Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 153




Tần Lam tiếp lời nàng ta, giọng điệu lạnh nhạt có chút trào phúng.

“Tần Lam không phải người như thế, nàng ấy chỉ là rời đi thôi.”

Hạ Nhược Đồng lập tức lớn tiếng cãi lại.

“Rời đi? Đi đâu chứ? Ngươi là bạn thân nhất của nàng ấy, biết tất cả mọi chuyện về nàng ấy, trong lòng nàng ấy đã có người thương, lại sắp đến ngày đại hôn, luôn ở trong phòng, sao có thể tìm được người tư bôn ở thời khắc quan trọng đó chứ? Còn có bức thư quyến biệt kia nữa, có lẽ người khác sẽ tin, nhưng ngươi tin sao?”

Tần Lam gằn từng câu từng chữ hỏi.

Hạ Nhược Đồng là bạn thân nhất của nàng, bọn họ luôn hiểu rõ lẫn nhau, nàng biết nàng ta nghĩ gì, nàng ta cũng hiểu rõ lòng nàng.

“Ta không tin, nhưng ta nghĩ không ra...”

Hạ Nhược Đồng mím môi, nàng ta biết rõ nhưng chuyện này, cho nên nàng ta để ý suốt ba năm, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống không ngừng, bởi vì nhắc đến cái tên mà nàng ta trân trọng trong lòng từ lâu, đầu óc vừa mới nổ tung, vào giờ phút này lại càng thêm bình tĩnh.

“Nhưng vì sao ta phải tin lời ngươi nói chứ? Tại sao sự mất tích của Lam Lam lại có liên quan với Hồng Sương chứ? Các nàng là tỷ muội thân thiết nhất, ngươi đừng có ở đây châm ngòi ly gián, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói bừa vài câu là ta sẽ tin ngươi.”

Hạ Nhược Đồng nhìn chằm chằm vào Tần Lam, quan sát mỗi một hành vi cử chỉ của nàng.



Tần Lam mím môi, nàng còn phải nói như thế nào đây? Có quá nhiều tin tức không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng mà...

Tần Lam vẫn cứ không chịu mở miệng.

Gió hè thổi qua, mang đến một chút cảm giác mát mẻ, cũng thổi tan cảm xúc nôn nóng trong lòng Tần Lam, làm nàng bình tĩnh lại.

Nàng vẫn mãi không nói gì, ngược lại Hạ Nhược Đồng bắt đầu sốt ruột: “Sao ngươi không nói tiếp đi? Ngươi nói đi.”

“Hạ cô nương, tôi chỉ nói nhiêu đó thôi, ngươi đi đi.”

Tần Lam nói.

Vừa mới nói ra những lời này, Hạ Nhược Đồng lập tức nhắm mắt lại, nàng ta biết Quân Phi Yến ở đối diện đã bình tĩnh lại, không thể tìm hiểu ra càng nhiều thứ, nhưng mà nàng lại không thể đi được.

Ngay sau đó, lại thấy nàng ta đột nhiên rơi nước mắt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, nhìn về phía nữ tử ở đối diện, nghẹn ngào thành tiế: “Người từng gặp Lam Lam sao? Hiện tại nàng ấy có tốt không? Có phải nàng ấy dạy cầm kỳ thư họa cho ngươi không? Ngươi giấu nàng ấy đi rồi đúng không?”

Tần Lam lập tức đỏ bừng mắt.

“Thật ra ta cũng không muốn tin những lời ngươi nơi, nhưng mà... Quân Phi Yến, ngươi quá khác so với trước đây, hôm nay ở phủ trưởng công chúa, khi ngươi thi đua cầm kỳ thư họa với người khác, ta vẫn luôn quan sát, trên người của ngươi có rất nhiều thứ làm ta cảm thấy quen thuộc, nhưng mà ta lại không hiểu, rõ ràng trước kia ngươi không biết gì cả, nhưng đột nhiên cầm kỳ thư họa lại lợi hại như thế, ta không tin suốt bao năm qua ngươi đều giấu dốt, điều duy nhất có thể giải thích chính là trong vòng ba năm này có người miệt mài ngày đêm dạy cho ngươi, ngươi này là Lam Lam đúng không? Khi xưa nàng ấy gặp khó khăn, là ngươi cứu nàng ấy đúng không? Có đúng không?”

Hạ Nhược Đồng quá kích động, lập tức tiến lên nắm lấy tay Tần Lam.



Giờ phút này, Tần Lam cũng hiểu được, thì ra bạn thân của nàng cũng đang thử nàng.

Nàng ta đến đây không phải vì muốn lấy lại công bằng cho Tần Hồng Sương, mà đến đây để thử nàng.

Người bạn thân này của nàng, suy nghĩ cẩn thận chặt chẽ, lại càng thông minh.

“Quân đại tiểu thư, ngươi nói gì đi, ngươi nói gì đi chứ.”

Thấy Tần Lam không nói gì, nàng ta vội vàng thúc giục.

“Vì sao ngươi lại không nói tiếng nào? Có phải ta đoán đúng rồi không?”

“Hạ cô nương, ngươi đừng hỏi.”

Tần Lam nói.

Dựa theo trí thông minh của Hạ Nhược Đồng, có thể đoán được đến mức này đã là rất giỏi rồi, nhưng nàng lại không thể nói ra những chuyện quái lực loạn thần này, càng không thể tiết lộ ra ngoài, những lời này quá nặng nề, Tần Lam không thể nào nói rõ được.

“Vì sao lại không thể hỏi chứ, Quân đại tiểu thư, cầu xin ngươi, cho ta gặp mặt Lam Lam một lần đi, ta thật sự rất nhớ nàng ấy, rất nhớ rất nhớ, ta muốn biết ba năm trước có phải nàng ấy bị thương hay gặp phải khó khăn, chuyện không tốt gì không, có phải rất đau khổ không? Vì sao suốt ba năm nay chưa từng về nhà, không tìm ta, ta thật sự rất nhớ nàng ấy, cực kỳ nhớ, ta chỉ muốn hỏi nàng ấy, sống có tốt hay không? Quân đại tiểu thư, coi như ta cầu xìn ngươi, có thể để ta gặp nàng ấy một lần không, chỉ một lần thôi...”