Chương 32: Long Xà xuất kiếm.
Ánh nắng dường như cũng bất lực không thể xuyên thấu vách tường mái ngói, không gian ngưng trọng mang theo một cỗ lạnh lẽo kinh người.
Hàn Lăng đứng trong hẻm tối, nhãn mục cực kỳ thâm trầm, trên thân có sát khí bốc lên, xoắn xuýt hướng về bốn phía giận dữ gào thét, mặt đất xám xịt chỉ còn lại một vũng máu đọng, huyết khí đồng nguyên để cho hắn ngay lập tức nhận ra đây là chỗ hài tử nhà mình nằm xuống.
"Giết người hủy thi! Ngươi đủ ác độc..Thiên nhi! Con yên tâm nhắm mắt, phụ thân hứa với con dù cho có lật tung Mạo Nhi Thành cũng phải tìm được hắn, đem hắn chém thành trăm ngàn mảnh!" Hốc mắt Lăng Hàn mờ đục, rất nhanh có một cỗ hoả diễm bốc lên thay thế bi thương, thanh âm từ miệng đi ra cũng vô cùng sắc lạnh, bàn tay run rẩy xiết chặt đoản đao bên hông.
Hắn không hiểu vì lý do gì Tông Chủ lại ngăn cản, rõ ràng trong này có uẩn khúc, nhưng hắn không quan tâm, báo thù g·iết con là Thiên Kinh Địa Nghĩa.
"Thiếu niên áo đen, vai mang kiếm, cao gầy tuấn lãng!" Lăng Hàn thì thào, thanh âm từ miệng im ắng đi ra, trong đầu hắn mơ hồ hình dung tướng mạo đối phương.
Mà đáy mắt cũng đồng thời bắn ra hai đạo quang mang lăng lệ, giống như mũi kim sắc nhọn xé mở tăm tối, sẵn sàng truy tung.
Tuyết Sinh không biết Lăng Hàn đã tìm đến ngõ Thuận Bình, lúc này đang ngồi trên giường gỗ tu luyện bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác nguy hiểm đến nhanh đi cũng rất nhanh.
"Chỉ cần đối phương không phải Luyện Khí viên mãn..Ta không sợ!" Tuyết Sinh thì thào, cả người càng phát ra cảnh giác.
Bốn phía vách tường vọng lại thanh âm huyên náo, có tiếng cười dài, tiếng chửi bới, hò hét náo nhiệt, chỗ mà Tuyết Sinh lựa chọn làm nơi ẩn thân là một cái sòng bạc, cách bến Nam Giang không xa.
Tuyết Sinh cho rằng, địa phương càng nhộn nhịp huyên náo thì càng thích hợp để lẩn trốn, bởi sòng bạc người ra kẻ vào rất nhiều, dễ dàng trà trộn, ẩn giấu khí tức.
Mấy chục quả cầu linh khí mang theo Mê Hồn Tán ẩn khuất tại bốn phía gian phòng, chỉ cần người lạ thâm nhập sẽ đồng thời p·hát n·ổ, mà Tuyết Sinh cũng bóp nát một viên Linh Thạch hạ phẩm, đem tu vi Luyện Khí tầng ba chậm rãi kéo lên.
Linh khí chứa đựng bên trong Linh Thạch tinh thuần, nồng đậm hơn linh khí ngoại giới rất nhiều, dễ hiểu tại sao tu sĩ đều không màng sống c·hết, đỏ mắt tranh đoạt.
Tuyết Sinh lặng lẽ tu luyện, không nhìn thấy mặt trời đã rơi khỏi tường thành nhường chỗ cho bóng đêm nhúc nhích trở mình, gió lạnh bắt đầu nổi lên, dồn dập quét ngang đem khói bụi cùng oi bức ban ngày xua đuổi.
Đêm xuống, ánh trăng rất nhạt rơi trên Mạo Nhi Thành, rơi vào cầu đá Nam Giang, hàng liễu hai bờ rũ xuống mặt sông, theo sóng nước dập dìu, giống như cầu xin được gột rửa, đem toàn bộ ô uế thanh tẩy, muốn khoác lên mình màu áo tinh khôi.
Hàn phong cũng không còn nghịch ngợm, thôi quét qua góc phố, không vào hẻm vắng, đưa bóng đêm trả về nguyên bản, u ám tĩnh mịch.
Tuyết Sinh mở mắt, bốn phía tối tăm, không gian như một tấm áo choàng, ở bên dưới lớp áo choàng kia Tuyết Sinh cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Nhìn qua khe cửa, ngoài phố không còn bóng người qua lại, vách tường cũng mất đi âm thanh huyên náo ban ngày.
"Cài cửa đóng then, cẩn thận củi lửa!".
Tuyết Sinh đang ăn vội một cái bánh bao bỗng nhiên nghe được tiếng người tuần đêm gõ mõ hô vang, hắn cẩn thận đi tới bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn xuống đường phố dưới chân.
Người tuần đêm tay cầm đèn lồng đỏ, áo đen bị ánh sáng mờ ảo từ đèn lồng nhuộm lên một tầng quỷ dị, giống như máu tươi đem bóng đêm chọc ra một lỗ thủng.
"Cài cửa đóng then...!" Thanh âm nửa chừng bỗng dưng rớt vào tăm tối, bị Dạ Mị nuốt mất, đèn lồng lăn lóc dưới mặt đường, dầu thắp chảy loang, đem ngọn lửa nhỏ bùng lên.
Tuyết Sinh co rút hai mắt, nép người vào vách tường nghiêng đầu nhìn, phía dưới có hai cái nhân ảnh đang gào thét đuổi g·iết, ba động tu vi dữ dội đem ngọn lửa kia trực tiếp dập tắt.
Trung niên lam bào truy đuổi một thiếu niên áo đen lưng đeo đại kiếm, vừa nhìn Tuyết Sinh liền nhận ra thiếu niên kia, đối phương cùng hắn vượt qua khảo hạch La Sát Môn hai hôm trước.
Áo đen đại kiếm, lạnh lùng sát phạt, khiến cho Tuyết Sinh khắc sâu ấn tượng.
Trung niên đem đoản đao vẽ vào không trung một vòng bán nguyệt, trên người hắn sát khí cuồn cuộn, trong bóng đêm, đôi song đồng đỏ rực như lửa chất chứa thù hận, tu vi Luyện Khí mười tầng chấn động không gian hoá thành tiếng oanh minh quanh quẩn, mỗi một đao đều mang theo lực lượng kinh khủng, xuất thủ chính là diệt sát, nhằm vào vị trí yếu hại của thiếu niên.
Tuyết Sinh không biết thiếu niên áo đen chọc ghẹo cái gì khiến cho đối phương trở nên điên cuồng như vậy, nghĩ thầm: Nhất định phải là thù diệt tộc, hận g·iết con.
"Ngươi đền mạng con trai ta!" Trung niên gầm lên giận dữ, đao quang loé sáng liên miên bất tuyệt gào thét truy g·iết.
Thiếu niên áo đen thân pháp phi phàm, đao thế nhìn như hung ác nhưng không cách nào tổn thương đến hắn, ngay cả góc áo cũng chưa từng chạm vào, Tuyết Sinh biết thiếu niên đang cố tình lưu thủ, bởi đại kiếm vẫn chưa chịu rời lưng, mà tính cách thiếu niên, Tuyết Sinh đã từng tiếp xúc cho nên đại khái hiểu, hắn cũng là hạng người điên cuồng hiếu sát.
"Tại sao hắn không đánh trả?" Tuyết Sinh nhíu mày, thì thào, vẫn đang khúc mắc điểm này.
Vẻ mặt thiếu niên áo đen xám xịt, âm trầm đến cực hạn, hắn đang ăn tối thì trung niên bất thình lình xông vào đuổi g·iết, đối phương như một con trâu điên t·ruy s·át hắn mấy chục dãy phố, một mực gào thét buộc tội hắn g·iết con trai mình, mà hai ngày hôm nay từ Huyền Vũ ốc đảo trở về hắn chưa từng chọc ghẹo bất kỳ ai.
Thiếu niên hành sự có nguyên tắc, nếu là kẻ đáng c·hết hắn không ngại xuất thủ phản sát, nhưng đây rõ ràng là hiểu lầm, trong lòng ấm ức khó nhịn chỉ biết nuốt nhục trốn chạy.
"Thù g·iết con..Hắn phát điên như vậy cũng là Thiên Kinh Địa Nghĩa!" Tuyết Sinh gật đầu, thì thào nói nhỏ.
Đoản đao chém tới, sượt qua mặt đường, ma sát tạo thành quang hoa bắn về bốn phía không gian.
Thiếu niên nhấc chân tránh né, đem cơ thể lùi về phía sau, gót chân nện xuống, đứng vững.
"Nếu như ngươi còn không chịu nói lý lẽ, đừng trách ta..!" Thiếu niên áo đen gầm nhẹ, tu vi Luyện Khí bảy tầng gào thét mà ra, huyết khí chấn động, từ đỉnh đầu phun trào, giống như dây leo xoắn xuýt bao trùm cơ thể, cỗ huyết khí kia vô cùng dày đậm, gần như ngưng đọng, thiếu một chút liền Huyết Khí Thành Ảnh xuất hiện bản mệnh Pháp Thân.
Tuyết Sinh co rút hai mắt, cảm thấy thiếu niên mạnh hơn thời điểm khảo hạch rất nhiều, trước đó hắn cho rằng bản thân không phải là đối thủ, hiện tại càng không.
"Luyện Khí bảy tầng, Luyện Thể Trùng Huyết! Khó trách ngươi lại có thể g·iết c·hết Thiên nhi! Vậy ta cho ngươi c·hết một cách minh bạch.
Ngõ Thuận Bình, sau khi từ Tinh Thị đi ra, ngươi g·iết một thanh niên, hắn là đệ tử Nhàn Vân Tông, là con trai ta!".
Ba chữ cuối cùng gần như gầm thét, mang theo một cỗ thống hận mãnh liệt, trung niên tiếp tục xuất thủ, khí cơ trên người càng lúc càng mạnh.
Đoản kiếm chém tới, linh khí cuồn cuồn tụ tập, một đầu Mãng Xà màu trắng bạc thình lình xuất hiện, miệng lớn um tùm hướng về phía trước gào thét im ắng, mà đao ảnh cũng hoá thành tia sét, tốc độ quá nhanh, lực lượng khủng bố, tu vi Luyện Khí mười tầng nửa bước Trúc Cơ để cho trung niên chạm vào ngưỡng cửa Thần Thông.
Thiếu niên áo đen cảm thấy không ổn lập tức xuất ra đại kiếm, đồng thời thối hậu liên tục lùi lại tránh né lôi điện công kích, nếu như đối phương chỉ là Luyện Khí mười tầng hắn tự tin đủ sức trấn áp, nhưng viên mãn, nửa bước Trúc Cơ lại là vấn đề vô cùng nan giải.
Bởi đối phương đã chạm đến khái niệm Thần Thông, hoàn toàn thoát ly thủ đoạn phàm tục, nếu không muốn c·hết, hắn chỉ có thể toàn lực ứng phó.
Hai mắt co rút, đem thân pháp vận dụng đến mức tối đa, cẩn thận phán đoán quỹ tích xuất thủ của đối phương.
Tại vô số đạo lôi điện quét ngang trùng điệp bủa vây có một vài tia sét liếm lên y phục, đâm vào da thịt cháy khét.
Hắn biết binh khí kim loại không thể cản được lôi điện cho nên chỉ có thể tận lực tránh né, mà tình cảnh này càng kéo dài càng bất lợi.
Lôi điện chưa qua, Mãng Xà gầm thét lao tới, bốn bề đều là khốn cảnh để cho thiếu niên một lần hiếm hoi hét lên kinh hãi.
"Ngõ Thuận Bình, Tinh Thị..Nhàn Vân Tông?" Hai hàng lông mày nhíu chặt, Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm.
"Hắn đến là để g·iết ta..Nên làm cái gì bây giờ?" Đại não phân tích rất nhanh, đáy mắt lập tức bạo phát ra một cỗ ánh sáng sắc bén.
Tuyết Sinh nhún nhảy, từ tầng hai phi thân rơi xuống, Long Xà Kiếm lần đầu tiên rời vỏ.
Mà lúc này thiếu niên không thể đồng thời tránh né hai loại công kích, chỉ có thể bỏ qua một cái, tiếp nhận một cái.
Nghiêng người tránh né Mãng Xà, chấp nhận để cho lôi điện rơi trên cơ thể, một cỗ đau nhức, bỏng rát trực tiếp xâm chiếm toàn thân, quét ngang lục phủ ngũ tạng, thiếu niên cong người, há miệng phun ra một búng máu tươi.
Hai mắt trung niên loé sáng, cả người lập tức lao về phía trước, đoản đao hung hăng chém ra.
Cũng đúng lúc này da đầu hắn bỗng nhiên tê dại, cảm nhận được một đạo kiếm khí ác liệt đang từ trên đỉnh đầu cắt gọt rơi xuống.
Trung niên chém g·iết nhiều năm, kinh nghiệm vô số, tại trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, bỏ qua thiếu niên áo đen, đem linh khí một lần nữa tụ tập, hoá thành phòng hộ, đồng thời ngẩng đầu, ánh mắt hung ác rơi trên người Tuyết Sinh.
Lộng lộng..Thanh âm đứt gãy.
Một kiếm kia chấn khai linh lực phòng hộ, mặc dù không thể chém c·hết đối phương nhưng cũng đem trung niên đẩy lùi.
Mượn lực phản chấn, Tuyết Sinh nghiêng người tiếp đất, gót chân nện xuống mặt đường, vững vàng chắn tại tiền phương, bỗng nhiên quay đầu hướng thiếu niên áo đen, liếc mắt nhìn.
Bốn mắt tương vọng.
Thiếu niên lập tức nhận ra người mới đến là ai, mặc dù không hiểu vì lý do gì đối phương lại xuất hiện đúng lúc cứu hắn một mạng, nhưng một khắc kia, thời điểm bốn mắt giao hoà hắn hiểu đối phương muốn nói cái gì, càng hiểu bản thân phải làm gì tiếp theo.
"Hiện tại phán đoán vô dụng, chỉ có thể cùng hắn hợp lực g·iết c·hết tên kia!" Thiếu niên thì thào, đem tay áo quệt máu tươi trên miệng.
Sát khí, chiến ý lần này thẳng tắp mà lên.