Việc Hách Liên U Ngân và Sở Nhược Đình thấu hiểu nhau khiến tinh thần ma quân sảng khoái vô cùng.
Hắn ôm nàng mà mây mưa hết lần này đến lần khác như muốn bù đắp quãng thời gian hai người từng gượng gạo sống chung.
Trong lúc xâm nhập thân thể Sở Nhược Đình, hắn bất cẩn tiết lộ chuyện mình không thể rời Vô Niệm Cung.
Sở Nhược Đình thấy chuyện đó thật kỳ lạ.
Hèn chi mấy năm qua Hách Liên U Ngân toàn sai thuộc hạ ra ngoài làm việc, hắn chỉ tự đi cướp đan dược của Lâm Thành Tử vì nàng, nhưng cuối cùng lại bị thương.
Sở Nhược Đình rất lo cho hắn, “Có biện pháp giải quyết không?”
“Không biết.” Hách Liên U Ngân dùng dương v*t chà xát âm đ*o nàng.
Sở Nhược Đình chẳng còn lòng dạ làm tình nữa.
Nàng nghĩ đến Mị Thánh Quyết và nghiêm túc mở lời, “Ma quân, ta…”
“Đừng gọi ta là ma quân.”
Hách Liên U Ngân cứ nghĩ tới Sở Nhược Đình thân mật gọi Côn Luân lão tặc là “Thiên Sơn” thì ghen tuông dữ dội, “Hãy gọi ta là…U U Ngân Ngân.”
Sở Nhược Đình bối rối đáp, “Tên này khó đọc quá!”
Tên luyến láy thế vừa điệu vừa ghê, ai thèm gọi chứ.
Hách Liên U Ngân tức giận mím môi, không chịu nói chuyện với nàng.
Sở Nhược Đình chịu thua, nàng dốc sức dỗ dành và thỏa hiệp bằng cách gọi hắn là “U Ngân”.
Hách Liên U Ngân thấy gọi vậy xa cách kiểu gì, hắn bóp eo nàng rồi cắm nhiệt liệt mới chịu bỏ qua.
Sở Nhược Đình dạy hắn khẩu quyết song tu của Mị Thánh Quyết.
Hách Liên U Ngân mù chữ song cực nhạy bén với công pháp, hắn chỉ cần nghe một lần để thuộc nằm lòng. Hai người thử dùng công pháp song tu vài lần, nhưng Mị Thánh Quyết lại thất bại trước dương độc.
Hy vọng tan biến làm Sở Nhược Đình cau mày.
Hách Liên U Ngân không thể rời Thấp Hải hay phi thăng, chẳng lẽ hắn phải ngồi chờ chết?
Sở Nhược Đình ngẫm nghĩ rồi vỗ tay bôm bốp, “Thế này đi, ta dẫn ngài đến gò Côn Luân gặp Thiên Sơn xem có cách gì không.”
“Cái gì?” Hách Liên U Ngân nhíu mày trừng mắt, hắn nhấc chân đá chiếc ghế bên giường. “Ngươi bảo bản tọa đi cầu xin lão tặc? Đừng hòng!”
Chiếc ghế lăn vài vòng trên đất.
Bầu không khí đóng băng.
Sở Nhược Đình lạnh nhạt sai hắn, “Dựng ghế lại.”
“Ứ.”
Sắc mặt Sở Nhược Đình sa sầm, “Ma…U Ngân, ngài quên hồi nãy ta nói gì hả?”
Miệng Hách Liên U Ngân ngậm chặt hệt con trai.
Tất cả chung sống hòa thuận.
Mấy tên khác không tính, nhưng Côn Luân lão tặc…
“Trước sau gì chúng ta cũng đi gò Côn Luân. Ngài còn phải trả hồn phách cho Kinh Mạch, sư huynh ta cũng cần nước mắt Hồng Giao thì mới lành mắt được.” Sở Nhược Đình cười dịu dàng, “Tiện thể gặp mọi người luôn và giới thiệu cho họ biết ngài là đạo lữ của ta.”
Nghe đến đây, trái tim Hách Liên U Ngân tan chảy.
Hắn vốn đang do dự nhưng không biết nảy ra ý gì mà mắt sáng ngời, sau đó hắn đứng bật dậy, “Đi thôi! Chúng ta nhất định phải đến gò Côn Luân!”
Lúc Sở Nhược Đình tính lấy cỏ thi mở lối vào gò Côn Luân, Hách Liên U Ngân chợt bảo, “Phải rồi, có món pháp bảo thiên giai đang ở trong lò rèn tại phòng luyện khí, ngươi đi giúp ta hoàn thành đi.”
“Vậy còn ngài?”
“Ta sẽ đến gò Côn Luân trước và chờ ngươi ở đấy.”
“Ngài đi một mình á?”
Hắn ghét Nhạn Thiên Sơn, nàng cần đảm nhiệm vai trò người hòa giải.
“Yên tâm.” Hách Liên U Ngân thề thốt trấn an nàng, “Ta nhớ kỹ mấy lời ngươi nói, tuyệt đối không gây sự với bất kỳ kẻ nào.”
Trên hết, tu vi hắn sẽ giảm mạnh nếu rời Thấp Hải, hắn có muốn đánh lộn với người ta cũng khó.
Sở Nhược Đình nửa tin nửa ngờ.
Hách Liên U Ngân hết sức kiên quyết, liên tục hối nàng tới phòng luyện khí. Sở Nhược Đình tự biết hắn cũng đàng hoàng nên đành nghe theo.
Oo———oOo———oΟ
Hôm nay A Trúc có chút thời gian thư giãn sau khi làm xong bài tập.
Cậu định tìm Thanh Thanh lẫn Từ Viện để cùng trồng củ cải lông đỏ. Đọc