Thần tình yêu luôn trong nháy mắt người phàm tâm động, lén lút trộm đi của bọn họ hô hấp, phảng phất ám chỉ thế giới nam nữ, bọn họ chiếm được bảo vật vô hình trên đời, khó có thể nắm lấy đầy đủ cái trân quý.
Nguyễn Yến Hi đầu trống rỗng, linh hồn giống như con ngựa xổng chuồng, chỉ có thể chạy giữa không trung, ngay cả hô hấp đều bị trộm đi.
Hắc Thứ Khoan chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là tình yêu, thần tình yêu đành phải tiến hành bắn thủng thật sâu, còn phải hao chút khí lực, nhưng nam nhân này, một khi đã tập trung mục tiêu, bất kể thủ đoạn gì cũng muốn đạt được, anh muốn trộm đi chim én nhỏ này, làm cho cô khoái hoạt bay về phía anh, thủ đoạn tất yếu là phải khiến cô vui vẻ tự nhiên đến với anh.
Anh lãnh huyết, trong ngoài đều là tâm kế, khi mục tiêu đã được xác định, hành động ngay lập tức, mọi mưu kế được sử dụng hết thảy, không có gì có thể nghi ngờ, con mồi sẽ nằm trong lòng bàn tay anh.
Anh chính là người làm đến nơi đến chốn, thực sự là một người làm ăn. Trong nháy mắt hô hấp bị hỗn loạn kia, chính là di chứng của việc hôn môi chuyên tâm, là người lãnh đạo tập đòan có sóng to gió lớn nào chưa trải qua, là đứa con cả của Hắc gia giảo hoạt vô tình nhất, sao lại bởi vì một chút hô hấp không thuận mà làm loạn trận tuyến?
Lại nâng lên khuôn mặt hồng hồng như quả đào kia, khóa miệng Hắc Thứ Khoan chứa ý cười thản nhiên, vuốt ve mơn trớn gò má phấn non mịn.
“Yến Yến, em chờ anh giúp em hô hấp nhân tạo sao?” Anh cười trêu nói, lập tức lại thay vào đó là khuôn mặt đại ca ca tin cậy nhà bên.
Nguyễn Yến Hi hít sâu một hơi, như tỉnh khỏi giấc mộng, hai má bị nhiệt năng như quả trứng bị luộc chín đỏ.
“Em…” Thật vất vả tìm lại thanh âm của chính mình, cô bắt đầu né tránh tầm mắt của anh, bộ dáng kia như con thỏ nhỏ bị dọa chấn kinh, đang cố gắng lùi lại vào trong động phía sau, thất kinh.
Hắc Thứ Khoan không để cho cô né tránh. “Em không thích anh hôn em, phải không?” Anh thần sắc ôn nhu, lại khó có thể bắt lấy, hết thảy chân thật lại bị cuốn vào biển sâu.
“Không, không phải.” Nguyễn Yến Hi vội vàng nói. “Không phải như anh nghĩ đâu, mà là…” Anh hôn hay không, tình yêu có tồn tại hay không? Cô không dám nghĩ nhiều lắm, bởi vì vô luận có tình yêu hay không, bọn họ không có khả năng.
Không muốn nghĩ tới, lại không thể giãy thóat, cô muốn trộm một chút tư do, gông xiềng ân tình cùng đạo đức vẫn nặng trĩu trên người cô, khóa cô ở tại Đài Loan, dù cách núi cao cùng biển sâu, vẫn vô cùng nặng.
Bộ dáng thất thường của cô làm anh mềm lòng, ngón trỏ để ở cánh môi mềm mại của cô, bão táp phiền muộn trong lòng kia như biển sâu lại khôi phục một mảnh thanh bình ấm áp.
“Nếu em thấy quá khó khăn, anh sẽ không làm như vậy khiến em khó xử.” Hai tay của anh nẹ nhàng ly khai khỏi cô, thối lui tạo khoảng cách hợp lễ tiết. “Tha thứ cho anh, được chứ?” Hắc Thứ Khoan thủ lễ làm cho Nguyễn Yến Hi dâng lên cảm giác buồn bã và mất mác. “Em không trách anh.” Tiếng nói ôn nhu, khuôn mặt của cô ảm đạm lại đang nói ra tâm tư của cô.
Anh là như vậy, hình như có tình mà lại như không có lòng dạ nào, làm cô vất vả suy đóan.
***
Thật là đẹp tuyệt.
Nguyễn Yến Hi cảm thấy mình được ở trong mộng đẹp bảy ngày, buổi sáng mỗi ngày tỉnh lại tại những khách sạn- khách điếm khác nhau, cảm giác ấy lại càng khắc sâu.
Bầu trời đêm hạ tối đen, nhiều hình ảnh lập lòe biến ảo, chưa kịp kinh diễm đã lại biến mất, lòe lòe nhấp nháy, tiếp tục ở trên con thuyền nhỏ lưu lạc.
Ngày thứ bảy, Hắc Thứ Khoan biết thời gian lưu lạc của bọn họ đã hết, những hừng đông về sau sẽ không còn bên nhau nữa.
Hắc Thứ Khoan là người thủy chung chưa từng biểu lộ nhiều cảm xúc ra ngoài, ở mặt ngoài như một thân sĩ làm bạn với Nguyễn Yến Hi, khiến cô vui vẻ, cô bộ dáng e lệ cung mỉm cười ngọt ngào, luôn làm anh tâm vô hạn thoải mái, vui sướng mà lại thấy tuyệt vời.
Một chiếc thuyền khác chứa đầy hoa tiêu ghé sát vào thuyền của bọn họ. Hắc Thứ Khoan hướng người bán hoa rong hỏi mua mộ đóa hoa ở La Mã, anh đưa cho cô hoa Angel Face.
Nguyễn Yến Hi cười vui vẻ nhận đóa hoa kia, lúc này anh cũng mỉm cười, thản nhiên quên đi ưu sầu.
“Yến Yến,”anh cầm tay cô, kiên định và ôn nhu, “Buổi tối ngày đó ở La Mã, lời nói của anh sẽ không thay đổi.” Nguyễn Yến Hi khẽ run lên, cơ hồ đầu mình muốn nhập vào ôm ấp của anh, cô không muốn những ngày lưu lạc này của họ phải chấm dứt, cô không cần quay về Đài Loan, không cần gả cho Lý Triết Kỳ… Từ một khắc kia bắt đầu, bong đêm lưu lại bóng ma trên nụ cười của cô, đám sương như dải lụa mỏng bó buộc cô mà đến, cô đã muốn đem cảm xúc này lắng đọng lại.
Sáng sớm, tầng cao nhất của khách sạn là sân bay, chuyến bay đi La Mã, là trực thăng chở Nguyễn Yến Hi đến tụ họp với em chồng và em họ.
“Cảm ơn anh.” Theo giúp em bảy ngày… Cổ họng nổi lên chua xót, làm cô không thể đem lời cảm tạ nói hoàn chỉnh.
“Em hãy bảo trọng.” Hắc Thứ Khoan nhìn cô gái nhỏ trước mắt cố ý không nhìn anh, ngực nổi lên một trận buồn đau, anh cũng không để ý tới, mí mắt nửa mở, áp lực trong cơ thể một cỗ xao động cuồng loạn. “Nhớ rõ, chỉ cần em cần anh, anh nhất định sẽ không cự tuyệt em.” Anh lần nữa cường điệu những lời này. Như thôi miên như ám chỉ, đem một ngày trong tương lai … mở ra.
Nguyễn Yến Hi khắc chế xúc động muốn ôm anh, lời anh nói càng làm cô tan nát cõi lòng, cô chưa từng nghĩ nhiều về cái khác.
“Hẹn gặp lại.” Cô rốt cuộc bước đi, thoát đi mà không quay đầu lại, đi hướng phi cơ, rời đi Hắc Thứ Khoan.
Anh không biết hốc mắt cô đã phiếm hồng, cũng như cô không biết thời khắc cô xoay người kia, cảm xúc được Hắc Thứ Khoan giấu kín kia, trên mặt anh là một mảnh mưa gió, dục vọng chiếm hữu.
Phi cơ bay đi, bên trong Nguyễn Yến Hi vô cùng mất mác, rốt cục cô vẫn nức nở, giọt nước mắt kìm nén vẫn rơi xuống.
Đêm qua, khi Hắc Thứ Khoan đem đóa hoa Angel Face đưa cho cô, trong lòng cô mãnh liệt lung lay, một khắc kia cô nghĩ chính mình sẽ bỏ xuống hết thảy, chân chính cùng anh lưu lạc thiên nhai.
Nhưng mà cô sao có thể vong ân phụ nghĩa Lý lão thái gia? Như thế nào có thể cô phụ sự chiếu cố của thúc thúc thẩm thẩm nhiều năm qua, cô làm không được dù cô có trộm nghĩ tới, Hắc Thứ Khoan sao có thể giống cô ngu đần , không thực tế? Anh bình tĩnh nhìn cô rời đi, thậm chí tự mình an bài lộ trình về nhà cho cô, đã biểu lộ anh với cô là bạn đi chơi với nhau, hôn nhau, giữa bọn họ chỉ là một giấc mộng… Nước mắt cô ủng trong lòng bàn tay, mơ hồ một mảnh, tâm cô chợt xé đau, bỗng một trận cuồng phong đánh úp lại, Nguyễn Yến Hi không giữ kịp, đóa hoa đã bị cuốn đi vào không trung, màu tím nhụy hoa theo không trung rơi xuống, rơi xuống cho tới khi nhìn không thấy.
Hắc Thứ Khoan đứng ở tầng cao nhất của khách sạn, trên mặt là một mảnh hờ hững, hồi lâu chưa dời cước bộ.
“Cậu út gọi tới ạ.” Diễn bảy ngày làm người qua đường Giáp, khi tất yếu còn phải làm Ninja trốn đi, người trợ lý rốt cục không còn gì phải cố kỵ hiện thân, trong tay cầm điện thoại đưa cho Hắc Thứ Khoan.
“Ngũ thiếu gia cùng Thất thiếu gia tìm ca vài ngay nay.” Hắc Thứ Khoan tiếp nhận điện thoại, động tác cùng vẻ mặt không thể hiện cái gì, bình tĩnh mà không hề gợn sóng.
Còn chưa đem điện thoại tới bên tai, một trận quỷ khóc thần gào đã truyền ra “Lão Đại a – nói chuyện với ca a. Chỉnh người cũng không cần chỉnh như vậy a, ca có biết hay không bảy ngày nay chúng ta có bao nhiêu thảm. Ta biết ta cùng Hải ca muốn chết rồi, nhưng ca không cần như vậy ác độc a…” Đầu kia truyền tới tiếng khóc cực kỳ bi ai, so với người lang thang còn bi thương hơn, cơ hồ làm người ta nghĩ là cuộc điện thoại này từ mười tám tầng địa ngục gọi tới.
Hắc Thứ Khoan cười lạnh, cuối cùng hồi phục sự lãnh khốc tao nhã ngày thường. “Bất quá mới có bảy ngày, công việc này hai người các ngươi mới gánh bảy ngày, ta đã phải gánh vác bảy năm đó.” Mà hai xú tiểu tử này, chỉ biết gây rắc rối bắt anh phải thu thập, anh muốn trừng phạt một chút.
“Lão Đại anh minh! Lão Đại thần võ! Lão Đại là kỳ tài hiếm có…” Kế tiếp là một tràng dài a dua nịnh nọt.
Quyết đoán chấm dứt trò chuyện, đem hai hỗn tiểu tử này mang ra thi hành án, thời hạn mà kéo dài thêm chính là muốn bọn họ phá đổ Tập đoàn Hắc thị. Hắc Thứ Khoan cùng trợ lý xoay người rời khỏi tầng cao nhất của khách sạn.
Nhụy hoa tím theo gió bay múa, giống như thiên sứ rơi vào trần gian, bị một trận gió thổi tới bên chân Hắc Thứ Khoan, anh dừng lại cước bộ, nhặt lên đóa hoa, có chút đăm chiêu.
Giảo hoạt, khí phách, nhằm mục đích chinh phục, ý cười hiện trên mặt anh khi anh nhớ lại.
Anh là người làm ăn, không bao giờ xử lý mọi việc theo cảm tính, con mồi mà anh coi trọng chưa bao giờ anh để tuột khỏi tay.
Chiếm được cái mà anh muốn, mà lại làm cho Lý gia không thể nào trách tội, và sau này khiến cho họ không thể tìm anh tính sổ, anh phải tìm biện pháp.
Tiến trình chiếm đoạt, mới đang bắt đầu thôi.
***
Lý Triết Kỳ được bạn bè tổ chức cho một bữa tiệc chia tay hội độc thân, Lý Mĩ Kỳ đương nhiên chưa bao giờ phóng túng, giờ cùng thét to với các nam nhân, một đám bọn xấu cấu kết với nhau, tìm một Pub sang quý, bao trọn một gian phòng, tính toán điên loạn tới hừng đông.
Trên danh nghĩa Nguyễn Yến Hi là diễn viên, lại bị gạt sang một bên xem tạp chí, Lý Mĩ Kỳ cùng Nguyễn Nhạc Ny sống phóng túng tất nhiên tha cả cô xuống nước, bởi vì Lý lão thái gia đặc biệt tín nhiệm Nguyễn Yến Hi, nên hai nha đầu nghiễm nhiên đem theo cô làm kim bài miễn tử.
“Cụng ly!” Hơn mười ly rượu chụm vào một chỗ, Lý Mĩ Kỳ và cả bạn nam bạn nữ, phần lớn giống cô là nhứng đứa con thứ nhà danh môn hoặc những gia tộc xí nghiệp- không giống đứa con cả luôn bị ký thác kỳ vọng cao, các trưởng bối đối với những đứa nhỏ từ nhỏ tiêu xài sản nghiệp tổ tiên yêu thì ít, mà dung túng thì nhiều, bởi vậy bọn chúng cứ hưởng lạc mà không kiêng kị gì.
Nguyễn Yến Hi tuy rằng xem tạp chí, nhưng thỉnh thoảng vẫn thăm dò giám sát hai người em chồng cùng em họ có quên ước định của các cô hay không- không dùng thuốc kích thích, không xằng bậy cùng nam nhân, loại cuồng hoan này chỉ sợ nhất là cô gái bị lừa, và không phải chỉ bị một nam nhân đùa bỡn.
Em họ cùng em chồng luôn luôn tiêu pha rất hoang phí, hoang phí trong tiêu pha, thấy các cô đang chuyên tâm chơi đùa, vẫn giữ lời hứa, Nguyễn Yến Hi nghĩ là tạm thời mình có thể ra ngoài hít thở không khí một chút, thuận tiện ra bên ngoài Pub ngắm nhìn một chút.
Pub này nằm ở trên đoạn đường hoàng kim, cùng với Bách hóa Thương Giới nằm ở trung tâm, nhằm vào khách hàng chính là phụ nữ, mà người phụ trách Pub này luôn quảng bá nhãn hiệu, vấn đề an toàn cho khách hàng chưa bao giờ phức tạp (tức là “có khả năng đảm bảo an tòan cho khách hàng”), nghe nói nếu thời gian quá muộn, Pub sẽ cho người bảo an (bảo vệ an tòan) hộ tống khách nhân về nhà, đương nhiên là sự phục vụ này còn hạn chế cho khách hàng là nữ.
Tiệm “Amore” như tên, đèn chiếu sáng không như ánh sáng trong phim kinh dị, càng không có một chút chán nhường nào, quang cảnh giống như dành cho tình yêu, hai bức điêu khắc bán thân A- đam và Hạ Oa được đặt tùy ý, đi vào đại sảnh màu vàng kim, trên mặt tường chính là một bức tranh sơn dầu, cảnh một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau rất ngọt ngào say mê như muốn hợp vào làm một, phòng nghỉ phía sau mang phong cách nữ tính có một bức "Bảo toàn thắng lợi", thủy tinh màu sắc rực rỡ tràn ngập ám chỉ thần bí, và một bức tranh còn lại mang tên "Biển lớn" (muanho chém đoạn này ha).
Nguyễn Yến Hi nguyên bản tính tóan đi ra ngoài dạo hóng mát buổi đêm một chút, đột nhiên cô dừng lại cước bộ trước tấm rèm che cửa thủy tinh.
Nơi này là thiên đường tình yêu, ca tụng sự tốt đẹp của tình yêu, trên tường hành lang, có một bức họa một cô gái xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại thống khổ, bức tranh vẽ khuôn mặt cô gái rất sống động, nội tâm cô nổi lên một cỗ xúc động. Cô cảm giác cô và cô gái trong tranh như cùng chịu đựng một loại dày vò giống nhau.
“Đó là bức “Mỹ nhân rơi lệ”, tưởng nhớ một cô gái bị tra tấn bởi tình yêu.” Thanh âm nam nhân truyền qua bức rèm che mà đến.
Nguyễn Yến Hi bất ngờ vội vàng xoay người, cô hoàn toàn không phát hiện ra có người tới gần, cô xuyên qua rèm che nhìn thấy một bóng dáng cao lớn mơ hồ, nhịn không được kêu lên cái tên cô vẫn cất giấu trong lòng.
“Thứ Khoan…” Cô nói mà không kịp thu nhỏ miệng lại, chỉ có thể lui ra phía sau từng bước, nam nhân xốc bức rèm lên đi tới, cô chậm nửa nhịp mới phát hiện ra mình nhận sai người.
Nam nhân nhíu nhíu đôi mày dài một chút, rồi sau đó có chút đăm chiêu, nhưng không mở miệng.
“Thực xin lỗi.” Nguyễn Yến Hi vì việc mình nhận sai người mà đỏ mặt.
Khó trách cô nhận sai người, nam nhân trước mắt này có cùng chiều cao với Hắc Thứ Khoan, ngay cả ánh mắt cùng hình dáng đều có vài phần giống nhau, chỉ có bất đồng lớn nhất là màu da, làn da Hắc Thứ Khoan là màu lúa mạch, còn nam nhân này có làn da màu đen bóng.
Không chỉ bên ngoài, ngay cả khí chất đều rất giống nhau, hai người đều có phong phạm tôn quý của vương giả, nhưng mà nội liễm của Hắc Thứ Khoan trầm tĩnh hơn chút, nam nhân này lại có khí phách quá mức kiêu ngạo.
“Khách nhân hôm nay thuê phòng là cô?” Nam nhân mở miệng, không giống ân cần thăm hỏi, cũng không đến gần.
Nguyễn Yến Hi lấy lại tinh thần, vì chính mình mải so sánh nam nhân trước mắt cùng Hắc Thứ Khoan mà thấy xấu hổ, hai má đỏ lên.
“Vâng…” Trên danh nghĩa cô là diễn viên, cho nên nói như vậy cũng đúng.
Nam nhân gật đầu, cũng không tính tự giới thiệu hay làm gì khác, trực tiếp đi vào trong tiệm, giống như anh ta vừa rồi là đang trên đường tuần tra quốc thổ (vùng đất của tổ quốc), tủy ý đưa ra câu hỏi cho một cô gái.
Nguyễn Yến Hi không chút nghi ngại anh ta ngạo mạn, cúi đầu vội vàng đi ra Pub.
Bên ngoài gió hơi lớn, đoạn đường Tinh Hoa lớn mênh mông, mặc dù đang là ngày nghỉ- thời điểm trống trải mà không chen chúc, cô rời đi cũng không lâu lắm, sợ hai nha đầu không thấy cô sẽ dính vào mấy thứ kia, cô vội trở lại bên trong Pub.
Nam nhân kia vẫn ở trong Pub, lúc này anh đang đứng ở quầy bar, đột ngột thấy anh, có khí chất không giống với người phục vụ rượu cho khách nhân, chỉ sợ giống như toàn bộ người trong Pub quỳ xuống hầu hạ anh ý chứ; thấy được một thân ưu việt và dung mạo đẹp, vốn ai cũng nháo điên rồi, hiện tại ánh mắt của tất cả các cô gái đều dõi theo anh, không khí im lặng không ít.
Anh ta xuất hiện thực gây chấn động, Nguyễn Yến Hi là một trong số ít những người không bị ảnh hưởng, cô tuy rằng cũng nhịn không được nhìn anh ta mấy lần, do nghi hoặc mà khiến cô nhìn anh.
“Yến Hi tỷ”. Hai nam hài vây quanh cái bàn cô đang ngồi, Nguyễn Yến Hi chỉ nhớ rõ bọn họ là bạn cùng học với Lý Mĩ Kỳ, đúng là người trẻ tuổi dễ thương, rất nhanh đã sửa miệng từ “Nguyễn tiểu thư” thành “Yến Hi tỷ”.
“Hôm nay tỷ mới là diễn viên chính mà, bọn em còn chưa được uống một chén với tỷ đâu!” Một nam hài nói xong liền đưa lên một ly rượu Manhattan màu hồng anh đào.
“Chị không uống rượu…” Nguyễn Yến Hi có chút khó xử, tửu lượng của cô rất kém, lần trước uống rượu đã bị say như điếu đổ, hiện tại dù muốn uống cô cũng không dám uống vào.
“Chỉ là một chút tâm ý của bọn em.” Vẫn là Tony- người theo đuổi Lý Mĩ Kỳ nói.
Nguyễn Yến Hi chống đẩy (từ chối) nửa ngày, hai người trẻ tuổi lại như cố ý không từ bỏ ý định, vẫn kiên trì muốn cô tiếp nhận ly rượu.
Một cánh tay đen bóng cản trở động tác của cô, lấy đi ly rượu Manhattan kia, “Loại rượu này nên uống trong một giờ đồng hồ, tôi sẽ đổi ly rượu khác cho cô.” Mới nói xong, đã đem một ly rượu khác đặt tới trên tay cô.
“Anh đang làm gì thế?” Tony nhảy dựng lên, việc anh chàng này đã thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái trong Pub làm cho Tony rất khó chịu, hiện tại lại phá hư chuyện tốt của anh.
Nam nhân phục vụ rượu cũng không thèm để ý đến Tony, giống như Tony không tồn tại, trực tiếp đem một chén cũng ngâm anh đào cho Nguyễn Yến Hi, “Đừng lãng phí, coi như tôi mời khách.” Nguyễn Yến Hi còn kinh ngạc, có chút đâm lao phải theo lao, cô chưa từng ứng phó qua loại tình huống này.
Tony còn muốn phát tác, đồng bạn của Tony đã kéo Tony lại, thấp giọng nói mấy câu, Tony rốt cục ngồi trở lại ghế, sắc mặt khó coi.
“Tiểu thư hôm nay tới tiệm của chúng tôi, tất cả đồ uống của tiệm sẽ mời khách.” (ý là Nguyễn Yến Hi uống loại nào cũng được, không phải trả tiền). Nam nhân nói xong, như cũ không để ý tới người khác, sau đó xoay người rời đi.
Nghe anh ta nói như vậy, nghĩ tới anh ta hẳn là một cổ đông hoặc là chủ Pub này, nhưng mà ông chủ mà ngay cả mời khách đều kiêu ngạo ương ngạch như vậy, bộ dáng đi khiến cho ai cũng không dám chắn lối đi của anh, thật đúng là văn sở vị văn (mới thấy lần đầu), Nguyễn Yến Hi tự dưng cảm thấy có chút buồn cười, bật cười
Tony tựa hồ còn vì rượu bị đổi mà tức giận, đồng bạn Tony vội mở miệng giảng hòa, “Không quan hệ, dù sao đều giống nhau, Yến Hi tỷ, em kính tỷ.” Anh ta nói xong còn dùng khuỷu tay huých huých bạn đang mặt bí rị như không được đi đại tiện.
Nguyễn Yến Hi không có cách nào, đành cùng bọn họ cụng ly, chất lỏng thâm màu tiến vào miệng cô, cô thiếu chút nữa cười đi ra.
Cái chén Ronald Reagan vốn không phải Whiskey hoặc phối rượu, mà là nước ô mai, cô một hơi uống cạn, thần thái tự nhiên.
Sau đó, không biết ăn sai dược gì, Tony đề nghị thay rượu khác cho Nguyễn Yến Hi và mình, mà tiệm cũng thay Nguyễn Yến Hi đưa tới một ly đồ uống màu lục châu, hồng hồng, cô nâng ly uống vào mới biết đây là nước trái cây được ngụy trang như rượu, cô không lên tiếng, thì thầm trong lòng khen Pub thật là có công phu tốt, không quấy rầy hưng trí của Tony, thẳng tới khi Tony ghé vào mặt bàn, đồng bạn của Tony sớm thấy trợn mắt há mồm.
Nguyễn Yến Hi không biết rằng người kia đã làm cho cô nhớ tới Hắc Thứ Khoan, vì anh ta sao lại giúp cô như vậy, đáng tiếc hai nha đầu kia không giống cô, một giọt rượu không dính, đêm khuya vừa qua, một người đã say bất tỉnh nhân sự, một người tuy rằng có thể đi đường, nhưng bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
Người hộ tống của tiệm “Amore” giờ mới có công dụng, nam nhân kia như vậy là chủ tiệm, phái hai gã khôi ngô hộ tống các cô, mỗi gã khiêng một nha đầu.
“Cô có thể tin tưởng Tảng Đá Lớn cùng Thái Sơn, hai anh em họ đã làm tại Pub chúng tôi từ lâu.” Trực giác của Nguyễn Yến Hi tin tưởng lời anh ta nói, nam nhân đã giúp cô, sẽ không có đạo lý hại cô. Mà hai người Tảng Đá Lớn và Thái Sơn, động tác khiêng hai nha đàu lên, nhìn ra là đã được huấn luyện, động tác lại rất cẩn thận khiến tóc của hai nha đầu cũng không bị loạn.
Nam nhân sắp xếp xong liền muốn tời đi, cô nhớ tới chính mình vẫn chưa có cơ hội nói lời cảm tạ, chưa suy nghĩ sâu xa liền bật thốt lên: “Hắc tiên sinh.” Nam nhân dừng lại cước bộ, hơi nghiêng thân, trênn mặt nở nụ cười nhạt, nụ cười của nam nhân Hắc gia luôn khiến cho phái nữ mê muội, rất quen thuộc.
“Anh…” Cô đóan đúng rồi phải không? Nguyễn Yến Hi không thể không kích động, từ khi trở lại Đài Loan cho tới nay, cô rốt cuộc gặp một người của Hắc gia, cô nhịn không được, hốc mắt phiếm hồng.
“Nguyễn tiểu thư,” nam nhân đứng tại chỗ, thóang gật đầu, “ Tôi tin tưởng chúng ta nhất định sẽ gặp lại.” Trong lời nói có ám chỉ, anh ta cũng không quay đầu lại rời đi.
Còn có thể gặp lại sao? Kia… Có thể nhìn thấy Hắc Thứ Khoan sao? Nguyễn Yến Hi có chút thất hồn lạc phách, cả một đêm không thể thu thập nội tâm, trong lòng vẫn gợn sóng.