Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 147: Lấy độc trị độc




Vì cái gọi là lấy độc trị độc, hắn mới được cứu.

Sau đó nàng lần theo con rắn còn lại trên người đi tìm Đức Xuyên Liễu Bình.

“ Ta cứu ngươi đương nhiên là vì không muốn để Y Đằng Hạ kiêu ngạo như vậy.” Lãnh Ly nhìn hắn một cái, mặc dù chỉ cần bọn họ không đánh biên cảnh Duyên Quốc, thì dù ai làm Thiên Hoàng của Đông Doanh đối với nàng mà nói đều không có ảnh hưởng.

Nhưng nàng đối với Y Đằng Hạ cảm thấy vô cùng chán ghét, mà hắn lại từng làm nổ thuyền buôn, khiến cho nhiều người mất mạng như vậy.

Mấu chốt là, Hách Liên Hiên cũng ở trên con thuyền đó!

“ Ngươi rất hận hắn.” Đức Xuyên Liễu Bình vì thân thể có chút suy yếu, hắn quay lại ngồi trên đất, hô hấp dồn dập hỏi, “ Nếu đã như vậy, tại sao ngươi phải giúp hắn?”

Lãnh Ly không vui trừng mắt liếc hắn một cái, “ Con mắt nào của ngươi trông thấy ta đang giúp hắn, nếu ta giúp hắn, thì ta đã không cứu ngươi.”

“ Haha, ra vậy.” Đức Xuyên Liễu Bình vô lực cười một tiếng.

Trong rừng cây xuất hiện một trận sương mù kì quái, Lãnh Ly lập tức phát giác được sương mù này không bình thường. Đức Xuyên Liễu Bình xua xua tay nói, “ Không cần lo lắng, là người của ta đến tìm ta.”

Như dự đoán, một đội năm người nhanh chóng đến đây, đợi đến gần chỗ các nàng, Lãnh Ly mới nhìn rõ, họ đều là những nữ ninja của tộc Đức Xuyên.

“ Nhị hoàng tử, người vẫn còn sống, thật là tốt quá rồi.” Gia Đằng Nại Tử nhìn thấy Đức Xuyên Liễu Bình không sao cảm xúc có chút kích động, thanh âm khẽ run lên.

“ Ừm, ta hiện tại không có việc gì.” Đức Xuyên Liễu Bình chầm chậm gật đầu.

Gia Đằng Nại Tử cười khổ, đôi mắt sắc bén của nàng quét về phía Lãnh Ly, nhận ra nàng chính là nữ nhân ngày ấy giúp Y Đằng Hạ, nàng lập tức rút kiếm nhỏ trong tay ra, hướng nàng chém đến!

Lãnh Ly biết nàng ta vì sao ám sát mình, nàng không nhanh không chậm lui về phía sau ba bước, cũng không định tấn công. Nhưng nếu như nàng từng bước ép sát, Lãnh Ly cũng không ngại nhiều gϊếŧ một người.

“ Dừng tay,” Đức Xuyên Liễu Bình không biết giữa các nàng có quan hệ gì, hắn lập tức ngăn Gia Đằng Nại Tử lại, thấp giọng nói, “ Là nàng ấy đã cứu ta, không được vô lễ.”

Gia Đằng Nại Tử dừng động tác tấn công, nàng nghiêng đầu hướng Đức Xuyên Liễu Bình nói : “ Là nàng đã khiến kế hoạch ám sát Y Đằng Hạ của chúng ta thất bại.”

“Hừ, năng lực của bản thân không đủ lại muốn trách người khác, là biểu hiện vô dụng,” Lãnh Ly cười khẩy nói.



“ Đáng ghét,” Gia Đằng Nại Tử nghiến răng nghiến lợi, nàng nhất định phải giáo huấn nữ nhân này thật tốt mới được!

Lãnh Ly hai cánh môi hồng hồng khẽ nhếc, nàng đã làm tốt chuẩn bị tấn công, mà nàng còn quyết định tốc chiến tốc thắng, lười lãng phí thời gian cùng nữ nhân không có đầu óc này.

Gia Đằng Nại Tử không để ý Đức Xuyên Liễu Bình khuyên can, nàng ta hai tay nâng qua đỉnh đầu, mạnh mẽ đâm về hướng Lãnh Ly.

Lãnh Ly nháy mắt một cái, nghiêng người tránh qua, nàng đưa tay nắm cổ tay Gia Đằng Nại Tử, sau đó bóp thật mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng tách, Gia Đằng Nại Tử lập tức tái mặt, trán toát mồ hôi lạnh, hai chân quỳ trên đất, một tay khác cầm lấy tay mình.

Bốn người còn lại nhìn thấy dáng vẻ cảu Gia Đằng Nại Tử, cũng lần lượt lộ vũ khí ra, Đức Xuyên Liễu Bình gầm gừ : “ Thế nào mệnh lệnh của ta các ngươi cũng không nghe phải không? ”

Bốn người dùng lại, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, nhưng Gia Đằng Nại Tử là người giỏi nhẫn thuật nhất, nhưng cũng bị đánh bại bởi một người phụ nữ đến từ Duyên Quốc, các nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lãnh Ly lạnh lùng cười, đối với Gia Đằng Nại Tử nói : “ Tài nghệ không bằng người, vẫn là cút về tập luyện cho tốt đi.”

“ Ngươi...” Gia Đằng Nại Tử giận giữ xấu hổ, nhưng bây giờ cổ tay nàng đã gãy, căn bản không cầm nổi vũ khí.

Đức Xuyên Liễu Bình dài một tiếng, hướng Lãnh Ly hỏi : “ Hôm nay ngươi cứu ta, ta chắc chắn sẽ báo đáp ngươi.”

Lãnh Ly vượt qua đám người nhìn về phía Đức Xuyên Liễu Bình, nàng đạm nhiên nói : “ Ta cứu ngươi cũng thật là vì việc này. Ta giúp ngươi đoạt vị, như vậy ngươi phải đáp ứng ta vĩnh viễn cũng không được xâm phạm Duyên Quốc ta, càng không được phép cùng hoàng tử Duyên Quốc khác qua lại.”

Đức Xuyên Liễu Bình nghe điều kiện nàng đưa ra, hắn suy đoán giây lát hỏi : “ Ngươi là người của hoàng thất Duyên Quốc?”

“ Đúng vậy, tại hạ Lãnh Ly. Là Yến vương phi Duyên Quốc.” Lãnh Ly biết bản thân không cần phải che dấu thân phận, hắn sớm muộn cũng sẽ biết.

Đức Xuyên Liễu Bình gật đầu, “ Được, ta đáp ứng ngươi.”

“ Rất tốt,” Lãnh Ly biết nàng cùng Đức Xuyên Liễu Bình kết làm liên minh, nàng hỏi : “ Nếu như ta có việc gì cần, như nào thông báo với ngươi?”

“ Ở phía tây Liễu thành có một tiệm mì rất kín đáo, tạm thời ta sẽ đến nơi đó.” Đức Xuyên Liễu Bình nói.

“ Được, nếu như Y Đằng Hạ có kế hoạch gì ta sẽ lập tức thông báo cho ngươi. Hẹn gặp lại.” Lãnh Ly biết bản thân ra ngoài đã lâu, còn không quay lại sẽ bị người khác phát hiện.



Lãnh Ly đi ra khỏi rừng cây, theo đường cũ trở về, lúc nàng trở lại khách điếm, chân trời đã xuất hiện ngân quang, nàng cẩn thận từng li từng tí xử lý đất cát có trên vết giày, sau đó ngả đầu ngủ, nàng thực sự rất mệt.

Lãnh Ly một mạch ngủ đến giữa trưa mới dậy, mà nàng trước nay luôn ngủ nhẹ, biết võ sĩ canh cửa đã mở cửa kiểm tra ba lần, sợ nàng sẽ dùng thủ thuật để chạy trốn.

Nàng rửa mặt một phen đi vào sảnh lớn khách điếm.

Đối với loại tập tục quỳ chân ăn cơm của Đông Doanh khiến nàng thực đau đầu, cho dù ở khách điếm, cũng đều là cái bàn thấp thấp, sau đó khách phải ngồi lên ăn cơm.

Chẳng qua đồ ăn Đông Doanh lại vô cùng tinh xảo và ngon miệng, nàng yên tĩnh ăn cơm, mà hai võ sĩ ngồi ở bàn đối diện nhìn nàng, không ăn không uống gì.

Lãnh Ly chậm rãi lắc đầu, nàng nâng chén canh lên uống một ngụm, đợi đến khi nàng đem chén canh chầm chậm uống xuống, Y Đằng Hạ đã đi đến ngồi đối diện nàng.

“ Hôm nay ngươi dậy rất muộn, ngủ không ngon sao?” một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Y Đằng Hạ, ánh mắt uyển chuyển lãnh lãnh đạm đạm nhìn qua Lãnh Ly.

“ Thân ở địch quốc, ai sẽ ngủ ngon được .” Lãnh Ly băng lãnh trả lời.

“ Haha.” Y Đằng Hạ ngửa mặt lên trời cười ha hả, Lãnh Ly cũng không biết vì sao hắn cười, thực sự là một người kỳ quái.

“ Không sao, qua đêm nay ngươi liền có thể ngủ ở giường mềm mại của hoàng cung Đông Doanh ta,”Y Đằng Hạ âm tà cười đắc ý.

Lãnh Ly lại xem như không nghe thấy, nàng thần sắc bình tĩnh ăn uống, trong lòng lại nghĩ thầm, xem ra Y Đằng Hạ không muốn chờ nữa, sợ là muốn trực tiếp gϊếŧ vào trong cung đi.

Nàng nhất định phải nhanh chóng thông báo cho Đức Xuyên Liễu Bình, để hắn chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Y Đằng Hạ thấy nàng không có nửa phần dao động, trong lòng bắt đầu nôn nóng, “ Nàng không thể quay về Duyên Quốc, không bằng liền ở lại Đông Daonh làm hoàng hậu thế nào, dù sao cũng sẽ tốt hơn so đi thủ tiết.”

Nói xong, vốn dĩ Lãnh Ly vẫn rất tỉnh táo, hai mắt nàng vẩy một cái, ánh mắt như đao lạnh thấu xương, nàng xoay chuyển đũa trúc trong tay hung hăng hướng cổ Y Đằng Hạ đâm tới, nhưng thời điểm còn một chút lại dừng lại.

Hai tên võ sĩ áo đen lập tức rút đao gác lên trên cái cổ tinh tế của Lãnh Ly.

Y Đằng Hạ khóe miệng mỉm cười, ra hiệu cho bọn họ hạ đao xuống, hắn chắc chắn Lãnh Ly sẽ không gϊếŧ mình. Nàng cứ như vậy gϊếŧ mình ở đây, nàng cũng không thể trốn thoát được.

“ Hách Liên Hiên còn sống cũng liền thôi đi, hắn nếu như thực sự bởi vì vụ nổ mà chết ngoài ý muốn, ta sẽ cho toàn bộ gia tộc Y Đằng của các ngươi chôn cùng hắn. Còn có thu hồi lại lời nói bẩn thỉu kia của ngươi, nếu không ta sẽ rút lưỡi của ngươi.” Gương mặt Lãnh Ly lạnh lùng, ngay cả âm thanh cũng đều giống như hàn băng trong ngày đông, khí thể lạnh thấu xương của nàng khiến cho Y Đằng Hạ cảm giác bị uy hϊếp.