Dục Hỏa Trùng Sinh, Ta Phải Là Ác Nữ!

Chương 148




Ngày hôm nay, bất cứ ai đều có thể nhận ra được mục tiêu của Quân Phi Yến chính là Tần Hồng Sương.

Ngay từ đầu hắn ta còn tưởng rằng người Quân Phi Yến nhắm vào là chính hắn ta, cho nên mới nhắm vào Tần Hồng Sương, nhưng mà khi thái độ của nàng dần dần kiên quyết, không hề lùi bước yêu cầu Tần Hồng Sương nhất định phải chấp nhận tiền đặt cược kia, hắn ta lập tức khẳng định, mục tiêu của Quân Phi Yến là Tần Hồng Sương.

Ánh mắt, thần thái, mục đích của nàng, tất cả đều tỏ rõ thái độ căm ghét của chính nàng.

Nàng ghét Tần Hồng Sương, thậm chí là hận Tần Hồng Sương.

Ngay tại giây phút đó, một vài chuyện hắn ta không thể nào hiểu được đột nhiên trở nên rõ ràng.

“Vũ ca ca, muội không biết, muội thật sự không biết vì sao Quân Phi Yến lại đối xử với muội như thế. Muội cũng rất khó chịu, rất bực bội, rất khó hiểu, hôm nay có phải muội muốn sỉ nhục nàng đâu, nhưng mà nàng không tìm ai, cứ nhất quyết muốn kiếm chuyện với muội. Hôm nay muội mất sạch mặt mũi rồi, sau này làm sao muội có thể đối mặt với các quý nữ khác nữa đây chứ, hu hu hu.”

Tần Hồng Sương ôm mặt khóc lóc kể lể nói.

Nàng ta khóc thật lòng, thật sự cảm thấy rất mất mặt.

“Im ngay.”

Tiêu Thành Vũ quát to, có chút bực bội.



Tần Hồng Sương vẫn cứ thút tha thút thít, trong suốt dọc đường đi về này, nàng ta còn chưa kịp sửa soạn lại bản thân, trang điểm trên mặt đã hơi trôi đi, kiểu tóc búi gọn gàng cũng hơi lỏng lẻo, trông có vẻ vô cùng tiều tụy.

“Tần Hồng Sương, ngươi tốt nhất là thành thật nói cho bổn hoàng tử biết, Quân Phi Yến chưa từng tiếp xúc gì với ngươi, vì sao lại thù hằn ngươi như thế? Đến tận bây giờ bổn hoàng tử vẫn còn rất khó hiểu về chuyện ở trà lâu Tâm Duyệt lần trước, từ trước đến nay Quân Phi Yến không hề tiếp xúc gì với bổn hoàng tử, vì sao ngày hôm đó nàng lại vu oan giá họa, hùng hổ dọa người, ép bổn hoàng tử đến đường cùng như thế. Hiện tại xem ra rõ ràng là do ngươi trêu chọc gây chuyện, nói ngay, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu việc còn giấu diếm bổn hoàng tử?”

Tiêu Thành Vũ nhìn về phía Tần Hồng Sương, trong mắt không có chút nhiệt độ nào, khác hoàn toàn với vẻ mặt hiền hòa ở trước mặt người khác.

“Còn nữa, ngươi đi ra ngoài dạo phố, tự nhiên khi không lại bị người ta đánh, hai chuyện này rốt cuộc có liên quan gì với nhau hả?”

Tiêu Thành Vũ ép hỏi.

Tần Hồng Sương lại chỉ đỏ mắt liên tục lắc đầu: “Vũ ca ca, muội thật sự không biết, muội chưa từng làm gì cả, thật đó. Vũ ca ca, muội đã gả cho huynh ba năm, đây là hạnh phúc khó khăn lắm muội mới có được, sao muội dám đi ra ngoài rước chuyện về cho huynh chứ? Quân Phi Yến là nữ nhi của Quân gia, muội đương nhiên biết đắc tội nàng chẳng khác nào đắc tội Quân gia, mấy năm nay, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp nhau vài lần trong yến hội ra, muội và Quân Phi Yến chưa từng lén tiếp xúc, muội thật sự không biết đã đắc tội nàng ở điểm nào.”

Tần Hồng Sương than thở khóc lóc.

Tiêu Thành Vũ mím chặt môi, không nói tiếng nào, hắn ta cũng không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Tần Hồng Sương ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang chìm vào trong suy nghĩ, hắn ta thật sự rất đẹp, cánh môi mỏng, mũi thẳng, tất cả nàng ta đều thích.

Tần Hồng Sương lại thút thít: “Vũ ca ca, có khi nào là huynh đã đắc tội nàng ở chỗ nào đó, cho nên nàng mới ghét Hồng Sương như thế không?”



Tần Hồng Sương nói.

Tiêu Thành Vũ nhíu chặt mày, suy nghĩ cẩn thận hơn. Hắn ta cẩn thận nhớ lại những lần hắn ta và Quân Phi Yến tiếp xúc trong quá khứ.

Đột nhiên một cơ thể mềm mại ấp áp dựa vào trong lòng hắn ta, Tần Hồng Sương thút tha thút thít nói: “Vũ ca ca.”

Tiêu Thành Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, giống như chạm phải thứ dơ bẩn gì đó, giơ tay đẩy Tần Hồng Sương ra, bởi vì hắn ta đẩy quá mạnh, eo của Tần Hồng Sương lập tức đập vào cạnh bàn, nàng ta đau đến đổ mồ hôi lạnh.

“Cách bổn hoàng tử xa ra!”

Tiêu Thành Vũ trầm giọng nói, trong mắt là sự lạnh nhạt không có cách nào che giấu.

Ánh mắt này và lời nói lạnh như băng tổn thương Tần Hồng Sương sâu sắc, nàng ta ôm chặt eo, nước mắt rơi xuống như mưa, cắn môi nhìn Tiêu Thành Vũ, bao nhiêu ấm ức tủi thân chất chứa trong lòng nhiều năm qua đột ngột bùng nổ.

“Vũ ca ca, ba năm, muội gả cho huynh ba năm, muội là trắc phi của huynh, vậy mà đến cả ôm huynh cũng không được sao?”

Tần Hồng Sương cắn môi, mắt đỏ ngầu la to.

“Đi ra ngoài.”