soi. Không còn bị lầm lạc vào sự vật hay hiện tượng bên ngoài nữa mà đã thấy được tường tận bản chất thực sự của chúng.
- Pháp nhãn: là con mắt của Pháp luân, là bánh xe pháp là dung thông vô ngại giữa tất cả sự vật, hiện tượng, sự kiện... trong toàn thảy vũ trụ này.
- Phật nhãn: Gồm thâu và bao trùm toàn bộ bốn loại nhãn ở trên, cực tịnh vô vi và hoàn toàn thấu suốt tất cả.
Nhục nhãn là mắt thường, bốn loại nhãn còn lại thì thuộc vào Tâm Nhãn.
Tâm nhãn bao trùm nhục nhãn, nó có thể thấy được thứ người thường có thể thấy và cũng có thể chiếu soi những thứ vô hình, vô tướng mà người thường không thể thấy. Từ vòng luân hồi, lý nhân duyên, lẽ quả báo, các cõi giới ma quỷ, thánh thần, chư Phật, Bồ Tát... cho đến nguyên tắc vận hành của toàn bộ cõi vũ trụ này.
Tâm nhãn nằm ở đâu? Đương nhiên là ở trong tâm rồi – vì thế nó mới gọi là tâm nhãn. Vì là ở trong tâm nên phải dùng tâm để chiếu soi, để tỏ rọi. Không thể có bất cứ sự giả trá, gian tà, ám chướng nào có thể che dấu khỏi tâm nhãn.
Tâm càng thanh tịnh, tâm càng quang minh, tâm càng sáng tỏ thì tâm nhãn càng rõ ràng. Cái thấy của tâm nhãn càng xuyên suốt và bao trùm.
Dĩ nhiên tâm này và thân này cũng có sự quấn quít, nương tựa nhau vì vậy thân thanh thản thì tâm thong thả. Thân thư thái thì tâm thanh tịnh, thân tâm nhất như thì tâm nhãn lại càng rõ ràng.
Đó là lý do tại sao các bậc hiền nhân khi xưa hành thiền một thời gian, khi thâm nhập được vào Thiền rồi thì thân tâm nhất như, khí lực ổn định và phát khởi ra trí tuệ chiếu soi, ngồi một chỗ mà biết chuyện thiên hạ. Ấy là cái dụng của Tâm Nhãn với Thiền Định vậy.
Nhưng đó là sự an tĩnh của tâm mà khởi sinh sáng tỏ tâm nhãn. Rất nhiều hành giả thời đại này thực hành một thời gian thay vì đạt được tâm an tĩnh, khí yên bình, thân thư thái thì do một vọng niệm nào đó khiến cho loạn tâm từ đó mà sinh ra huyễn cảnh.
Thấy trời thấy phật thấy ma...hoặc thấy bất cứ điều gì trong Thiền Định đều không sai nhưng sẽ sai nếu ta thấy khi lòng có vọng niệm.
Vì vậy mà các tổ khi xưa dạy rằng "thấy Phật chém Phật, thấy ma chém ma". Nào phải là Thiền giả chém Phật chém ma mà chính là chém đi cái vọng niệm là ma, là Phật của mình khi hành Thiền.
Như một vị thầy của tôi từng dạy rằng: "khởi vọng niệm liền biết đang vọng tức là không còn vọng niệm", lời tuy khác nhưng ý đồng nhau không khác.)