Liên U đã chết, Thiên Ma bị tiêu diệt sạch sẽ. Mọi người hồi sinh từ chỗ chết, họ chia tốp năm tốp ba ngồi bên nhau, chốc chốc lại cười sang sảng.
Đại Anh ôm đao đứng bên sườn đồi, nàng ấy nhìn mặt trời mọc chiếu mặt biển sáng lấp lánh với vẻ mặt vô cảm.
Đột nhiên, ánh mắt cô gái khựng lại, nàng ấy lặng lẽ xuống chỗ nước cạn dưới sườn đồi.
Ầm!
Đại Anh giơ tay thi triển phép thuật vớt nam tử đang hôn mê ra khỏi nước, sau đấy quăng mạnh hắn lên bãi đá nhấp nhô.
Vết thương chỗ tay cụt va chạm cạnh đá bén nhọn, cơn đau thấu tim ập đến làm Lâm Thành Tử hồi tỉnh.
Toàn thân hắn ướt đẫm.
Hắn lạnh nhạt lườm Đại Anh đứng cạnh mình, chẳng nói chẳng rằng mà gian nan ngồi dậy. Tay trái hắn sờ đan điền nhưng không cảm nhận được chút linh lực nào, Lâm Thành Tử ngẩn người và trái tim hắn tức khắc hóa tro tàn. Hắn nhớ bị ma khí xâm nhập cơ thể lúc giao chiến với Liên U, trước khi hắn hy sinh thì Nhạn Thiên Sơn cùng Hách Liên U Ngân đồng thời tấn công, khiến nam tử vô thức kích hoạt bán tiên cốt trong cơ thể Độ Kiếp để bảo vệ mình. Lâm Thành Tử may mắn sống sót nhưng mất sạch tu vi và thành người bình thường, từ nay hắn chẳng thể bước lên con đường tu tiên nữa.
Sắc mặt Lâm Thành Tử tái nhợt, dĩ nhiên hắn không muốn tin vào hiện thực.
Hắn giãy giụa bò dậy nhưng lại té ngã do xương đùi đã gãy, cứ thế lặp đi lặp lại. Cuối cùng hắn phẫn nộ đấm mạnh xuống mặt đất.
Hồi lâu sau, hắn cắn răng quát về phía Đại Anh, “Ngươi còn ở đây làm gì?”
“Sao chưa cút?”
“A, sao hả? Ma tu nhà ngươi muốn chê cười bản lão tổ à?”
Đại Anh chả hiểu gì hết.
Lâm Thành Tử cụt tay thọt chân nên nằm phủ phục trên đất, song nàng ấy chẳng định chìa tay giúp đỡ. Đại Anh yên lặng nhìn từ trên cao xuống, “Ta sẽ báo tin cho người Lâm thị.”
Nàng ấy vừa xoay người thì nam tử phía sau đã lạnh lùng ngăn cản, “Đứng lại! Ta cấm ngươi đi!”
Đại Anh nhíu mày.
Lâm Thành Tử quỳ rạp trên đất, không biết hắn đang nghĩ gì. Rất lâu sau, hắn chậm rãi lắc đầu, “Đừng nói cho bất kỳ kẻ nào.”
Con người hắn háo thắng, tự cao tự đại. Hiện tại hắn thành kẻ tàn phế thì sao có thể xuất hiện ở Phù Quang Giới trong bộ dạng thảm thương này? Trước hết hắn phải tìm cách chữa lành đã.
Nghĩ đến đây, Lâm Thành Tử nhìn nữ tu thờ ơ kia và ra lệnh, “Đưa ta tới một chỗ.”
Đại Anh tính mặc kệ hắn nhưng ai ngờ Lâm Thành Tử tạo áp lực bằng việc từng ban ân huệ cho cha nàng ấy. Thiếu nữ thấy hắn đáng thương bèn giúp cho trót, đưa hắn đến một sơn cốc có linh khí dồi dào. Xong xuôi mọi việc, nàng ấy lập tức bỏ đi.
Lâm Thành Tử muốn tiếp tục lợi dụng Đại Anh, đương nhiên hắn không để nàng ấy đi như vậy. Hắn khinh miệt bảo, “Chẳng phải ngươi kêu sẽ trở thành đao tu lợi hại nhất Phù Quang Giới sao? Chứng tỏ bản lĩnh cho ta xem nào.”
Đại Anh dừng bước, quay đầu lại và kiên định đáp, “Lão già, ta nhất định sẽ thành đao tu lợi hại nhất.”
Đại Anh không phục.
Lâm Thành Tử tận dụng điểm này, khích tướng Đại Anh tìm báu vật giùm hắn.
Đây chính là công việc trước kia của Đại Anh nên nàng ấy làm khá suôn sẻ. Hơn nữa, nàng ấy thân với Sở Nhược Đình và Kinh Mạch, tìm không thấy báu vật thì xin hai người là dễ dàng có được ngay.
Lần nào nàng ấy mang đồ về cũng đứng ngoài cửa sổ, gằn giọng hỏi Lâm Thành Tử đang bận rộn trong phòng, “Lão già, có phục không?”
Tất nhiên Lâm Thành Tử không phục.
Một năm, hai năm, ba năm, hắn đều không phục.
Tới năm thứ tư, Lâm Thành Tử dùng hết mọi phương pháp mà vẫn không chữa nổi đan điền bị hư hại, hắn chẳng còn cơ hội hoàn thành tâm nguyện phi thăng nữa.
Người đàn ông chấp nhận số mệnh.
Hắn rời sơn cốc dư thừa linh lực rồi dọn đến một trấn người phàm đông đúc. Nhờ đống kiến thức sâu rộng về y học đan dược, hắn đeo hòm thuốc trên lưng và làm một thầy lang dân gian không tên không họ.
Lâm Thành Tử cứ tưởng mình vẫn là lão tổ Lâm thị cao cao tại thượng, vì vậy quyết không hạ mình cũng như rất xem thường đám phàm phu tục tử. Khi khám bệnh với viết đơn thuốc cho người ta, hắn còn kẻ cả đặt ra vô số quy tắc. Tuy nhiên, y thuật hắn quá xuất chúng, làng trên xóm dưới đều biết trấn Bạch Thủy có một thần y. Trẻ con nhà ai khóc đêm hay cụ già đau chân cũng tới tìm hắn.
Mấy năm đầu, Lâm Thành Tử còn kén cá chọn canh bệnh nhân. Về sau nhà ai có heo mẹ khó sinh hắn cũng hí hửng vác hòm thuốc tới khám.
Tính tình hắn tốt lên khiến người xung quanh quý mến hơn hẳn. Đến cuối năm, hàng xóm thấy hắn đơn độc lẻ loi bèn ríu rít bưng trứng gà thịt khô đến tận cửa. Lâm Thành Tử dần thưởng thức niềm vui làm người phàm.
Đại Anh đến gặp hắn hằng năm.
Không phải do nàng ấy quan tâm hắn, nàng ấy chỉ ôm đao đứng ngoài cửa sổ và xụ mặt hỏi đúng một câu, “Lão già có phục không?”
Lâm Thành Tử ngó lơ thiếu nữ.
Sau quãng thời gian dài quen biết, một sự ăn ý khó tả tồn tại giữa hai người, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nói những vấn đề khác.
Ví dụ, Đại Anh thắc mắc, “Sao lão không về Đông Tô Lâm thị?”
Chỉ cần hắn nguyện ý trở về thì việc sở hữu phú quý ngập trời dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên tính Lâm Thành Tử tự kiêu, ngạo mạn, lại cực kỳ sĩ diện. Hắn biết rõ mình không thể tu luyện, trở về giới tu chân chỉ tổ thành trò hề.
Thay vì làm một phế vật nổi tiếng khắp giới tu chân, hắn tình chuyện lựa chọn để ký ức người đời dừng ở lão tổ Lâm thị anh dũng hy sinh trong lúc chiến đấu với Thiên Ma.
Đại Anh không hiểu mấy thứ phức tạp đó.
Nàng ấy chỉ biết mình phải làm đao tu lợi hại nhất.
Nữ tử đâu thích nhúng mũi vào việc người khác, Lâm Thành Tử đã cấm tiết lộ thì nàng ấy sẽ giữ im lặng.
Lâm Thành Tử không còn luyện đan hay tu đạo.
Hắn hoàn toàn trở thành một người phàm tàn tật bình thường, ngày ngày lên núi đào thảo dược và khám bệnh cho người ta. Lúc các thôn dân túm tụm tán dóc chuyện nhà cửa, Đại Anh thấy hay hay nên cũng theo sau Lâm Thành Tử xem đến mấy lần. Chợ người phàm bán đủ loại đồ vật – nào là bánh ngọt, bột nhão – vừa rẻ vừa ngon.
Đại Anh thích nhất quả cam vàng óng ánh.
Ăn ngon gấp bội linh quả trên giới tu chân.
Có mấy lần Đại Anh ghé qua, Lâm Thành Tử cố tình mua nhiều cam rồi đặt ở bệ cửa sổ cho nàng ấy, sau đấy hắn bận bịu làm chuyện riêng.
Quay về sau khi làm xong việc thì Đại Anh cũng chén sạch cam, tay nàng ấy dính nước cam nhầy nhụa.
Nàng ấy không biết cảm ơn, chỉ hỏi lạnh băng, “Mua đâu thế? Vị cũng tàm tạm.”
Lâm Thành Tử bật cười, nhân tiện hỏi thăm tình hình Phù Quang Giới.
Tam đại thế gia một thời thì Nam Cung gia xuống dốc, Bắc Lộc Du thị sừng sững không đổ. Lâm thị mất hắn với Lâm Tiêu Phong nhưng vẫn phát triển liên tục dưới sự dẫn dắt của Lâm Dật Phù lẫn Lâm Tích Dung. Lâm Tích Dung lấy Tạ Kỳ của Tạ thị, vợ chồng hòa hợp và còn sinh con nối dõi. Mấy năm trước, nhóm Sở Nhược Đình với Nhạn Thiên Sơn đã phi thăng thượng giới. Phù Quang Giới do Sở Nhược Đình nắm giữ nên Lâm Thành Tử chẳng bận tâm suy nghĩ làm gì.
Suy cho cùng, giới tu chân cách hắn quá xa.
Một Lâm Thành Tử oai phong tột đỉnh đã chết trong trận đại chiến với Thiên Ma.
Dần dà, hắn không hỏi Đại Anh về giới tu chân nữa.
Nhưng Đại Anh vẫn xông vô cái sân nhỏ phơi đầy thảo dược của hắn, và hỏi qua khung cửa sổ câu hỏi kia, “Lão già có phục không?”
Bệ cửa sổ hay đặt đủ thứ đồ ăn vặt: cá khô, quả cam, bánh táo, vân vân. Lâm Thành Tử trở về sau buổi khám bệnh, thấy bệ cửa sổ trống trơn là biết chắc chắn Đại Anh đã tới.
Đại Anh nghĩ muốn Lâm Thành Tử phục thì mạnh lên là việc quan trọng nhất.
Vì thế nàng ấy bắt đầu bế quan tu luyện.
Tu sĩ bế quan, ngắn thì mười ngày nửa tháng, lâu thì mấy trăm năm.
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
Lần cuối cùng Đại Anh đến gặp Lâm Thành Tử, lưng hắn khòm hẳn xuống, chân cũng đi không nổi.
Đồ ăn vặt trên bệ cửa sổ khô queo mục nát, chúng bám đầy bụi đen thui, nhìn chả ra hình dáng ban đầu.
Lâm Thành Tử đắp cái chăn dày cộm, mặt hắn toàn nếp nhăn. Đôi mắt già nua nheo lại, giờ hắn mới nhận ra thiếu nữ ôm đao đứng ngược sáng bên cửa sổ.
“Ngươi đến rồi à.”
Đại Anh hờ hững đáp, “Ừm.”
Mặt nàng ấy vô cảm, nội tâm lại hơi kinh ngạc.
Sao mới bế quan hơn ba mươi năm mà “lão già” đã thật sự biến thành lão già.
Lâm Thành Tử nhìn nữ tu với diện mạo không thay đổi kia, từng sự kiện trong quá khứ lần lượt hiện lên; hắn nói không nên lời nỗi phiền muộn của mình.
Hắn nghẹn ngào cất tiếng thay vì cố kìm nén, “Phù Quang Giới vẫn ổn chứ?”
“Nhóm Sở Nhược Đình phi thăng thượng giới nhưng luôn phù hộ vùng đất này, thiên hạ thái bình thịnh vượng.
“Còn Đông Tô Lâm thị?”
“Lâm Dật Phù thành lão tổ Lâm thị, hiện giờ là người mạnh nhất Phù Quang Giới.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Lâm Thành Tử đã yên lòng.
Cả cuộc đời hắn không yêu ai và cũng chẳng bàn chuyện tình ái, trong lòng chỉ quan tâm Lâm thị lẫn Phù Quang Giới. Kiêu căng ngạo mạn, không chịu cúi đầu, nhất quyết giữ thể diện đến cùng. Kết quả hắn lăn lê bò lết chốn hồng trần, dù không thể phi thăng nhưng chẳng có gì tiếc nuối.
Hắn đưa mắt nhìn Đại Anh bên khung cửa sổ.
Những năm qua, coi như chỉ mình nữ ma tu hắn từng khinh thường trở thành người bạn hắn hiểu tận gốc rễ.
Lâm Thành Tử chợt nhớ một chuyện.
Bàn tay trái gầy gò lốm đốm đồi mồi lục lọi hòm thuốc rồi lấy ra một quả cam tươi.
Hắn run rẩy đặt quả cam ở mép giường, ánh mắt già nua vương chút ấm áp, “Cầm lấy, ngươi thích ăn món này.”
Đại Anh sửng sốt.
Nàng ấy nhảy vô căn phòng nhỏ âm u qua lối cửa sổ để cầm quả cam tròn xoe, nâng niu nó trong lòng bàn tay.
“Lão vẫn nhớ à?”
Nàng ấy nhớ tới mục đích mình đến đây bèn nói tiếp, “Lão già, bây giờ chẳng còn đao tu nào ở Phù Quang Giới là đối thủ của ta, ta chắc chắn xứng danh đệ nhất đao tu. Lão có phục không?”
Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Đại Anh ngẩng đầu mới phát hiện Lâm Thành Tử nhắm nghiền mắt tự lúc nào.
“Lão già?”
Người nọ chẳng hồi đáp.
Đại Anh ôm quả cam, vành mắt bỗng dưng ươn ướt. Nàng ấy chôn cất Lâm Thành Tử sâu trong núi, tấm bia đá trên ngôi mộ hoang tạo nên cảnh thê lương khôn xiết.
Cô gái đứng nghiêm trang trước tấm bia không tên, nghiêm túc nói, “Lão già, tuy lão chẳng thừa nhận nhưng ta biết lão phục.”
“Lão già, ta ăn quá chừng trái cây của lão suốt bao năm mà quên nói cảm ơn.”
“Lão già, ta đi đây. Ta sẽ phi thăng.”
Đại Anh trầm mặc hồi lâu, nàng ấy rắc tiền giấy rồi xoay người rời đi.
Kể từ đấy, người con gái không bao giờ quay lại nữa.