Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 64




Nhớ tới thân phận muội muội hiện tại của mình, sự nhiệt tình trên gương mặt nàng cũng thu lại một chút.

“Ta đã đưa người đi rồi, sau khi xét xử xong sẽ tiếp tục thương lượng, trong cung còn có việc, con xin phép đi trước, tổ mẫu giữ gìn sức khỏe, dù có chuyện gì thì Diệp tử con ở đây.”

Quân Huyền Diệp nói.

Lão thái thái cũng gật đầu nhẹ nhõm.

Những đứa con trong Quân gia nhà họ đều là những người xuất sắc và hiếu thảo.

“Đi đi, chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi.”

Quân lão phu nhân nói.

Nhìn Quân Huyền Diệp đưa Lưu bà xuống, bà thở dài một hơi. Người đứng đằng sau chuyện này vẫn chưa tìm ra, ngay cả người con trai luôn lạnh lùng không rõ hỷ nộ của bà cũng tức giận đến mức này.

Lăn lộn tới nửa đêm vẫn chưa tìm ra hung thủ, không khí trong Quân gia cũng có chút u uất, ai nấy đều đã mệt mỏi nên trao đổi vài câu sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Khi Tần Lam trở lại trong viện của mình, Lục Trúc đã đợi ở đó nửa ngày rồi, biết được nha đầu này ban ngày mọc rễ ở Vân Trang Các không đi, được người hầu báo rằng đại tiểu thư đã đi ra ngoài rồi, để nàng trở về phủ trước, nha đầu này liền ngồi xe ngựa trở về, Tần Lam nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể thở dài, cô nương này thật là có tâm.



Hôm nay quá nhiều sự tình phát sinh, Tần Lam chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nên sau khi tắm rửa sạch sẽ liền lên giường nghỉ ngơi.

Nhớ lại từng chuyện đã phát sinh hôm nay, Tần Lam cảm thấy hôm nay nàng thật sự xui xẻo, lại nghĩ tới ngày mai Tiêu Phong Hàn để nàng tới phủ chẩn bệnh liền thở dài một tiếng, xoay người lại, phiền muốn chết a, nàng vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với người này.

Tần Lam suy nghĩ lung tung một lát sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng nàng lại mơ thấy một giấc mơ.

Trong giấc mơ, khuôn mặt hung ác của Tần Hồng Sương lại hiện lên, trong tay cầm kiếm hung hăng đâm vào trán nàng, chỉ nghe thấy tiếng cười nham hiểm của nàng ta:

“Tỷ tỷ, đây là nước Hóa Thi, là của Vũ ca ca đưa cho ta, để ta lau người cho ngươi, ha ha ha…”

Hai mắt nàng mở to, tràn đầy oán hận.

Nhưng đêm vắng, mưa lạnh, không có ai cứu nàng.

Đột nhiên, ngay lúc nước Hóa Thi sắp đổ lên người nàng, một người đột nhiên từ trên trời đáp xuống, toàn thân bạch y, nhan sắc tuyệt mỹ, thần thái lạnh lùng xa cách, đôi mắt phượng như lửa cháy nhưng cũng nhuốm màu cô độc.

“Tần Lam tạ ơn công tử đã cứu mạng, không biết đại danh của công tử là gì?”

Nàng cố gắng đứng dậy, hành lễ với bạch y công tử kia.

Thấy đôi môi hắn khẽ cử động, thanh âm thanh thúy vang lên.



“Tiêu Phong Hàn.”

“A…”

Tần Lam bật thốt lên một tiếng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, nàng từ trên giường ngồi dậy.

Trời sáng rồi.

Nàng thở hổn hển, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng. Tần Lam đưa tay lên lau, chậm rãi hít sâu một hơi, thật sự là.. ác mộng, nhưng cũng không thể giải thích được.

Nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời đã lên cao rồi, nàng có thể ngủ đến giờ này mà không có ai vào quấy rầy đánh thức nàng, điều này trước đây ở Quân gia chưa từng xảy ra, mọi ngày trời còn chưa sáng đã phải thức dậy đọc sách, tập đàn, học vẽ,…

Đã hai ngày trôi qua, vết thương trên cổ nàng đã đóng vảy rồi, nhưng vẫn có chút khó coi, dùng một chiếc khăn tơ mỏng quấn quanh cổ, Tần Lam rửa mặt chải đầu một lát liền đi ra ngoài viện. Phòng bếp đang hâm nóng bữa sáng, nàng cũng không cảm thấy đói nên đi đến nhị phòng. Nghe Diêm Như Mai nói Quân Linh Nhi đã tỉnh lại rồi, dùng một chén cháo sau đó vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi liền đi ngủ, nàng cũng không nhớ được tối qua đã phát sinh chuyện gì.

Tần Lam biết đây là di chứng sau khi trúng độc, vào phòng bắt mạch cho Quân Linh Nhi một lúc, thấy mọi thứ đều bình thường cũng yên tâm hơn một chút.

Ra khỏi nhị phòng, Tần Lam vốn tưởng rằng hôm nay sẽ nhàn rỗi không có việc gì, ở trong phủ không đi đâu, ngước mắt lên liền nhìn thấy Lục Trúc trong tay đang cầm điểm tâm ngọt vừa ăn vừa đi về phía trước, mắt vừa nhìn thấy nàng liền sáng lên, bỏ hết bánh ngọt vào miệng sau đó chạy đến chỗ nàng.

“Tiểu thư, người tỉnh dậy rồi, người hầu đã vào xem tiểu thư ba lần rồi mà tiểu thư vẫn chưa thức giấc, có người tới phủ tìm tiểu thư!”