Dục Tiên Đồ - Mạc Mạc Tâm

Chương 156: Hoa mây




Nghiệp Chướng nổi trận lôi đình sau khi ăn phải quả đắng từ nhóm Huống Hàn Thần. Ả sai Kiều Kiều dụ dỗ nam tu khắp chốn, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi mà hãm hại hơn trăm người và thành công bù đắp mọi tổn thất.

Các cuộc tàn sát liên tiếp phát sinh khiến Lâm Thành Tử chú ý.

Lâm Thành Tử biết Kiều Kiều chưa chết, hắn vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Lão tổ Lâm thị lại bị đứa con gái mình từng khinh thường lừa bịp, sự mất mặt hóa thành tức giận rồi thúc đẩy hắn tiếp tục lùng giết nàng ta.

Nghiệp Chướng không muốn ứng phó Lâm Thành Tử do có việc quan trọng cần làm. Trùng hợp là Tịch Huyễn đã đột phá Độ Kiếp, Nghiệp Chướng kêu y hỗ trợ cầm chân Lâm Thành Tử; nhờ vậy ả mới dễ bề đi khắp Phù Quang Giới thải bổ nam tu.

Kiều Kiều mệt mỏi nhưng chẳng dám phàn nàn.

Hôm ấy, nàng ta tới núi Du Dương tại Tây Giang.

Núi Du Dương chứa một bí cảnh hỗ trợ tu sĩ cấp thấp rèn luyện, phù hợp cho Kiều Kiều ở ngoài chờ con mồi sa bẫy.

Chẳng mấy chốc, một nhóm bốn người bước ra. Bốn người ăn mặc giống nhau: áo vàng, đeo kiếm, búi tóc trên đỉnh đầu. Tất cả là đệ tử của Huyền Nguyệt Cốc.

Nghiệp Chướng mỉm cười sau đầu Kiều Kiều, “Tốt quá, hút khô nam tu Kim Đan kỳ kia là hôm nay chúng ta lên Độ Kiếp!”

Kiều Kiều sửng sốt.

Độ Kiếp? Nhanh vậy sao?

Nghiệp Chướng đoán được nàng ta nghĩ gì, ngón trỏ ả vuốt ve gò má mềm mại hồng hào của thiếu nữ, “Bé ngoan đừng quên mình là con cưng của Thiên Đạo chứ.”

Đệ tử Huyền Nguyệt Cốc không thu hoạch được gì trong bí cảnh, cả đám nhao nhao than vãn, “Bí cảnh núi Du Dương đã bị người khác vơ vét ráo trọi, nói rồi mà các ngươi không tin.”

“Tại nhị sư huynh nhất quyết muốn đến đây tập luyện.”

“Coi như mở mang kiến thức, cũng đâu tổn thất gì.”

“Phí mất một lá bùa dịch chuyển.”

“…”

“Diệp Vân, nói gì đi chứ.”

Nhị sư huynh cãi thua bèn quay sang nhìn vị sư đệ có tu vi cao nhất bọn, với hy vọng hắn nói đỡ giúp mình vài câu. Diệp Vân gãi đầu, vừa định mở miệng thì nghe tiếng con gái khóc nức nở gần đấy.

Bốn người lại gần và thấy một nữ tu Luyện Khí kỳ mặc áo hồng phấn đang chôn mặt vào lòng bàn tay mà khóc thảm thiết.

Diệp Vân hỏi, “Cô nương, có chuyện gì thế?”

Nữ tử ngẩng đầu, dáng vẻ tựa bông hoa xinh đẹp run rẩy giữa trời mưa kia thật động lòng người.

Nhan sắc nàng ta khiến mọi người chấn động.

Kiều Kiều cắn môi, thốt nên lời bịa đặt nàng ta đã nói không biết nhiêu lần, “Các vị cao nhân, ta…ta lên núi hái thuốc, sơ ý bị Linh Hoàn Xà cắn nên e rằng chẳng sống được bao lâu nữa.”

Linh Hoàn Xà chỉ là thú độc cấp thấp, nhưng Kiều Kiều cải trang thành tu sĩ Luyện Khí kỳ nên không giải quyết nổi chất độc mới hợp lý. Muốn giải độc thì phải nhờ tu sĩ với tu vi cao hơn truyền công.

“Linh Hoàn Xà?” Đệ tử Huyền Nguyệt Cốc hào hiệp cam đoan, “Chúng ta thừa sức giải loại độc này!”

Trong nhóm đệ tử, tu vi Diệp Vân đứng hàng Kim Đan, thành thử trọng trách cứu chữa đặt lên vai hắn.

Diệp Vân dù có thiên phú tu luyện cao nhưng chỉ là một chàng trai vừa tròn mười bảy, cứ nghĩ đến truyền công cần cởi bỏ xiêm y là mặt hắn đỏ bừng và miệng lắp bắp, “Không không, ta không làm được!”

Kiều Kiều khóc dữ hơn.

“Chẳng lẽ đệ trơ mắt nhìn chất độc giết chết cô nương này sao?”

“Đúng đó!”

“Đệ tử Huyền Nguyệt Cốc chúng ta sao có thể thấy chết không cứu?”

Đồng môn đẩy Diệp Vân vào thế khó, mặt hắn đỏ ửng khi dẫn Kiều Kiều tới chỗ vắng vẻ để chữa thương.



Nghiệp Chướng gật gù trong thức hải.

Đây mới là cách cư xử của người bình thường.

Đâu như mấy gã đàn ông dưới váy Sở Nhược Đình, hết chém rồi giết một cô gái yếu đuối bị thương.

Diệp Vân đi đằng trước, Kiều Kiều ngoan ngoãn theo sau. Nước mắt còn vương trên lông mi Kiều Kiều song nàng ta nhìn tấm lưng phía trước bằng ánh mắt lạnh nhạt tột độ.

Nàng ta đã đoán được diễn biến kế tiếp.

Đám đàn ông toàn giả vờ chính trực, tới hồi nàng ta cởi sạch quần áo là kẻ nào cũng bị quỷ háo sắc điều khiển và thèm khát đùa bỡn nàng ta triệt để. Dùng công pháp ác độc giết người khiến Kiều Kiều áy náy, nhưng mỗi lần giết chết mấy gã đàn ông rồi hấp thụ tu vi, một cảm giác khuây khỏa khó tả lại xuất hiện trong lòng nàng ta.

…Cảm giác ấy gây nghiện.

“Cô nương, chờ một chút.”

Diệp Vân đột ngột xoay người ngăn Kiều Kiều đi tiếp.

Kiều Kiều hoàn hồn, nhu mì hỏi, “Sao thế?”

“Cô nương xem này.”

Diệp Vân chỉ dưới chân nàng ta.

Kiều Kiều cúi đầu mới thấy một nụ hoa to cỡ đầu ngón tay mọc giữa đường núi, trên nụ hoa còn lấm tấm sương sớm.

Nàng ta suýt giẫm phải nó.

Diệp Vân tươi cười giải thích, “Đây là ‘hoa mây’. Nghe đồn nếu gặp hoa mây ở núi Du Dương thì nguyện vọng của bản thân sẽ thành sự thật.” Nói rồi hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận vốc cả hoa lẫn đất để chuyển nó đến dưới tàn cây ven đường. Thiếu niên thì thầm, “Hoa mây, hoa mây, ta không có nguyện vọng gì, chỉ mong ngươi đừng bị ai giẫm lên và được bình an nở hoa…”

Đồng tử Kiều Kiều co thắt lại.

Một ký ức nằm sâu trong nội tâm nàng ta bỗng lộ diện.

Diệp Vân không để ý tới cảm xúc nàng ta thay đổi, hắn mau chóng hoàn thành việc chữa trị. Chàng trai đứng yên tại chỗ với gương mặt đỏ lựng, hắn lúng ta lúng túng một hồi trước lúc móc ra ngọc bội chứa đồ gia truyền của Diệp thị rồi dâng lên bằng cả hai tay, “Cô nương…ta…ta đã thấy thân thể cô nương, xin…xin cô nương hãy kết làm đạo lữ cùng ta!”

Kiều Kiều đang mặc quần áo, những lời ấy khiến nàng ta ngẩn ngơ.

Đáng lẽ nàng ta phải quyến rũ hắn.

Song vào khoảnh khắc này, nàng ta bất chợt thấy kiệt sức và mất đi ham muốn giết người.

Kiều Kiều nghiêng mặt, chậm rãi kéo áo che khuất đầu vai trắng mịn.

Nàng ta cất tiếng, “Ngươi tên gì?”

Diệp Vân thẹn thùng gãi đầu, “Ta tên Diệp Vân. Diệp trong lá cây, vân trong hoa mây.”

Ánh mắt Kiều Kiều dừng trên mặt hắn.

Cái tên bình thường, khuôn mặt cũng bình thường – cùng lắm trông sáng sủa nho nhã thôi. Tuy nhiên, nàng ta thấy được một Kiều Kiều đã mất trong thiếu niên này.

Từng có thời nàng ta cũng giống hắn: chẳng đành lòng giẫm đạp hoa cỏ hay con kiến ven đường, thích trị thương cho linh thú, đồng môn trêu ghẹo cái là mặt nóng lên và mắc cỡ tới mức cà lăm.

Hồi ức về thiếu nữ ngây thơ lương thiện xa xôi như đến từ kiếp trước.

Nàng ta không kìm nổi mà sờ mặt mình.

Vẻ ngoài vẫn mỹ lệ, nhưng trái tim đã mục ruỗng.

“Còn cô nương? Tên cô nương là gì? Khi…khi về ta sẽ viết tên cô nương vào gia phả Diệp gia.” Ánh mắt Diệp Vân nhìn nàng ta vừa căng thẳng vừa chờ mong. “Cô nương yên tâm, phụ mẫu ta sẽ không chê tu vi cô nương thấp. Chúng ta sẽ cùng nỗ lực tu luyện…”

Kiều Kiều không muốn nghe tiếp, nàng ta lãnh đạm ngắt lời, “Ngươi đi đi.”

Nghiệp Chướng ở sau đầu nàng ta nghe thấy liền giận dữ truyền âm, “Không thể thả hắn đi! Mau hút khô hắn! Đàn ông rặt một lũ chuyên buông lời ngon ngọt, nói còn hay hơn hát! Đến hồi hắn chiếm được thân xác ngươi thì sẽ vứt bỏ ngươi như đôi giày rách, sau đó tìm đứa con gái khác!”



Kiều Kiều nhắm mắt.

Nàng ta không muốn truy đến cùng vấn đề đó. Chí ít vào giây phút này, nàng ta nguyện ý tin tưởng vị thiếu niên đứng trước mặt mình – người quá giống Kiều Kiều thuở xưa.

Diệp Vân bối rối cầm ngọc bội, “Cô nương…”

Kiều Kiều quát chàng trai cứ đứng đực ra kia, “Ta bảo ngươi đi! Có nghe thấy không!”

“Không được đi!” Nghiệp Chướng chẳng thèm ẩn thân nữa, ả vùng thoát khỏi lưng Kiều Kiều, đống thịt máu me nhầy nhụa ở thân dưới ả giật giật liên hồi.

Phần da thịt rách trên lưng Kiều Kiều nhanh chóng khép lại một cách ma quái đáng sợ.

Nghiệp Chướng liếm bờ môi đỏ thắm, cười dữ tợn, “Ngươi muốn cưới nó làm đạo lữ còn gì? Tới đây nào!”

Diệp Vân hãi hùng trợn tròn mắt, ngọc bội trên tay hắn rơi cái “cạch” xuống đất, hắn sợ đến nỗi liên tục lùi về sau.

Nghiệp Chướng khinh miệt liếc Kiều Kiều, “Thấy chưa? Thằng oắt này sợ tới đái ra quần!”

Kiều Kiều đâu ngờ ả sẽ phơi bày cơ thể thật trước Diệp Vân. Thiếu nữ chật vật lắc đầu, nước mắt tràn ra lúc nàng ta cầu xin, “Đừng! Tha hắn đi! Chúng ta giết nhiều người vậy thì tha hắn được không? Ta sẽ giết nam tử khác cho ngươi… Tha hắn đi!”

Nghiệp Chướng lạnh lùng đáp, “Không được tha tên đàn ông nào hết!”

Dứt lời, ả nâng tay phóng lưỡi đao gió nhằm chém đứt chân Diệp Vân và hút cạn sinh mệnh hắn. Kiều Kiều vội vã tung pháp lực triệt tiêu lưỡi đao gió, nàng ta quay đầu hét với Diệp Vân, “Đi mau!”

Diệp Vân gấp gáp dùng bùa dịch chuyển chạy trốn.

Nghiệp Chướng phẫn nộ cùng cực, căm hận chửi, “Đàn ông toàn lũ bạc tình! Sao ngươi cứ mê muội thế?”

Kiều Kiều luống cuống biện bạch, “Biết đâu…biết đâu Diệp Vân không phải kẻ bạc tình! Diệp Vân mới mười bảy tuổi, hắn không rành sự đời.” Như để chứng minh cho Nghiệp Chướng, Kiều Kiều nâng niu đóa hoa mây và nở nụ cười đẫm nước mắt, “Ngươi xem, Diệp Vân còn chẳng nỡ giẫm bông hoa này, hắn tốt…”

“Ngu xuẩn!”

Cơn tức giận bóp méo gương mặt Nghiệp Chướng, ả cho nàng ta một cái tát trời giáng.

Kiều Kiều ngã ngồi trên mặt đất với một tay che cái má đau rát, một tay nắm chặt đóa hoa mây; nước mắt nàng ta tuôn rơi như mưa.

“Ngươi làm ta thất vọng quá! Thực lực có thừa mà suốt ngày khóc sướt mướt rồi nhân từ nương tay, vậy sao làm nên chuyện lớn? Hèn chi Thiên Đạo bảo ta thay thế ngươi!”

Tiếng khóc của Kiều Kiều im bặt.

Nàng ta bàng hoàng ngẩng đầu, đôi mắt hạnh ngập nước, “…Ngươi nói gì?”

Nghiệp Chướng sắp đạt Độ Kiếp nên chẳng sợ gì cả, môi ả cong lên, “Ngươi nghĩ vì sao Tịch Huyễn tìm đến ngươi? Chẳng qua vì ngươi là con cưng của Thiên Đạo thôi.”

Ả và Tịch Huyễn là chị em ruột. Song Tịch Huyễn là đàn ông, Nghiệp Chướng sống trên người y thì một ngày dài như một năm.

Ả khao khát sở hữu thân xác riêng, bởi vậy cần tìm vật chủ khác để ký sinh.

Một ngày nọ, trong lúc Tịch Huyễn ngồi thiền tu luyện, bên tai y vang lên giọng nói không phân rõ nam nữ tự xưng là “Thiên Đạo”. Ban đầu Tịch Huyễn còn nghi ngờ nhưng Thiên Đạo tiên đoán chính xác mấy ngày tiếp theo y trải qua thế nào. Khi ấy Thiên Đạo cung cấp một công pháp thải bổ, nhắn hai người phụ Kiều Kiều cấp tốc phi thăng; chỉ cần Kiều Kiều phi thăng thì bọn họ cũng sẽ được phi thăng cùng. Trải qua vài việc, Thiên Đạo ngày càng chán chường Kiều Kiều, Thiên Đạo nói thẳng với Nghiệp Chướng rằng hãy lợi dụng Kiều Kiều để phi thăng và thay nàng ta trở thành con cưng mới của Thiên Đạo. Sau khi phi thăng, Thiên Đạo ở thượng giới sẽ cho Nghiệp Chướng lẫn Tịch Huyễn vô số pháp bảo cùng sự che chở, giúp bọn họ thuận lợi thành chân tiên.

Tuy nhiên, có hai điều kiện tiên quyết.

Một là tiêu diệt Sở Nhược Đình.

Hai là giải trừ phong ấn.

Hai điều kiện trên không khó nhằn với Tịch Huyễn lẫn Nghiệp Chướng.

Nghiệp Chướng nhìn Kiều Kiều từ trên cao, giọng ả đầy ghét bỏ, “Ta mà lên Độ Kiếp thì sẽ đủ sức tạo ra thể xác và hoàn toàn thoát khỏi con nhỏ ngu ngốc nhà ngươi.”

Kiều Kiều hoang mang quỳ rạp trên đất, nàng ta chưa thể tiêu hóa thông tin này.

Đúng lúc ấy, Nghiệp Chướng nhìn về một hướng trong rừng cây.

“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.” Đôi mắt quyến rũ nheo lại, ả cười gằn, “Nào, đi giết Sở Nhược Đình cái đã!”