Chương 17: Không từ mà biệt.
Trên cơ thể lão giả, Tuyết Sinh lục lọi được một cái túi nhỏ làm bằng vải thêu kim tuyến khá đẹp mắt, mặc dù không phải không gian trữ vật trong truyền thuyết nhưng cũng là một pháp bảo hiếm thấy, pháp bảo cấp thấp chưa bị khắc xuống dấu ấn.
Không gian bên trong khá rộng rãi, có thể chứa được một căn nhà nhỏ, đối với loại vật dụng kỳ diệu này Tuyết Sinh tỏ ra hứng thú.
Bỏ hết vật phẩm tư trang, bên trong còn thừa lại một số đan dược trị thương, mấy chục bình độc dịch, hơn mười mai Linh Thạch hạ phẩm màu sắc xám xịt cùng một số lượng lớn vàng bạc, đây có lẽ là tài sản mà Cự Kình Bang c·ướp đoạt tích góp trong nhiều năm qua.
Tay cầm đầu người đẫm máu đi lại trong hẻm tối, ở các con hẻm có người ẩn tàng lẩn khuất, có người như sói đói lang thang săn mồi cũng có một vài tên lén la lén lút buôn bán trao đổi cái gì đó không muốn cho người khác nhìn thấy.
Thanh Dực Thành gọi đám ngư long hỗn tạp này là Dạ Khách.
Bóng tối không che được ánh mắt hắn, đem hết thảy thu vào nhãn tuyến.
Đám người Dạ Khách cũng cảm nhận được sự tồn tại của Tuyết Sinh, ngửi được trên cơ thể hắn mùi máu tươi cùng huyết khí nồng nặc, nhìn thấy đối phương tay xách đầu người đẫm máu, tất cả đều e ngại dạt ra, không ai nguyện ý trêu chọc.
Ti Pháp Thanh Dực Thành.
Đứng trước đại môn nhìn vào bên trong, Tuyết Sinh quan sát khá lâu nhưng mà tình trạng của hắn quá mức khủng bố thu hút người qua đường chú ý, bàn tán chỉ trỏ.
Thiếu niên áo đen, trên thân lưu lại v·ết m·áu, tay xách đầu người đứng nhìn chòng chọc vào đại môn Ti Pháp, cảnh tượng này là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Thanh Dực Thành mặc dù không yên bình gì, nhưng còn tốt hơn Biên Hoang ngoài kia, vì ở đây có luật pháp, mà thiếu niên tay xách đầu người tới hình như là để báo án.
Dân chúng tò mò tụ tập rất đông, bọn họ biết thân biết phận cho nên cố gắng duy trì khoảng cách, mà Tuyết Sinh cũng chưa bao giờ để cho người lạ tiếp xúc gần, cả người hắn bỗng nhiên dâng lên trận trận ba động, sau lưng huyết khí hoá hình, một tôn Huyết Quỷ ngẩng đầu lên trời gào thét trong im ắng.
Dân chúng nhìn thấy cảnh tượng khủng bố liền biết thiếu niên không phải người bình thường, xôn xao lùi lại, duy trì khoảng cách.
Hai tên Ti Pháp viên nghe được động tĩnh mở cửa đi ra, vừa nhìn thấy Tuyết Sinh liền trợn tròn mắt, kinh hãi không thôi.
"Ngươi..Ngươi muốn làm cái gì? Đây là Ti Pháp!" Một tên Ti Pháp viên ấp a ấp úng.
Tuyết Sinh không trả lời, đem đầu người ném vào cổng Ti Pháp, mấy chục hơi thở sau, trước khi quay người rời đi để lại một câu.
"Hắn là Bang Chủ Cự Kình Bang..Nói với Ti Trưởng của các ngươi, La Sát Môn không muốn nhìn thấy Cự Kình Bang tồn tại trong Thanh Dực Thành" Thanh âm rất lạnh, khàn khàn méo mó, mang theo một cỗ huyết sát ngập trời, để cho những người có mặt ở đây tâm thần chấn động.
"Bang Chủ Cự Kình Bang..Cái Cửu U?".
Dân chúng xôn xao, có người nghi ngờ lên tiếng.
"Hình như là thật..Nhìn xem chính là hắn rồi!!" Một vị lão niên xách giỏ tre cần câu đi ngang, thấy chuyện lạ tò mò nán lại quan sát, lúc này cả gan đi tới, đem cần câu lật lật mớ tóc xuề xoà bết máu, nhìn chòng chọc vào đầu người, hoảng sợ hét lên một tiếng.
"Ông trời có mắt..Cái Cửu U cuối cùng cũng c·hết rồi..Chúng ta yên ổn rồi!" Không biết ai là người lên tiếng, nhưng đó là thanh âm rõ nhất mà Tuyết Sinh nghe được.
"La Sát Môn!! Thiếu niên kia là đệ tử Tiên Môn!" Mấy trăm cặp mắt mang theo cuồng nhiệt cùng tôn kính nhìn theo bóng lưng thiếu niên vừa khuất vào hẻm tối.
Giống như mặt trời xuống biển, chìm mất.
Tuyết Sinh không muốn làm anh hùng, không muốn gây ra quá nhiều động tĩnh nhưng mà tính cách hắn xưa nay vẫn vậy, nếu đã g·iết người phải trừ hậu hoạ.
Nhổ cỏ tận gốc.
Hắn không có thời gian lùng sục truy g·iết tàn dư Cự Kình Bang, nhưng dám chắc đám người Ti Pháp có thể.
Bởi sau cùng Tuyết Sinh báo ra một cái tên rất có sức nặng..La Sát Môn.
Mà lúc này Ti Pháp viên cũng đem đầu lão giả ném vào công đường, Ti Pháp Trưởng ngồi bên trên tâm thần run rẩy.
"Thiếu niên kia nói hắn là đệ tử La Sát Môn?" Ti Pháp trưởng nhíu mày, hỏi.
"Cũng đại khái như vậy!" Ti Pháp viên đáp.
"Cái Cửu U là một mãnh nhân, ngay cả ta cũng không dám triệt để trở mặt..Vậy mà thiếu niên kia dễ dàng cắt đầu hắn, vết cắt rất ngọt, rất tinh chuẩn..Huyết khí thành ảnh..Huyết Quỷ..Hẳn là..La Sát Môn!" Ti Trưởng thì thào, trong mắt hắn có kinh sợ, càng có quả quyết.
"Nhanh chóng phái người truy lùng đám tàn dư Cự Kình Bang, g·iết bất luận tội..Sau ngày hôm nay không cho phép ai nhắc đến Cự Kình Bang nửa chữ!".
Tuyết Sinh không biết những gì xảy ra tiếp theo, nhưng dám chắc hết thảy đều nằm trong kế hoạch, lúc này đã rời khỏi Thanh Dực Thành.
"Từ biệt cũng không có ích lợi gì, chỉ khiến lòng ta nặng trĩu mà thôi..Như vậy tại đây bái biệt..Phong thúc! Hẹn ngày tái ngộ!" Tuyết Sinh lặng lẽ thì thầm, mắt nhìn về phía xa.
Ở đó hắn nhìn thấy Phong Càn đang làm cơm, đang chờ đợi hắn trở về.
Nước mắt rất đáng giá, không cho phép rơi xuống..
Rời khỏi Thanh Dực Thành, Tuyết Sinh ghé cửa hàng tạp hoá ngoài thành mua một tấm địa đồ da thú.
Bên trong có miêu tả vị trí La Sát Môn.
La Sát Môn cách nơi đây ba trăm dặm đường, khoảng cách kia nói thì xa nhưng tại sáu đại tông môn Thiên Công Châu, La Sát Môn vẫn nằm trong quốc cảnh Thương Quốc.
Xa nhất phải là U Minh Thánh Địa, nằm bên kia Vô Tận Hải.
Địa đồ da thú viết khá chi tiết, lộ trình từ Thanh Dực Thành đi đến La Sát Môn gần như được chỉ điểm rõ ràng, người vẽ địa đồ này hiển nhiên là một bậc thầy về Địa Lý.
Biên Hoang Cấm Khu chếch phía đông cách Thanh Dực Thành không xa, tầng trời ở đó đen ngòm, mịt mù chướng khí giống như mây đen mang theo mưa giông sấm chớp chực chờ phủ xuống, ngọn Mã Nhạc Sơn cao v·út hoá một cây trụ đỡ chống thẳng màn trời.
Nhìn về Biên Hoang đáy lòng Tuyết Sinh dâng lên thổn thức.
"Dị Tộc chưa hết dã tâm, rất sớm sẽ xuất hiện trở lại..Ta cũng vậy, rất sớm sẽ quay về!" Tuyết Sinh thì thào, bước chân rất nặng.
Trên lộ trình có nhắc đến một toà thành khác, cách Thanh Dực Thành độ hơn mười dặm, muốn đến La Sát Môn phải đi qua thành này.
"Mạo Nhi Thành..Xe Thú đi tuyến Mạo Nhi Thành, vẫn còn hai chỗ trống.." Sau lưng Tuyết Sinh có tiếng nói truyền tới, tiếp đến là bánh xe lộc cộc, tiếng vó ngựa đều đặn nện xuống mặt đất.
Hai bên đường dâng lên bụi mù, trước mặt Tuyết Sinh xuất hiện một cỗ xe thú cực lớn do hai đầu Sư Mã kéo đi.
Loài vật này nhìn rất kỳ dị, đầu sư thân ngựa, cao lớn uy dũng hơn Thảo Mã bình thường rất nhiều, đây là lần đầu tiên Tuyết Sinh nhìn thấy một cỗ xe Sư Mã cho nên tò mò ghé mắt mấy lần.
"Tiểu huynh đệ..Muốn đến Mạo Nhi Thành đúng không? Lên xe đi, chỗ chúng ta còn thừa hai ghế!" Một tên thanh niên nhảy xuống xe thú, chạy về hướng Tuyết Sinh lên tiếng mời chào.
Tuyết Sinh nghiêng đầu nhìn..Thanh niên này ăn vận tầm thường, bộ dạng cũng hết sức tầm thường, tóc đen không cắt tỉa tùy ý buông xoả, đi tới trước mặt Tuyết Sinh mỉm cười thân thiện.
"Ta không đi!" Tuyết Sinh lạnh lẽo đáp.
Xe thú hết thảy ba toa nối liền nhau, mỗi một toa đều mới tinh, sang trọng, màn vải rũ xuống cửa xe, khép hờ.
"Hai trăm đồng mà thôi..Lên xe đi, lỡ chuyến này đến sáng mai mới có chuyến sau!" Thanh niên nói cười rất nhiệt tình.
"Ta nhắc lại..Không đi!" Tuyết Sinh quay người, lẩn vào cỏ cây bên đường biến mất không thấy.
Mà lúc này tại toa xe đầu tiên màn vải nhấc lên, một thiếu nữ hồng y nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt mang theo mỏi mệt, ánh mắt hiện lên bất an cùng lo lắng.
"Tới Mạo Nhi Thành mất bao lâu?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Hai canh giờ mà thôi!" Không lôi kéo được hành khách thanh niên có chút tiếc nuối, liền quay lại, nhảy lên xe, nâng roi quật vào lưng Sư Mã.
Lộc cộc, lộc cộc.
Tuyết Sinh ẩn mình vào rừng cây, hướng Mạo Nhi Thành chạy như bay, tốc độ của hắn không chậm, chưa chắc đã thua kém Sư Mã phải kéo ba toa xe nặng.
Bản tính hắn không thích không gian chật hẹp, càng không thích cùng người lạ tiếp xúc gần, hơn nữa ngồi trong xe tầm mắt sẽ bị hạn chế, nếu như giữa đường gặp trục trặc sẽ rất phiền phức.
Lúc này gần chiều, Tuyết Sinh phán đoán vừa tối sẽ tới Mạo Nhi Thành.
Một đường thông suốt, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được có một vài đạo ánh mắt từ chỗ tăm tối nhìn theo, có lẽ ý thức được cái gì cho nên ngay lập tức thu hồi, lặng lẽ biến mất.
Chạy hơn năm dặm, Tuyết Sinh ngừng lại nghĩ ngơi, ẩn mình trong cây cỏ, uống chút nước.
"Phía trước có người!" Trực giác rất nhạy, ngay lập tức Tuyết Sinh cảm nhận được có người tới gần.
Bảy người, nam nữ đầy đủ, còn có một lão giả chống gậy dắt theo nữ hài, bảy người đều trầm mặc im lặng mà đi, thậm chí b·iểu t·ình còn rất cẩn thận, quan sát bốn phía.
Chỉ có nữ hài là hồn nhiên tung tăng, hỏi những câu trên trời dưới đất.
"Linh nhi! Đừng làm rộn!" Lão giả quát nhẹ, cúi đầu nhìn nữ hài, trong mắt hiện ra cưng chiều.
"Gia gia..Khi nào thì chúng ta về đến nhà?" Nữ hài bĩu môi, giận hờn hỏi.
"Đừng làm rộn nữa, sắp về tới nhà rồi!" Lão giả thì thào.
"Chúng ta có xe ngựa tại sao không đi? Linh nhi mệt rồi, không đi tiếp được nữa!" Nữ hài vùng vằng kéo tay lão giả, dọc đường không ai nói chuyện khiến cho nàng bực bội, mà nàng cũng rất mệt, váy trắng đều bị bụi đường làm bẩn, mồ hôi bết chặt hai sam tóc.
"Gia gia cõng con!".
Đám người đi qua bụi cỏ nơi Tuyết Sinh ẩn thân, thiếu nữ nằm trên lưng lão giả, bỗng nhiên thì thào quái dị.
"Mẹ g·iết ta, cha ăn ta, anh chị ta ngồi dưới gầm bàn, nhặt xương chôn vào mộ đá".
"Linh nhi! Ai dạy con bài đồng dao kia?" Lão giả giật mình dừng lại, vẻ mặt xám xịt, thanh âm rất lạnh.
Nữ hài bị doạ sợ, gia gia luôn rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ quát nạt nàng như vậy.
"Là một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp!".
Tuyết Sinh bất ngờ nghe được bài đồng dao kia cả người không kiềm chế được ớn lạnh, mồ hôi từ sống lưng chảy xuống.
Đợi đám người đi qua rồi hắn mới rời khỏi nơi ẩn nấp, tiếp tục chạy về phía trước.
"Có lẽ chỉ là một bài đồng dao phổ biến trong dân gian mà thôi..Ta nghĩ quá nhiều!" Tuyết Sinh thở dài nói thầm, xoá bỏ hết thảy khúc mắc ra khỏi đầu.
Như Cô Lang lao nhanh trong rừng..