Dục Vọng Chiếm Hữu

Chương 48




Mặc dù có nhìn thấy ánh mắt của thư ký Hồ, nhưng Hứa Triển không rảnh để bận tâm. Với mớ tiếng Anh rối mù, Hứa Triển sao chép chỗ ảnh vào máy tính, dùng phần mềm phiên dịch. Mặc dù phần mềm dịch không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng đúng được tám chín phần.

Nội dung của tài liệu rất rắc rối, trong đó có giấy đăng kí làm sàng lọc thai của một bệnh viện ở Anh, có hợp đồng thu mua một công ty du thuyền ở Anh. Xem ra, Uông Nhất Sơn đang muốn mở rộng việc kinh doanh.

Nhưng điều khiến Hứa Triển kinh ngạc chính là tờ giấy kia.

Uông Nhất Sơn thật sự muốn cô mang thai con của anh ta…

Gương mặt Hứa Triển cứng đờ, kỳ kinh tháng này chưa thấy…không lẽ là…

Hứa Triển nghĩ ra còn có tên vệ sĩ đang ở một nơi bí mật gần đó thì lại đau đầu. Vì vậy, cô mở QQ, vừa lúc thấy Quách Lâm Lâm nên hỏi cô nàng đang ở đâu.

Chỉ chốc lát, icon hình cái bán bao và nick “Cưỡi bánh bao giết cọp” nhấp nháy.

“Đang ở trường, nhưng mà chiều nay không có tiết, tự do rồi!”

“Phiền cậu một việc nhé, mua hộ tớ mấy que thử thai rồi mang đến cho tớ. Nhớ giữ bí mật!”

Tức khắc, hình bánh bao lại nhấp nháy, “Gì cơ? Trời ạ, cậu có thai rồi?”

“Không biết…tại tháng này chưa thấy bị.”

Không đợi anh hùng diệt hồ hồi đáp, cánh cửa phòng chủ tịch đang đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra, Uông Nhất Sơn lao vào như gió, nhìn chằm chằm xuống bụng Hứa Triển.

Hứa Triển hoảng sợ, vội vàng đóng QQ.

“Không cần đóng, anh có thể theo dõi máy tính của em từ xa.” Uông Nhất Sơn nói một câu khiến Hứa Triển bực bội, tầm kiểm soát của anh ta đối với cô quả thực là ngày càng cao! Cũng phải trách cô nhất thời lơ là, không hề nghĩ đến chuyện này.

Hôm đó, Hứa Triển theo Uông Nhất Sơn vào thang máy riêng xuống hầm đỗ xe, rồi đến thẳng bệnh viện tư nhân mà Uông Nhất Sơn thường khám.

Sau khi xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm máu, kết quả có ngay, Hứa Triển có thai được một tháng rồi.

Hứa Triển ngồi trên ghế ở phòng khách quý, trực giác cho cô thấy có một khối nặng gắn liền với rốn của cô, càng ngày càng đi xuống, khiến bụng dưới của cô mơ hồ đau.

Dường như có một con quái vật bẹp dí đang sống kí sinh trong bụng cô, thậm chí, Hứa Triển có thể nghe thấy tiếng “chẹp chẹp” khi nó hút máu trong người cô.

Còn con quái vật lớn đang đứng ngay trước mặt cô, nhe hàm răng trắng ra, ôm lấy vai cô khiến cô thấy trời đất như quay cuồng đảo điên…

Trái ngược với vẻ hoang mang của Hứa Triển, Uông Nhất Sơn lại rất vui.

Lại phải nói, tên này đúng là không có tí xấu hổ nào, mặt dày hỏi nữ bác sĩ rằng sinh hoạt vợ chồng có ảnh hưởng đến thai nhi không, nhất là lúc nãy, còn hỏi nếu thay đổi một vài tư thế đòi hỏi kĩ thuật khó, liệu có ảnh hưởng gì không.

Cuối cùng, Hứa Triển nghe đến phát chán, liền mạnh miệng hỏi Uông Nhất Sơn ngay trước mặt bác sĩ: “Hay là tôi với anh làm thử ngay ở đây đi? Cho anh đỡ phải lo tường thuật không chi tiết.”

Lời nói mạnh bạo khiến Uông Nhất Sơn phải ngậm miệng lại.

Cùng ngày, anh ta không quay về căn hộ nhỏ nữa mà đưa Hứa Triển về biệt thự. Ngoài dì Lưu vẫn hay nấu cơm, anh ta còn mời đến một chuyên gia dinh dưỡng và một y tá giàu kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai.

“Gì thế này? Anh lại muốn nhốt tôi trong biệt thự hả?” Hứa Triển ngồi trên ghế salon, hai tay ôm đầu gối, nhìn vào mắt anh ta và hỏi.

“Bác sĩ dặn ba tháng đầu phải cẩn thận, em ở nhà dưỡng thai trước đã, đợi con ổn định rồi thích đi làm lại cũng tùy em.”

Uông Nhất Sơn nói xong liền ngồi xuống cạnh Hứa Triển, xoa má cô, “Em cũng sắp làm mẹ rồi, phải chín chắn lên chứ!”

Nghe anh ta nói với giọng điệu cải lương đó, Hứa Triển ngẩng đầu, “Nếu không chín chắn thì sao?”

Uông Nhất Sơn đứng dậy đi rót sữa cho cô, giọng nói truyền ra từ sau cánh cửa tủ lạnh, “Trương Đại Hiền không có một chút lợi thế nào trong vụ kiện ly hôn, dạo này đang lùng sục đi tìm mẹ em đấy.”

Lời này khiến Hứa Triển lập tức căng thẳng, đến khi Uông Nhất Sơn bưng cốc sữa ấm tới, cô mới hít sâu môt hơi, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nói: “Tôi hiểu rồi, anh sẽ xử lý yên ổn chuyện với Trương Đại Hiền chứ?”

Uông Nhất Sơn cầm cốc cho cô uống hết một nửa mới nói: “Nghĩ nhiều chỉ tổ mệt óc, em không phải lo đâu.”

Nhưng Uông Nhất Sơn không hề biết, trong khi anh ta nói câu này, Trương Đại Hiền đang ngồi ở một quán cà phê xa hoa, mồm toàn mùi rượu nốc một ngụm cà phê, “Chết tiệt, thứ nước bỏ mẹ này, chỉ đàn bà mới thích!” Nói xong, lão ta gào lên: “Chủ quán, cho một chai rượu!”

Viên phục vụ mặc âu phục chỉnh tề lịch sự nói: ‘Thưa ông, xin lỗi, đây là quán cà phê, không phải quán bar…”

Đáng tiếc, lời của anh ta bị người phụ nữ trước mặt Trương Đại Hiền chặn ngang. Cô ta đưa hai tờ tiền đỏ cho người phục vụ, “Phiền cậu ra ngoài mua cho ông này mấy chai rượu, chỗ còn lại là của cậu.”

Bây giờ chỉ cần có tiền, dù bít-tết kết đôi cùng đậu phụ, cũng sẽ được chuyên gia khen là món ăn ưa thích của người châu Âu. Cho nên, việc Trương Đại Hiền ừng ực tu rượu cũng không phải chuyện lạ. Ít ra thì ánh mắt Địch Diễm Thu nhìn Trương Đại Hiền cũng đầy vẻ đắc chí.

“Ông Trương, lần này mời ông đến đây là vì muốn hiểu rõ chút chuyện lúc Hứa Triển còn bé, ông không thấy phiền chứ?” Lập tức, chai rượu bị quăng xuống sàn gỗ, “choang” một tiếng rồi vỡ tan.

“Bớt nhắc đến con đĩ con đấy với tôi thôi! Bám vào một thằng có tiền rồi cùng con mẹ nó qua cầu rút ván, còn xúi con mẹ nó ly hôn! Nghĩ mà xem, mười mấy năm nay, là ai kiếm tiền nuôi bọn nó? Nếu cô là mẹ chồng nó, thế thì tính hộ tôi đi, bồi thường cho ông đây một ít. Khi nào thấy bạc, lúc đấy nói chuyện.”

Địch Diễm Thu cười cười, rút chi phiếu từ trong ví ra, lấy bút, ung dung viết hai mươi vạn, sau đó hỏi: “Ông Trương, ông xem có vừa lòng với con số này không?”

Hai mắt Trương Đại Hiền sáng lên, nhưng lại chớp chớp, rồi lão chép miệng, “Sao mà ít thế? Không được! Bét ra cũng phải…phải…ba mươi vạn!”

Địch Diễm Thu mỉm cười xé rách tờ phiếu đó rồi lại lấy tờ khác. Mắt Trương Đại Hiền sáng quắc, đưa tay định giật tấm phiếu. Nhưng Địch Diễm Thu vẫn giữ chặt tấm phiếu, nhanh nhẹn giấu đi rồi từ tốn nói: “Đừng nóng vội, cái này sẽ là của ông. Nhưng mà, trong đầu ông, rốt cuộc là có thứ tôi thấy hứng thú hay không? Một tay giao tiền, một tay giao hàng, hẳn là ông hiểu.”

Trương Đại Hiền đá bay cái vẻ thô lỗ ban nãy, cười nhe nhở và nói: “Dù sao cũng từng là người một nhà, có cái gì mà không thể nói? Được! Cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”

Địch Diễm Thu hơi nhích người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ au vì rượu của Trương Đại Hiền, “Tôi muốn biết, trước kia, Hứa Thu mạn và Uông Dương, tức là ông chủ mỏ than cũ của ông, có quen biết nhau không?”