Lão Bát này thật xảo quyệt! Nhất định là nghe thấy tiếng bước chân của Lãnh Ly dựa vào đó biết được vị trí của Lãnh Ly!
Lãnh Ly ngừng thở, tận lực không phát ra âm thanh, lách mình ẩn vào bóng tối, hiện tại chính là so sức chịu đựng, nếu ai không kiên trì nổi sẽ thua!
Càn Phong xông vào trong sơn động, nhanh chóng đem cơ quan đóng lại, sau đó hơi vung tay, đao gϊếŧ cá liền hướng về phía Lão Ngũ chém qua!
Phải nói phản ứng của Lão Ngũ thật là nhanh, khi thấy một bóng người lao tới thì vô thức né sang một bên, đến nhìn thấy cơ quan đã đóng lại, mới biết mục đích của Càn Phong , chỉ là đã muộn, dưới thạch thất khẳng định còn có đồng bọn của Càn Phong , Lão Bát Lão Cửu xem như xong!
Vừa nghĩ tới Lão Bát Lão Cửu thêm Lão Thập Nhất rất có thể cũng gặp bất trắc, Lão Ngũ hốc mắt đều đỏ. Thấy Càn Phong đâm tới không né tránh mà ưỡn ngực nghênh đón, tay trái bắt lấy sống đao, tay phải tạo ưng trảo, hướng mặt Càn Phong chụp tới!
Càn Phong trong lòng kinh hãi, Lão Ngũ lực tay thật lớn, đao bị Lão Ngũ nắm trong tay như mọc rễ kéo thế nào cũng không nhúc nhích! Mắt thấy tay Lão Ngũ sắp chụp đến mặt mình, Càn Phong khẽ cắn môi, tay phải nắm chặt chuôi đao, thuận thế dùng chân đá vào thân dưới của Lão Ngũ. Sau đó nhanh chóng dùng chân phải đạp vào vách đá phía sau mượn lực nhào qua đầu Lão Ngũ, tay phải vẫn giữ cán đao lật ngược cả người Lão Ngũ!
Vừa tiếp đất, Càn Phong liền rút đao đâm ngược trở lại!
Không nghĩ tới Lão Ngũ thực sự là quá nhanh, quá linh hoạt! Ăn của Càn Phong một đá liền biết động tác tiếp theo của Càn Phong nghiêng người tránh đi. Càn Phong một đao đâm vào không khí, liền biết gặp phải kình địch. Lão Ngũ không đợi Càn Phong quay người, đã đến chuyển đến trước mặt Càn Phong , bổ tới một chưởng!
Càn Phong chính diện nhận một chưởng này, thân hình như diều đứt dây thẳng tắp nện vào vách đá phía sau, “hự” một tiếng máu tươi ồ ạt phun ra!
Lão Ngũ đứng trước mặt Càn Phong từ trên cao nhìn xuống khuôn, gương mặt gầy gò lộ ra vẻ dữ tợn: "Chỉ bằng công phu mèo ba chân của ngươi, cũng dám đấu với ta? Hừ, kiếp sau đi!" Tiếp lấy một chân dẫm nên ngực Càn Phong, hừ lạnh nói: "Nói! Ngươi đến tột cùng là ai? !"
Ngực Càn Phong tê rần, nhịn không được kêu một tiếng đầy đau đớn, lại gắt gao cắn chặt răng, không chịu nói ra lời nào .
"Nha ôi, tiểu tử này miệng còn thật cứng đầu!" Lão Ngũ gập cả lưng, nhặt đao gϊếŧ cá bị Càn Phong vứt một bên, nắm trong tay ước lượng, sau đó dùng mũi đao xẹt qua cổ Càn Phong , máu tươi liền thuận thế chảy ra, "Nói hay không? Hừ, không ai trong tay Lão Ngũ ta còn có thể mạnh miệng! Ta khuyên ngươi tốt nhất nên thành thật nếu không ta liền khiến ngươi sống không được, chết không xong!”
Khuôn mặt Lão Ngũ giống như ác quỷ địa ngục được phóng đại ghé sát vào mặt Càn Phong . Bỗng nhiên tay phải Càn Phong giương lên, một đám độc phấn như bụi đất đều tan hết vào mắt Lão Ngũ!
"A ——!"
Lão Ngũ buông Càn Phong ra, che lấy mắt mình lăn lộn trên mặt đất, rống to: "Mắt của ta! Mắt của ta! A! Đau quá!"
Máu tươi xuyên qua khe hở ngón tay của hắn chảy ra, tựa như đầu những con rắn nhỏ, nhìn qua vô cùng dữ tợn khủng bố.
Càn Phong vịn vách đá đứng lên, nhặt đao, dùng sống đao hung tợn đánh vào cái ót của Lão Ngũ làm hắn bất tỉnh! Càn Phong sau đó dùng dây thừng đem hắn trói chặt chẽ, tiện tay ném đến nơi hẻo lánh trong hang động, liền sải bước qua giường đá.
Thời gian qua lâu như vậy, dưới thạch thất hẳn đã giải quyết xong rồi.
Càn Phong đối với bản lĩnh của Lãnh Ly là mười phần bội phục, Lãnh Ly trước lúc đi xuống đã đoán Càn Phong có thể sẽ gặp phải kình địch nên đã cho Càn Phong một nắm độc phấn đến lúc nguy cấp có thể sử dụng. Mặc dù sử dụng độc phấn đối với người học võ mà nói không quá quang minh chính đại nhưng tình huống nguy cấp cũng không muốn quản nhiều như vậy.
Bởi vậy,Càn Phong cam đoan hai người Tây Sơn dưới thạch thất không thể tổn hại đến Lãnh Ly.
Nhưng Lãnh Ly hiện tại toàn thân trên dưới đều bị thương, lại không nghỉ ngơi đầy đủ,có thể chịu đựng đến cùng hay không Càn Phong cũng không nắm chắc.
Hít sâu một hơi, Vũ Càn Phong quyết định mở cơ quan đi xuống tìm hiểu.
Cơ quan vừa mới mở ra, bên trong liền xông tới một cái bóng đen, Càn Phong căn bản không có thời gian cân nhắc, thuận tay liền cho bóng đen kia một đao.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Lãnh Ly từ dưới thạch thất truyền ra: "Càn Phong! Tuyệt đối không được để cho hắn chạy thoát!"
Bóng đen cực kỳ linh hoạt, giống như một con rắn, đao của Càn Phong căn bản cũng không làm gì được hắn, mắt thấy bóng đen sắp thoát ra ngoài, bỗng một trận bột phấn vung qua, Càn Phong biết là Lãnh Ly tới, vội vàng nín thở ngưng thần, nhắm lại hai con mắt.
Tuy nhiên, bóng đen dường như đã đoán được Lãnh Ly sẽ dùng độc dược từ lâu, hắn tránh qua một bên, lợi dụng Càn Phong đang nhắm mắt, lách người một lần nữa muốn ra thoát khỏi thạch thất.
Lãnh Ly không quan tâm đến vết thương trên người, khẽ nhón chân nhảy tới trước mặt bóng đen ngăn trở lối ra.
Lão Bát thấy đường bị ngăn trở, trong lòng liền động sát cơ, vận nội cong tung ra song chưởng, ngay lúc sắp đánh tới Lãnh Ly, thình lình bị Càn Phong đâm một đao từ đằng sau, cả người đều bị đao đâm thủng!
Mặc dù song chưởng không kịp đánh ra nhưng chưởng phong vẫn đem Lãnh Ly đánh bay ra ngoài.
Càn Phong có chút nghĩ mà sợ, người này nội lực thâm hậu như vậy nếu không phải bị đánh lén e rằng cả hắn cũng Lãnh Ly liên thủ cũng không thể đánh lại.
Lãnh Ly sờ mạch trượng của Lão Bát biết hắn đã chết, liếc nhìn Lão Ngũ bị Càn Phong vứt một góc trong sơn động cuối cùng cũng yên lòng.
Càn Phong đem Lãnh Ly đỡ lên, lại đem thi thể Lão Bát ném ra ngoài động giấu đi. Lãnh Ly phân phó Càn Phong đem thuyền của người Tây Sơn buộc lại, để phòng Phong Bạo thổi đi mất. Lúc Càn Phong trở về, Lão Ngũ đã tỉnh, đang không ngừng chửi mắng.
Càn Phong định bước tới đá Lão Ngũ, nhưng Lãnh Ly lại chỉ giường đá nói: "Bên dưới còn có Lão Cửu, chưa có trói lại, ngươi xuống đem hắn trói chặt rồi lại nói tiếp."
Càn Phong đi xuống dưới thach thất trước hết đem đèn hành lang thắp sáng rồi dùng dây thừng trói chặt Lão Cửu ném vào một góc. Sau đó quay lại đánh bất tỉnh Lão Ngũ đang mắng chửi, tùy tùy tiện tiện ném vào thạch thất, lại cũng không để Lão Ngũ, Lão Cửu cùng Lão Thập Nhất ở chung một chỗ, như vậy khả năng chạy thoát cũng ít đi rất nhiều.
Hai trong số những người Đông Hải bị bắt đã chết, nhưng lại không có dấu hiệu bị phân hủy, cũng không phát ra mùi hôi. Lãnh Ly nói có thể là do trong cơ thể họ có cổ độc. Dù sao cũng đã chết rồi, không thích hợp cùng người sống đặt chung một chỗ, liền chỉ huy với Càn Phong đem hai thi thể bỏ vào mật thất trước đó Lão Thập Nhất lẩn trốn.
Làm xong hết thảy, Càn Phong đã là mồ hôi đầm đìa, Lãnh Ly cũng lần nữa đốt lửa, đưa cho Càn Phong một chén nước nóng, lại thêm một cái khăn, ôn hòa nói: "Trước lau lau mồ hôi, uống nước đi. Bận rộn cả buổi sáng, cũng nên ăn cơm."
Càn Phong uống một miệng lớn nước, dùng tay áo lung tung lau mặt, cũng không dám dùng khăn Lãnh Ly đưa, mà là thừa dịp Lãnh Ly không có chú ý, vụиɠ ŧяộʍ đem khăn giấu vào trong ngực, "Vương phi điện hạ, cơm trưa chúng ta ăn cá tươi đi."
Lãnh Ly mày liễu thanh tú khẽ nhíu lại: " Cá tươi ngày hôm qua đã làm canh cá rồi."
Càn Phong đi ra cửa động, nhìn ra ngoài một hồi, quay đầu lại nói: "Thời tiết càng ngày càng xấu, phong bạo sắp tới, cũng không biết mất ngày mới thôi. Thừa dịp Phong Bạo còn chưa tới, ta đi kiếm chút củi. Tuy rằng mưa có chút ướt nhưng đợi bạo phong nổi lên rồi thì người còn bị thổi bay nói gì đến kiếm củi.
Lãnh Ly ngẫm lại cũng thấy có lý, đành để Càn Phong đi, còn mình nấu chút thịt khô cùng lương khô. Chờ một lúc Càn Phong cõng một đống lớn củi tiến đến, vượt ngoài dự liệu của nàng là Càn Phong còn mang theo mấy con cá tươi còn đang nhảy nhót tưng bừng.
Lãnh Ly tò mò hỏi: "Cái này từ đâu tới?"
Càn Phong chất phác cười một tiếng, nói: "Ta nhìn Vương phi điện hạ thật thích uống canh cá, cố ý đi bắt."
Lãnh Ly vội cầm cá tươi, rũ mắt nói: "Đa tạ ngươi."
"Không có gì, Vương phi điện hạ thích là tốt rồi!" Càn Phong buông bó củi trên lưng xuống, lại hỏi: "Vương phi điện hạ, chúng ta lúc nào thẩm vấn những người Tây Sơn này?"
Lãnh Ly cũng rất muốn biết những người Đông Hải kia đến cùng trúng cổ gì, để mau chóng giải cổ cho bọn họ nhưng là, thân thể nàng hiện tại cần phải nghỉ ngơi thật tốt.