Trời tối
Diệc Phi Nhiên hoảng hốt chạy bậy chạy bạ ra khỏi biệt thự.
Nhìn ngựa xe như nước, Diệc Phi Nhiên không biết nên đi đâu.
"Này, cô vẫn còn chứ?"
'Tôi phải đi rồi. Nếu có thể, hãy giúp tôi báo thù...' lời nói biến mất xong, liền cảm thấy đầu óc rõ ràng, một lượng lớn ký ức ùa vào đại não.
Thì ra là vậy!
Không ngờ tên kia lại khốn nạn như thế. Nếu biết sớm cô đã đá hắn thêm một cước.
Nguyên chủ tên là Hạ Ngữ Tâm, người đàn ông trong biệt thự kia là chồng của cô, còn cô gái kia là em gái nhận nuôi từ cô nhi viện.
Hai người bọn họ dây dưa với nhau coi như xong.
Quanh minh chính đại coi như xong.
Còn nhốt vợ của mình lại đánh đạp, quất roi, đâm kim vào đầu ngón tay,... mỗi ngày phải nhìn xuân cung của bọn họ.
Diệc Phi Nhiên tiếp nhận ký ức xong cũng cảm thấy Quách thành Huy và Dĩnh Nhi kia thật quá đáng, các người muốn cùng một chỗ thì cứ cùng một chỗ đi, làm gì còn cầm tù rồi lahi giày vò tinh thần lẫn thể xác của người khác?
Dù anh Quân Ngọc cũng làm cùng người phụ nữ khác, thế nhưng anh ấy sẽ không giày vò cô, Quách Thành Huy này thật đổi mới tam quan của cô.
Thế nhưng hiện tại thân thể cô đang đói gần chết, làm gì còn sức lực mà suy nghĩ tới chuyện có trả thù hay không, trước mắt phải sống mới là căn bản.
bất tri bất giác cô đi vào trong một ngõ nhỏ. Thật tối!
Đột nhiên chân bị ai đó kéo lại.
"Á... Ai vậy?"
Vốn dĩ Diệc Phi Nhiên luôn nhát gan, bị nắm chân một cái như vậy liền bị dọa sợ.
"Cứu... cứu tôi..."
"Đàn ông sao?"
Cô ngồi xổm xuống, lập tức đoàn sương trắng trong cơ thể liền tác quái, nhanh chóng vận chuyển, để cho Diệc Phi Nhiên toàn thân nóng lên.
Hơn nữa, cô phát hiện, thân thể của người đàn ông này càng nóng, còn nóng hơn cả cô.
"Anh bị bệnh sao?
Mặc dù bây giờ nếu ăn hắn thì cô có thể bổ sung sức lực, nhưng hiện giờ toàn thân cô đều là nước, từ biệt thự chạy ra liền bẩn thỉu, thật sự ăn không vô.
"Đón xe, đi tới đây..." Trong tay cô bị nhét một tờ danh thiếp cùng tên của một khách sạn.
"Khách sạn Hoàng Tôn?"
Cô chạy vội ra ngoài đón một chiếc xe taxi, cùng tài xế kéo người đàn ông kia vào trong xe.
"Đến nơi này."
Cô đưa tấm thẻ cho tài xế.
Tài xế kì quái nhìn Diệc Phi Nhiên một cái, cô gái như ăn mày này lại muốn đi tới khách sạn nổi tiếng nhất, ông ta không nhìn lầm chứ?
Diệc Phi Nhiên cũng không nhìn ra suy nghĩ của tài xế, cô căn bản không hiểu rõ thế giới này.
Rất nhanh đến cửa khách sạn, Diệc Phi Nhiên bị bảo vệ ngăn lại, không có cách nào, đành phải lấy tấm thẻ đen kim cương mà lúc nãy người đàn ông kia đưa cho ra, bảo vệ cả kinh, vội vàng khách khí cho cô thuê phòng.
May là bây giờ cô đang tu luyện dục nữ tiên quyết, sức lực rất lớn, bằng không cũng không biết đưa hắn vào phòng kiểu gì.
Căn phòng xa hoa làm cho Diêc Phi Nhiên buông lỏng, cô không để ý tới người đàn ông, đứng dậy đi tắm. Tắm xong liền cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Chỉ là vừa đi ra ngoài liền bị người đàn ông trên giường kia ôm lấy, gặm cắn, đôi mắt hắn đỏ hồng, như thể đã mất đi lý trí.
"Này, này...!"
"Tôi bị người hạ xuân dược, khó chịu, giúp tôi, khách sạn này sẽ là của cô." Nói xong trực tiếp xô ngã Diệc Phi Nhiên lên giường.
Nhiệt độ cơ thể hắn quá cao, dáng người rất lớn, cởi quần áo một cái toàn thân đều là bắp thịt mạnh mẽ, cô nhìn vào cũng thấy nóng lên, dục nữ tiên quyết khiến cô rất trống rỗng.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng thấy người đàn ông nào có dáng người tốt như vậy.
Dung mạo như đao gọt, quỷ phủ thần công, còn đẹp mắt hơn cả anh Quân Ngọc, mày kiếm mắt sáng, có một cỗ bá khí.
Anh Quân Ngọc lúc nào cũng tao nhã, lịch sự, A Sơn thì cường trán giarn dị, A Phong thì cao giầy mang hơi thở thư sinh, mà người đàn ông này, lại là cường thế bá đạo.
Hắn hôn cô, tươi mát mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, miệng cô bị chặn lại.
"Rất ngọt."
Bàn tay lớn sờ về nơi cao vút của cô, nhào bóp.
"Ưm... A..."
Người đàn ông này, là lần đầu tiên, hắn cởi hết quần áo của cô, cúi xuống nhìn vào chỗ đó.
Hắn cúi đầu, tách hai chân cô ra, phía dưới bạch bạch nộn nộn, trong khe hở có chất lòng chảy ra, hắn hiếu kì nhìn chằm chằm vào chỗ đó.
Diệc Phi Nhiên cảm thấy thật giày vò.
Bị người đàn ông này giày vò muốn điên rồi, bị Dục nữ tiên quyết giày vò muốn điên rồi.
"Chỗ này của cô chảy nước, đây chính là động tình sao?" hắn lẩm bẩm.
Hắn cầm tay của Diệc Phi Nhiên, để tay cô nắm lấy căn thịt cực lớn của mình, cái đó nóng đến dọa người, bởi vì sung huyết mà đỏ rực, gân xanh nổi lên.
"Cô giúp tôi sờ sờ, chỗ này căng phồng quá."
Cảm xúc trong tay dọa Diệc Phi Nhiên kêu to một tiếng.
"Trời ạ, quá lớn."
Hoa huyệt của cô có thể ăn nổi sao?
Dù lúc linh hồn cô tiến vào thân thể này, thì những thuộc tính như Bạch hồ bích ngọc, hay danh khí Trùng trùng điệp điệp cũng đi theo. Thế nhưng cái này cũng quá lớn.
Đơn giản mà nói, chính là kết hợp to lớn của A Sơn, và thô dài của A Phong. Vừa to vừa dài, quy đầu to bằng nắm đấm trẻ em, phía trên có chút tinh thủy tràn ra.