Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 34: Phu thê nắm tay




Lãnh Ly thấy Hách Liên Hiên sau khi đi vào khu vực ôn dịch, mỗi ngày đi sớm về khuya, ngay cả thời gian nghỉ ngơi nhiều lắm cũng chỉ một hai canh giờ, trong lòng có mấy phần lo lắng, cứ tiếp tục thế nãy mãi thì làm sao thân thể của hắn có thể chịu được. Cuối cùng vào một ngày khi Hách Liên Hiên rã rời quay về, Lãnh Ly giúp hắn thay y phục, nói:

"Ta xem đơn thuốc chữa ôn dịch, cảm thấy có chỗ chưa được ổn".

Hách Liên Hiên bận rộn nhiều ngày, đã bận muốn sứt đầu mẻ trán, mặc dù dùng binh lực tạm thời cách ly khu vực ôn dịch lại thêm Chẩn Tai Ti đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng là ôn dịch này không phải có thể khống chế trong một sớm một chiều, thuốc chữa bệnh được phát lúc trước vẫn không giảm được số lượng người chết, đại phu của y quán cũng đã hết đường xoay xở.

"Phải chăng Ly Nhi có biện pháp tốt để thể trị ôn dịch?" Mắt Hách Liên Hiên lóe sáng.

Nhìn Hách Liên Hiên trước mặt, dần dần giảm đi sự ngây thơ và sợ hãi trước kia, chậm rãi bắt đầu có thể gánh vác sự vụ, trong lòng Lãnh Ly có chút vui mừng, nàng cũng vì muốn giúp Hách Liên Hiên phân ưu mới nghiên cứu đơn thuốc.

"Hôm nay ta đi qua y quán, nhìn người bệnh một chút. . .” Lời vừa nói ra đã bị Hách Liên Hiên ngắt ngang: "Quá nguy hiểm, sau này nàng đừng đến nữa, nếu không cẩn thận nhiễm bệnh thì làm thế nào!"

Lãnh Ly cho hắn một ánh mắt tươi, giơ cổ tay lên, trên cổ tay có một con kim xà, là lúc ở Miêu Cương lấy từ tay tế ti. Trước khi đi Lãnh Ly đã trả lại cho tế ti, chỉ giữ lại một con mang theo người, dù kim xà có độc, nhưng cũng tị độc rất tốt, Lãnh Ly có can đảm đi lại trong khu vực ôn dịch là bởi có kim xà trên người.

"Có kim xà này bên người, ta không cần phải lo lắng bị nhiễm ôn dịch." Lãnh Ly thả cổ tay xuống, "Ta xem qua người bệnh, phát hiện không chỉ mắc ôn dịch, còn có người có dấu hiệu trúng độc!"

Hách Liên Hiên giật mình, thật ra hắn về sau cũng đã phát giác, có người uống thuốc rất tốt, có người lại phát bệnh càng nghiêm trọng đến qua đời, hắn có hỏi qua đại phu của y quán, nhưng đại phu cũng mờ mịt, chỉ coi là bệnh tình quá nặng không kịp cứu chữa, nhưng Hách Liên Hiên lại có cảm giác mơ hồ rằng sự tình không đơn giản như vậy. Lãnh Ly là cao thủ dụng độc, nàng đã nói là có dấu hiệu trúng độc, tất nhiên đúng tám chín phần mười, ôn dịch bộc phát từ U Châu này, chỉ sợ còn có ẩn tình khác! Việc cấp bách bây giờ vẫn là bào chế giải dược, Lãnh Ly tiếp tục nói:

"Người trúng độc chỉ chiếm một bộ phận, ta hỏi kỹ, bọn họ có một điểm giống nhau, chính là đều không có giếng nước trong nhà, mà là dùng nước sông Nguyệt Hà trong thành.”



Nguyệt Hà là dòng sông lớn nhất khu vực mười bốn châu phía tây, chia rất nhiều nhánh sông, xuyên dọc đâm ngang lãnh thổ mười bốn châu phía tây, mà nhánh sông qua Thành U Châu là nhánh lớn nhất trong mười bốn châu.

Nghe Lãnh Ly nói vậy, Hách Liên Hiên lập tức hiểu rõ ý tứ nàng:

"Ý của Ly Nhi, nước sông Nguyệt Hà sợ là không được sạch sẽ. . ."

Lãnh Ly gật đầu: "Sông Nguyệt Hà bắt nguồn từ Thiên Sơn, Thiên Sơn thuộc phạm vi quản hạt của người Hung Nô, chỉ sợ mớ bòng bong trong này cũng không đơn giản, may mà ta sớm phát giác, cũng có biện pháp giải loại độc này. Thật ra độc này không được tính là nặng, chỉ là bản thân người nhiễm ôn dịch yếu ớt hơn bình thường rất nhiều, lại thêm bị trúng độc càng không chống cự nổi, phương thuốc bình thường không chữa được cũng bình thường."

"Vậy chuyện bị trúng độc này . . ." Hách Liên Hiên dừng một chút

"Trước hết vẫn đừng nói ra, dù sao liên đới quá rộng".

Lãnh Ly gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, ta điều chế phương thuốc trong đêm nay, chàng cầm đến y quán để đại phu phát đi, phàm là người đã uống nước sông Nguyệt Hà thì đều để bọn họ uống toa thuốc ta phối, sau khi giải độc, lại dùng phương thuốc trị ôn dịch, chắc chẵn sẽ không còn vấn đề."

Ban đầu Chẩn Tai Ti đã mở rộng y quán, mà sau khi Hách Liên Hiên đến lại xây thêm mấy gian phân quán, cùng lúc có thể vừa ổn định nhiều nạn dân, vừa phân tán người dân, phòng ngừa bị nhiễm bệnh lần nữa, phân người nhiễm ôn dịch theo bệnh tình nặng nhẹ ở những y quán khác nhau. Lãnh Ly đi dạo trong Thành U Châu, trên quãng đường này, cơ hồ mọi nhà đều treo cờ trắng trước cổng, các gia đình đều đang lo việc tang ma, thậm chí có hộ toàn bộ đều bị nhiễm ôn dịch không thể qua khỏi. Mới chỉ là một góc của Thành U Châu đã thê thảm như vậy, không biết các châu thành bị liên lụy còn lại có cảnh tượng như nào. Mặc dù chưa hết tháng giêng, vẫn đang tân xuân, Thành U Châu lại oán khí ngợp trời, người chết thì không đếm xuể, người sống thì hoảng sợ đến không thể chịu đựng thêm được một ngày, lúc cũng nơm nớp dịch bệnh lan đến mình. Trong lòng Lãnh Ly nói không nên lời là cảm giác gì, tất cả oán hận đều đổ lên Hách Liên Trần. Mười bốn châu này thuộc về quản hạt của hắn ta, sự việc nghiêm trọng như vậy lại biết mà không báo, làm hại bách tính gặp phải tai ương, lại oán hận triều đình, nếu không phải không còn bưng bít được nữa, sợ đến khi bách tính tạo phản mới bị phát hiện. Kiếp trước hắn ta đối với nàng ngoan độc cũng không sao, nhưng đối với bách tính cũng vô trách nhiệm như thế, dạng người này nếu mai sau lên làm Hoàng đế, chắc chắn không tạo được phúc cho bách tính! Lãnh Ly cảm giác khó chịu trong lòng, tình trạng thê thảm này làm nàng vô cùng chấn động, hận mình không phải thần nữ thực sự, chỉ cần vung tay lên là có thể xua tan ôn dịch, để bách tính được an ổn, trời đất được bình yên. Hoàng đế nhìn Hách Liên Hiên mật hàm viết, số lượng dân chúng chết đi cuối cùng cũng không tăng còn tăng vọt, nói cách khác, mới có mấy chục ngày ngắn ngủi Hách Liên Hiên đã khống chế được ôn dịch, trong lòng ngài vui mừng vô cùng. Kỳ thật khi đó để Hách Liên Hiên đi cứu trợ ôn dịch, trấn thủ châu thành, ngài cũng đặt cược một ván lớn, trước đó sai Hách Liên Hiên hộ tống Lãnh Thiệu đi bình định Miêu Cương, chẳng qua là bởi có Lãnh Thiệu bên cạnh, ngài căn bản không lo lắng Hách Liên Hiên, ngoài dự định là Hách Liên Hiên trong tình huống Lãnh Thiệu bệnh nặng làm tiên phong, bắt sống Miêu Vương cùng tế ti, làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. Từ sau khi Thái tử qua đời, ngài vẫn luôn phân vân về những lựa chọn cho vị trí Thái tử, vốn chú ý Tứ Vương gia Hách Liên Trần, nhưng sự kiện ở U Châu lần này làm ngài rất bất mãn, ôm tâm lý thử một lần đẩy Hách Liên Hiên đi xử lý, không nghĩ tới kết quả rất tốt đẹp. Xem ra, ngài vẫn cần quan sát cẩn thận hơn các hoàng nhi mới có thể quyết định. Rạng sáng, ngoài đường U Châu Thành gần như không một bóng người, gió thổi giấy tiền vàng mã bay khắp đường lớn, mơ hồ nghe được tiếng khóc truyền ra từ trong những căn nhà hai bên đường, không khí càng thêm phần thê lương. Lý Thái y tuân hoàng mệnh đến Thành U Châu hỗ trợ đã gần một tháng, ôn dịch dần dần lắng lại, chỉ còn lại bách tính bệnh tình nặng còn cần ở lại y quán chữa trị. Hắn mỗi ngày chỉ ngủ có mấy canh giờ, mệt mỏi đến mức không màng ăn uống, mà Hách Liên Hiên so với hắn càng vất vả hơn, hắn không thể không biết xấu hở mà ngủ nhiều. Đến tiền thính y quán, đã thấy Vương phi đến trước, nàng đang bắt mạch cho nạn dân còn lại, ngưng thần nhắm mắt, có chút trang nghiêm. Nhờ đơn thuốc của Lãnh Ly đưa mà ôn dịch đã được ngăn chặn, việc còn lại ngoài bố trí cho bách tính ổn thỏa còn cần cảnh giới. Bắt đầu từ hôm qua, hắn cùng Vương phi đi tuần khắp Thành U Châu, mỗi hộ đều vào chẩn bệnh, lại thuyết phục bách tính đưa thi thể của thân nhân đi hoả táng, phòng ngừa ôn dịch tái sinh. Dù cho có một người cái không nguyện ý, nàng cũng không giận, chỉ giải thích từng chút, đến khi đối phương đồng ý mới rời khỏi. Theo Lý Thái y, để Ngũ Vương gia đưa quân trực tiếp đem thi thể đi thiêu là được rồi, làm gì cần nữ tử yếu đuối đi làm chuyện nguy hiểm này, gặp người tính tình không tốt nói không chừng còn phải đánh nhau một trận, dù sao trong lòng bách tính, mồ yên mả đẹp mới là chuyện trọng yếu nhất. Ngũ Vương phi này cũng không giống nữ quyến quan lại tầm thường khác, không yêu cầu binh lính của phu quân mình giúp đỡ, chỉ dùng năng lực bản thân khuyên bảo dân chúng. Lãnh Ly bảo dân chúng đưa tất cả thi thể đến bãi tha ma vắng vẻ phía tây hoả táng, ngọn lửa rừng rực cắn nuốt thân xác, phát ra thứ mùi khó ngửi, tất cả người ở đây đều không đành lòng nhìn thêm, tiếng than khóc đau khổ bên tai càng tan nát cõi lòng. Hách Liên Hiên đứng trên sườn núi gần đó, chắp tay nhìn ngọn lửa dữ tợn dưới chân núi, sóng nhiệt cuồn cuộn cuốn bụi đen lên cao, đáy mắt của hắn là một mảnh hàn băng. Hai tháng này như ở địa ngục trần gian, hắn và Lãnh Ly đều chịu đủ dày vò. Hắn vừa phải giấu bản lĩnh đến chẩn tai, vừa phải an ủi Lãnh Ly, sợ nàng vất vả, nếu hắn không đủ kiên định, sớm đã bị Thành U Châu như địa ngục A Tỳ nuốt sống không còn gì.Hắn phái ám vệ đi điều tra ẩn tình sau ôn dịch lần này đã có manh mối, có quan hệ mật thiết với một trong mấy vị kia hoàng tử trên triều đình, chờ ngày hắn có chứng cứ xác thực, tất nhiên phải khiến hắn chôn cùng vô số bách tính đã chết! Mỗi ngày lửa lớn đều đốt mấy canh giờ, sau khi tắt, mấy tăng nhân còn sót lại trong Thành U Châu liền vây tro tàn niệm tụng kinh văn vì người đã qua đời, mong linh hồn được siêu sinh. Kinh đô, Hoàng đế liên tục chú ý tình huống ở mười bốn châu phía tây, nghe nói tình hình ôn dịch đã đươc khống chế triệt để, đặc biệt đưa đến hai mươi vạn lượng bạc, để Hách Liên Hiên dùng cứu tế sau ôn dịch. Người bệnh trong y quán đã dần dần giảm bớt, ngoài thành cũng bắt đầu thu hồi chốt chặn, cho phép thông hành, Lãnh Ly điều chế thuốc để Hách Liên Hiên phái người thả xuống khắp dòng Nguyệt Hà, sinh hoạt của bách tính mười bốn châu đã yên bình trở lại, chỉ là tài lực bị tổn hại nặng nề, sợ phải từ từ mới khôi phục lại được. Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly dùng toàn bộ ngân lượng chẩn tai của triều đình mua lương thực, phân phát cho bách tính còn lại, còn dâng tấu về kinh thỉnh cầu miễn một năm thuế cho khu vực bị ôn dịch, tất cả dân chúng đều biết ơn phu thê Ngũ Vương gia. Mắt thấy mười bốn châu đã yên ổn, đoàn người liền chuẩn bị hồi kinh. Lúc đoàn xe rời Thành U Châu, bách tính khắp nơi hân hoan đưa tiễn, người quỳ lạy dập đầu chỗ nào cũng có, thậm chí có người đi theo đội ngũ đi bộ hơn mười dặm, nước mắt lưng tròng. Lãnh Ly xuyên qua rèm vải nhìn bách tính tiễn đưa bùi ngùi mãi thôi:

"Hiên, ta cảm thấy lần này đi dù gian khổ đến mấy cũng đáng giá".

Hách Liên Hiên chỉ cúi đầu in lên trán nàng một cái hôn. Còn về việc Thành U Châu lập bia đá, soạn văn bia ghi chép lần ôn dịch khốn đốn chưa từng có này, lại xây từ đường, quanh năm hương khói đôi tượng thần một nam một nữ, cũng là chuyện của mai sau.