Vu Đồ vừa nghe, lại nhìn vẻ mặt của năm cô nàng, họ đều mang bộ dạng ngạo nghễ. Hắn thấy các cô nàng dám khiêu chiến sự uy nghiêm của mình lập tức nghiêm mặt nói: "Đừng chỉ nói ta, ngay cả các ngươi cũng chỉ là con chó của Vương Gia thôi, dù cho Vương Gia trước đây sủng ái các ngươi, còn giờ thì xem như quà cáp nói tặng liền tặng cho người khác. Hơn nữa ta phải nhắc nhở các ngươi, đừng tỏ vẻ kiêu ngạo quá, ở đây là Yến Vương phủ, Yến Vương phi cũng không phải dạng vừa đâu.”
"Điều này bọn ta đều hiểu, cảm tạ sự nhắc nhở của Vu quản gia nhé." Một mỹ nhân khác, Long Kiều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. Họ tất nhiên biết được Lãnh Ly chả tốt lành gì, nếu không thì Hách Liên Trần cũng không phái họ tới đây rồi.
Hơn nữa, ngay cả Hách Liên Trần họ cũng có thể hầu hạ chu đáo thế này, gã Vương Gia ngu ngốc kia tất nhiên cũng sẽ không thành vấn đề rồi.
"Được rồi được rồi, ngươi nhanh chóng gọi người tới đây dọn dẹp cho bọn ta đi." Vưu Ngọc không chịu nổi cảnh dơ bẩn trong nhà này nữa.
Vu Đồ có chút nổi giận, ngay lúc hắn muốn phát cáu thì nghe thấy giọng nói của Thanh Âm truyền từ bên ngoài vào, "Chà, khẩu khí lớn thật đấy, dám nói chuyện phách lối với quản gia của Yến Vương phủ thế này cơ à."
Vu Đồ quay người lại, hắn biết Thanh Âm là người của Lãnh Ly, những lời nàng vừa nói đều mang hàm ý, nàng ấy đang châm chọc hắn, chứ có tốt gì đâu mà tới đây giải vây cho hắn.
"Ngươi là ai?", Vưu Ngọc nhìn Thanh Âm với ánh mắt lạnh nhạt.
"Vu quản gia." Thanh Âm không hề để ý nàng ta, nàng quay người về phía Vu Đồ nói, "Vương phi đã nói rồi, họ chỉ là hạ nhân mà Tam Vương Gia mang qua đây thôi, ngươi đừng lầm tưởng bọn họ là nữ chủ tử mà hậu hạ, tính khí của Vương phi hẳn ngươi cũng biết rồi nhỉ. Vương phi có dặn dò, để họ ăn cơm trưa xong thì đem hết y phục của hạ nhân trong Vương phủ tới cho họ giặt đi. "
Vu Đồ biết được đây chính là lý do mà Lãnh Ly đồng ý cho các cô nàng này ở lại phủ, mục đích chính là để giày vò họ đến chết.
"Vâng." Vu Đồ chỉ còn cách gật đầu.
"Ngươi rốt cuộc là ai mà dám bắt bọn ta làm những việc nặng nhọc thế hả." Vưu Ngọc càng nghe càng cáu, lớn tiếng hét lên để thể hiện rằng bản thân đang cực kỳ nóng giận.
Thanh Âm vô cùng bình tĩnh đi tới trước mặt Vưu Ngọc, đưa tay liền tát nàng ta một cái.
Vưu Ngọc không dám tin rằng bản thân vừa bị người khác tát cho một bạt tay, nàng lấy tay che mặt lại, hai mắt rưng rưng, giận dữ chửi mắng: "Tiện nhân, ngươi chẳng qua chỉ là hạ nhân trong Yến Vương phủ này thôi, thế mà dám tát ta. Ta là người của Tam Vương Gia đấy."
Thanh Âm chợt cười nói: "Ta đương nhiên là hạ nhân trong Yến Vương phủ rồi, nhưng ngươi lại là hạ nhân của hạ nhân trong cái phủ này đấy. Còn một điều là ngươi đã bị Tam Vương Gia đem tặng cho Yến Vương phủ rồi, từ đây về sau ngươi là người của Yến Vương phủ."
"Ngươi." Vưu Ngọc hai mắt trừng trừng, những cô nàng còn lại đứng sau chống lưng cho nàng.
Thanh Âm cười nhạo không quan tâm, nàng căn bản không hề đem những cô nàng trói gà không chặt này đặt dưới đáy mắt. Nàng thong thả xoay người rời khỏi tạp viện.
"Vu Đồ, dù gì ngươi cũng là một quản gia, thế mà bị một hạ nhân dọa nạt, quá vô dụng rồi." Vưu Ngọc lửa giận ngút trời, nhưng lại không có chỗ để nàng giải tỏa, liền trút giận lên Vu Đồ.
Vu Đồ thấy nàng còn chưa biết sợ là gì, liền vung tay áo rồi rời khỏi tạp viện.
Những người này nếu thật sự bị Lãnh Ly diệt trừ thì cũng thôi rồi.
Sau khi Vu Đồ rời đi, Vưu Ngọc được Long Kiều đỡ đến ghế ngồi xuống, khuyên rằng: "Ngươi nóng giận hắn làm chi chứ. Hơn nữa lời hắn nói cũng có lý, ở đây là Yến Vương phủ, ngươi quên những lời Tam Vương Gia dặn khi chúng ta rời khỏi phủ sao?"
Vưu Ngọc dần dần nguôi giận, nàng ủy khuất nói: "Ngươi nói xem Vương Gia có phải đã không cần ta nữa không, sao lại mang chúng ta đến nơi này chứ?"
Vưu Ngọc vừa dứt lời, sắc mặt của bốn người còn lại đều trở nên nặng nề, họ biết rằng nếu không phải hôm ấy Vân Tuyền tới Tam Vương phủ gặp được bọn họ và Hách Liên Trần. Hách Liên Trần cũng sẽ không vì làm cho Vân Tuyền và Vân phủ yên tâm mà đem họ tặng tới đây.
Được sủng ái nhiều thì sao, thân thế không tốt thì cũng bị bỏ đi thôi. Hiện giờ đã đến Yến Vương phủ rồi, về sau không biết sống như thế nào đây, nàng thật sự rất khó chịu, tại sao nàng phải chịu sự đối xử thế này.
Long Kiều sớm bình tĩnh lại tinh thần, nàng quay người nhìn ba cô nàng còn lại nói: "Hoàn Diễm, Vinh Thu, Tĩnh Nhi, các người đừng đứng ở đó nữa, nhanh đi kiếm Vu quản gia lấy đồ đi, hiện giờ chúng ta sống dưới mái nhà người ta thì phải cúi đầu nhẫn nhịn thôi, chúng ta sẽ bàn kế hoạch sau.”
Ba người khẽ gật đầu, lời nói của Long Kiều khiến họ rất tin phục, thường ngày người mà họ ghét nhất chính là Vưu Ngọc.
Bàn về tâm kế, trong năm người bọn họ, Long Kiều hiểu rõ họ chẳng qua chỉ là món đồ chơi của Hách Liên Trần mà thôi, hơn nữa họ ở lại Tam Vương phủ vô danh vô phận thế này cũng không có phát triển tốt. Nàng chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ mà Hách Liên Trần giao, có được số tiền lớn sau đó rời khỏi đây.
Qua một tách trà thời gian, Hoàn Diễm và các cô nàng khác trở về với vẻ mặt đầy ủy khuất, trên tay họ đang ôm chăn bông, trên tay Tĩnh Nhi thì mang theo hộp thức ăn.
"Các ngươi thế này là sao?" Long Kiều hỏi.
Tĩnh Nhi đem hộp thức ăn đặt lên bàn trước mặt Long Kiều, sau đó mở hộp ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, Long Kiều cuối cùng cũng hiểu được sao họ lại lộ ra vẻ mặt như vậy rồi.
Nàng cau mày lại. “Yến Vương phi thế mà quá đáng thật, định giày vò chúng ta thế này.”
Vưu Ngọc càng thêm bực tức, nàng nắm chặt hai đấm tay lại nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta không cần nghĩ ngợi gì nữa, cứ theo kế hoạch mà làm thôi."
Long Kiều muốn bình tĩnh cũng không được, thật ra xuất thân của Long Kiều vốn tốt hơn những người trong này, chẳng qua vì phụ thân nàng là tội thần, nên đã bị Hoàng Thượng xử tử. Nàng không có tâm tư lớn để trả thù cho phụ thân, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên mà thôi. Thế đạo hiện giờ, họ chỉ có thể không phân vân mà tiến hết mình.
"Được thôi."
Bên họ vừa mới dọn dẹp xong thì Thanh Âm đã phái người mang đến ba thao y phục tới viện, nàng chỉ vào y phục trong thao nói: "Đây là công việc hôm nay, giặt không xong không được ăn cơm."
Hoàn Diễm và các cô nàng khác chau mày khó chịu, những năm qua họ chưa từng làm qua công việc nặng nhọc thế này, họ nhìn ngón tay thon dài của mình, nay phải đụng đến nước thật sự cảm thấy khổ sở.
Thanh Âm thấy các cô nàng đang chần chờ, nàng nhe răng cười nói: "Vương phi bảo ta nhắc nhở các ngươi một câu, Tam Vương Gia phái các ngươi đến đây vì mục đích gì nàng ấy nhất thanh nhị sở. Nếu các ngươi an phận biết điều, thì sẽ có đường mà sống, còn nếu trong tâm đầy ác ý, chỉ có con đường chết mà thôi."
Hoàn Diễm, Vinh Thu và Tĩnh Nhi đều bị dọa đến run người, nhiệm vụ mà Hách Liên Trần giao cho họ, họ đều nhớ rất kỹ, nhưng Lãnh Ly đáng sợ thế nào, họ cũng biết rõ, trong lúc này thật sự khó xử.
Vưu Ngọc sớm đã chán ghét bộ dạng ngạo mạn của Thanh Âm, phẫn nộ nói: "Ngươi là cái thá gì, dám ở đây chỉ trỏ bọn ta! Cẩn thận ta......"
Vưu Ngọc chưa nói hết lời thì nghe thấy giọng của Lãnh Ly truyền từ bên ngoài vào, "Cẩn thận ngươi cái gì?"
Vưu Ngọc nhìn thấy Lãnh Ly, hậm hực không biết nên đáp thế nào, nàng cắn môi quay mặt qua một bên, Long Kiều không nhanh không chậm nói: "Yến Vương phi, không hiểu tại sao Vương phi lại đối xử với bọn ta như thế, bọn ta đều là những người bơ vơ khốn khó.”
Lãnh Ly cười lạnh, giả dạng tội nghiệp trước mặt nàng là một sai lầm lớn, giả sử bọn Long Kiều mà kiêu căng hơn chút nữa, có thể nàng sẽ xem xét để họ chết không đau khổ.
Lãnh Ly đi đến chỗ thao đồ, sau đó nói: "Để các ngươi làm xong công việc của hôm nay, ta sẽ nói cho các ngươi biết."
"Ngươi." Vưu Ngọc căn bản không hề muốn làm, nàng chỉ vào mặt Lãnh Ly nói: "Bọn ta được Tam Vương Gia tặng tới đây, là để hầu hạ Yến Vương, không phải đến đây để làm hạ nhân đâu, bọn ta muốn gặp Yến Vương."
Thanh Âm muốn tiến tới ngăn cản nhưng lại bị Lãnh Ly ngăn lại, Lãnh Ly cười nhẹ, nhanh tay lấy cây dao găm trong người ra, rắc một tiếng, cắt đứt ngón tay đang chỉ vào mình của Vưu Ngọc.