Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 161




Trên trán Tiêu Phong Hàn, quanh thân, đều là mồ hôi lạnh đầm đìa, hơi thở vô cùng nặng nề, rõ ràng là đang phải thừa nhận thống khổ cực kỳ lớn.

“Quân đại tiểu thư, sao nó lại như vậy chứ? Chúng ta phải giết chết nó sao?”

Ngữ khí của Phùng Thần âm ngoan, nhìn chằm chằm cổ trùng đang chui loạn ở khắp nơi.

Hắn ta gần như không dám tưởng tượng, trong thân thể của con người lại có thứ hung ác ghê tởm như vậy, bơi lội dọc theo kinh mạnh khắp nơi trên cơ thể người.

Nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn luôn cho rằng Tiêu Phong Hàn là trúng hỏa hàn độc, lại không ngờ rằng là hỏa hàn cổ còn bá đạo độc ác hơn cả hỏa hàn độc, thậm chí hắn ta còn chưa từng nghe qua nữa.

“Không được.”

Tần Lam vội vàng ngăn Phùng Thần lại.

Nàng vội vàng tiến lên, đứng ở bên cạnh giường, nhìn hỏa hàn cổ đấu đá lung tung trong người Tiêu Phong Hàn, nàng cầm ngân châm, nhanh chóng đâm châm vào vị trí đùi của Tiêu Phong Hàn khi nó vừa nhanh nhẹn chui đến vị trí này, nháy mắt khiến cho nó không thể di chuyển nữa.

Vì thế Phùng Thần liền thấy da của Tiêu Phong Hàn nhanh chóng phình to ra, như thể ngay lập tức sẽ bị xé rách chui ra vậy.

“Ta đã phong lại các ***** ** quan trọng và tâm mạch của Huyền vương gia, cổ trùng này đã bị kinh động, cho nên mới chạy trốn khắp nơi, nhưng lại bởi vì không có cửa để chạy trốn nên có vẻ tức đến muốn hộc máu.”

Tần Lam giải thích.

Lúc này, cổ trùng kia bị chặn lại, không làm loạn nữa, Tiêu Phong Hàn rốt cuộc mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.



“Quân Phi Yến, lấy nó ra đi.”

Giọng nói của Tiêu Phong Hàn khản đặc.

“Không được, nếu giết chết nó ngài cũng sẽ chết.”

Tần Lam trầm giọng nói.

Hỏa hàn độc, vẫn sẽ có một con đường sinh cơ, nhưng hỏa hàn cổ, muốn giải trừ lại khó như lên trời.

“Ngươi nói cái gì?”

Tiêu Phong Hàn và Phùng Thần đồng thời nhìn về phía nàng.

“Muốn nuôi dưỡng hỏa hàn cổ, nhất định phải chia ra mẫu cổ và tử cổ, tử cổ dựa vào mẫu cổ mà sống, thân thể của ngài chỉ là vật dẫn, nếu trong cơ thể ngài là mẫu cổ, vậy nếu ngài giết chết nó, ngài cũng sẽ chết ngay lập tức, nếu là tử cổ, ngài giết chết nó, kịch độc trong cơ thể của ngài đã không còn bản thể, ngài cũng sẽ nháy mắt mà chết bất đắc kỳ tử, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được ngài.”

“Tại sao lại như vậy? Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Đôi mắt của Phùng Thần đã đỏ bừng, dù sao đều là chết, vậy là mẹ nó đã đến đường cùng rồi sao?

Phùng Thần hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

Hơi thở của Tiêu Phong Hàn nặng nề, chỉ nghe tiếng hít thở trầm trọng, hắn chẳng nói gì cả.

Lúc này, Tần Lam tiến lên, đưa tay ra rút toàn bộ hai mươi mấy cây ngân châm trên người Tiêu Phong Hàn ra, Tiêu Phượng Tê phun ra một hơi, chỉ cảm thấy khí toàn thân đều thông thuận, mà hỏa hàn cổ trùng bị chặn đứng, có vẻ như đã cảm nhận được sinh cơ, lại càng liều mạng mà giãy giụa.



Lúc này Tiêu Phong Hàn từ trên giường ngồi dậy, nhìn một màn này.

Đây quả thực là một màn rất quỷ dị, trên đùi hắn, một cây ngân châm cố định một con cổ trùng trong cơ thể hắn, hắn không thể nhìn thấy dáng vẻ của cổ trùng, chỉ có thể nhìn thấy một mảng da vẫn luôn bị va chạm, có thể chứng minh bên dưới lớp da ngoài cùng, có thứ gì đó.

Lúc này, hỏa hàn cổ rất yếu ớt, nó bị chặn đứng, chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, nó sẽ bị bóp chết, nhưng mà… Không thể, bởi vì hắn cũng sẽ chết.

Hắn không hề hoài nghi lời của Quân Phi Yến chút nào.

Hắn hơi cúi đầu, tóc đen tùy ý rối tung trên làn da trắng bệch lạnh lẽo, yêu dã mà lại lãnh mị.

Tần Lam nhìn hắn như vậy, không thể nói trong lòng có tư vị gì, chỉ cảm thấy mỗi người đều không dễ dàng gì, Tiêu Phong Hàn cao cao tại thượng như vậy, người tôn quý vô song như thế vậy mà cũng bị người ta hạ một loại cổ ác độc như vậy.

Tiêu Phong Hàn đưa tay ra, ấn lên khối da nhô ra kia.

“Đừng…”

Tần Lam cho rằng hắn muốn bóp chết cổ trùng, vội vàng ra tay ngăn lại.

Nàng biết y thuật, nhưng không phải là đại la thần tiên, nếu lúc này bị hỏa hàn cổ mà bị bóp chết, vậy thì Tiêu Phong Hàn chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, nàng tuyệt đối sẽ không thể nào cứu lại được, vậy thì cho dù cô có nhảy xuống hộ thành hà(*) cũng không thể nào rửa sạch được.

[*护城河 - Hộ thành hà, là con sông đào xung quanh các tòa thành, có nhiệm vụ bảo vệ tòa thành.]

Lại thấy Tiêu Phong Hàn đưa tay ra, trực tiếp đè cổ trùng lại…