Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 109: Một mình một hướng




Lãnh Ly bước chân lay động đến trước mặt bọn họ, khóe môi lãnh đạm mang theo ý cười châm biếm, dường như trong mắt không nhìn thấy họ, nàng lạnh lùng nói : “Đi thôi”

“Lá gan của ngươi thật lớn, cư nhiên không dẫn theo một người nào. A Sâm ngồi trên lưng ngựa tỏ vẻ ngạc nhiên, cho dù hắn ở trên cao nhìn xuống, cũng bị khí chất lạnh lẽo toát ra từ trên người Lãnh Ly dọa sợ .

“Không cần nói nhảm, đi thôi .” Lãnh Ly nghiêng mắt nhìn hắn, thần sắc lạnh nhạt, bản thân hiện tại chỉ quan tâm an nguy của Hách Liên Hiên .

A Sâm nhìn thoáng qua thuộc hạ của mình, tên thuộc hạ kia lập tức xuống ngựa, đưa dây cương ngựa trong tay giao cho Lãnh Ly.

Lãnh Ly đón lấy dây cương, quay người lên ngựa. Nàng ở trên lưng ngựa, quay đầu lại nhìn lên phía trên Tưởng Chấn và Thanh Âm, gật đầu với họ.

Thanh Âm hướng nàng xua xua tay mang theo vài phần miễn cưỡng.

“Đi! ” A Sâm quay đầu ngựa đối với mội người hô lên một tiếng.

Tưởng Chấn nhìn theo nàng cùng với người Miêu rời khỏi, vì an nguy của nàng vẫn là phái một cỗ binh lính nhỏ theo phía sau.

Thanh Âm nhìn bóng dáng gầy yếu của Lãnh Ly, trên người nàng luôn luôn lờ mờ phong thái tài hoa, tao nhã. Ai có thể nghĩ rằng một nữ nhân như vậy, cư nhiên có dũng khí như vậy. Khó trách vương gia một lòng hướng về nàng ấy, như này khác với người thường, thật sự khiến người ta không rời mắt được.

Xuyên qua vùng đất bằng phẳng mặt cỏ, phía xa có một ngọn núi cao chót vót trời xanh, một đám mây nhàn nhạt trôi ở lưng chừng núi. Dưới núi cao là một khu rừng rậm lớn nối liền bầu trời với mặt đất.

Đến lối vào rừng rậm, Lãnh Ly nhân lúc họ không phòng bị chôn xuống một con cổ, sau đó coi như không có gì như cũ đi theo phía sau họ.

Quả nhiên là dáng vẻ như một khu rừng nguyên sơ, trong không khí đều mang một cỗ mùi vị mốc meo, ẩm ướt.

Lãnh Ly nhíu mày , làm thế nào nếu như có người ở chỗ này cố ý rải một ít độc phấn. Độc phấn lẫn vào trong sương mù, như vậy người đi vào rừng hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì .

Qua hồi lâu rốt cuộc cũng ra khỏi rừng rậm, Lãnh Ly không nghĩ tới ở sơn cốc này cư nhiên lại có một tòa trại tử, xem ra là họ ẩn cư ở đây.

Nói như vậy bọn họ cùng Miêu vương và Đại tế ty không có nửa điểm quan hệ sao?

“Đi nhanh đi.” A Sâm nhìn mặt trời đỏ treo lưng chừng núi, đã gần tối rồi.

Lãnh Ly không nghĩ tới cư nhiên ở trong rừng đi nửa ngày.

Đi đến dưới chân núi, Lãnh Ly cũng nhận thấy ở trong sơn cốc tượng Nữ Oa đứng sừng sững giữa thung lũng.

Xem ra Miêu trại này ẩn cư tại đây thực không đơn giản, cung phụng Nữ Oa, chẳng lẽ các nàng cùng Nữ Oa có mối quan hệ khó hiểu gì sao?

Một tiếng “phù phiếm” chào đón, Hàn Tu Linh đứng ở cửa vào thôn, tức khắc nhìn Lãnh Ly cưỡi ngựa.

Thì ra thần nữ trong miệng phụ vương nàng và Đại tế ty quả là một tiên nữ xinh đẹp, kia khí chất băng giá và đôi mắt xa vạn dặm, thật khiến người khác không cách nào bỏ qua được.

Nàng khinh thường hừ lạnh, “ Đem nàng mang vào đi !”

“ Vâng” A Sâm mang theo nàng đi đến ngôi nhà trúc nơi giam giữ Hách Liên Hiên.

Hách Liên Hiên trong nhà nghe thấy tiếng bước chân, đôi môi mỏng cảu hắn cười nhạt, ngón tay thon dài vén màn trúc, ôn nhu gọi một tiếng, “ Ly nhi. ”

Lãnh Ly nghe thấy tiếng liền ngước mắt lên, biểu cảm trong nháy mắt liền thay đổi trở nên ôn nhu ấm áp hơn .

Hàng ngàn lời nói trong mấy ngày nay dường như cô đọng trong mắt, chỉ bởi vì họ hiểu lẫn nhau.

Lãnh Ly bước nhanh lên trước , Hách Liên Hiên một tay đem nàng ôm vào trong lòng.



Chóp mũi là mùi hương mà hắn thương nhớ ngày đêm, trong lòng ngực là linh hồn mềm mại mà hắn thương nhớ ngày đêm.

Hắn gắt gao ôm nàng, cho đến khi Lãnh Ly từ từ đẩy hắn ra, hắn mới buông ra.

“ Nàng đến rồi.” Hách Liên Hiên nhìn thấy Lãnh Ly giống như một đứa trẻ lạc đường không tìm thấy nhà, ngữ điệu mềm mại, ủy khuất .

“ Ân.” Lãnh Ly gật gật đầu.

Vu Càn Phong đứng ở một bên có chút xấu hổ, cái này vương gia thật đúng là thay đổi nhiều, lúc không có vương phi, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt không sợ gì cả, vừa thấy vương phi đến liền như một khối kẹo ngọt dính người.

“ Thế nào, thần nữ, nơi này như thế nào? ” Hàn Tu Linh đứng ở cửa nhìn hai người tình chàng ý thϊếp, cảm thấy buồn nôn.

“ Bọn họ đều biết ta là thần nữ, còn đối đãi với ta như thế, liền không sợ bá tánh tạo phản sao? ” Lãnh Ly cũng không xem Hàn Tu Linh nói gì, chính mình giúp Hách Liên Hiên sửa sang lại vạt áo vừa mới loạn.

“ Bọn họ đều nói ngươi là thần nữ, hôm nay liền cho ta mở mang kiến thức!” Hàn Tu Linh lời nói vừa dứt, loan đao trong tay liền duỗi thẳng hướng về phía Lãnh Ly mà lao tới .

Lãnh Ly ánh mắt chợt lóe, đẩy Hách Liên Hiên ra, bản thân nghiêng người né tránh.

“ Ta thế nhưng không nghĩ sẽ cùng ngươi động thủ. ” Lãnh Ly lùi về phía sau hai bước nhìn Hàn Tu Linh, thanh âm băng giá vang lên, “ Nhưng là ngươi từng bước ép sát, đừng trách ta vô tình!”

“ Liền thử xem ngươi có hay không bản lĩnh kia !” Hàn Tu Linh đôi mắt hung hăng dọa người, nàng thấy loan đao không được, từ trong lòng ngực lấy ra ba viên thuốc lớn nhỏ màu đen, nàng không có công kích Lãnh Ly, biết Hách Liên Hiên mới là uy hϊếp của nàng. Tay dùng sức vung lên, viên thuốc kia bay thẳng đến chỗ Hách Liên Hiên.

Hách Liên Hiên thấy Hàn Tu Linh hướng chính mình động thủ, hắn hơi hơi thả lòng hàm, lãnh đạm cười rồi chớp mắt biến mất, hắn hoảng sợ hô to, “Ai ya ya.” Thuận thế liền ngã trên mặt đất, thuận lợi tránh khỏi sự công kích của nàng ta.

Lãnh Ly vốn định đi qua cứu Hách Liên Hiên, không nghĩ rằng hắn cư nhiên trốn được rồi.

Vu Càn Phong muốn tiến lên hỗ trợ, A Sâm còn có Ô Ba lập tức kề dao vào cổ hắn, hắn hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ rồi liếc mắt một cái, lại nôn nóng nhìn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên.

Lãnh Ly vốn dĩ thấy nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu 15, 16 tuổi nên mới lười cùng nàng động tay đánh nhau, lại không có nghĩ đến nàng tuổi còn nhỏ cư nhiên lại có tâm kế như vậy, chính mình cũng không thủ hạ lưu tình .

Ba con kim xà vẫn luôn ở trên cổ tay, đột nhiên từ cổ tay áo chui ra, phun tín tử.

Hàn Tu Linh đã từng thấy qua Đại tế ty dùng qua chiêu này, lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu xin tha, “ A, thần nữ tha mạng a !”

Lãnh Ly vốn dĩ chính là muốn hù dọa nàng, nàng thu hồi tay lại, lại không có nghĩ tới Hàn Tu Linh chơi trá, loan đao trong lòng ngực hướng tới eo nàng mà đâm.

Hách Liên Hiên hít hà một hơi, bước chân hắn cực nhanh, đem Lãnh Ly đẩy ra, thanh đao kia hung hăng đăm vào phía trên lưng hắn.

Bang!

Trán Hách Liên Hiên nháy mắt toát ra mồ hôi lớn nhỏ, sắc mặt tái nhợt, cắn răng rút loan đao ra.

Lãnh Ly cơn giận không thể át, muốn tiến đến đưa Hàn Tu Linh vào chỗ chết, nàng ôm Hách Liên Hiên đang lung lay sắp đổ vào trong lòng mình, điều khiển con rắn độc trên tay bò tới phía trước Hàn Tu Linh.

Hàn Tu Linh động tác càng mau, nàng liên tục lùi về phía sau, cuối cùng rời khỏi nhà trúc.

A Sâm và Ô Ba cũng cùng nàng rút lui đi ra .

Lãnh Ly đánh giá tình trạng vết thương của Hách Liên Hiên, nàng cắn chặt răng nhìn Hàn Tu Linh. Một đao này sớm muộn nàng cũng trả lại!

Vu Càn Phong giúp Lãnh Ly đỡ Hách Liên Hiên nằm lên giường tre, nàng xé y phục của Hách Liên Hiên ra, đau lòng nhìn miệng vết thương trên da vẫn còn máu đen chảy ra, cỗ hận ý quặn thắt trong lồng ngực.



Tin hay không nàng đem cổ độc ném vào trong nguồn nước của bọn họ, khiến cho cả Miêu Cương chôn cùng Hách Liên Hiên !

“ Càn Phong, giúp ta chăm sóc Hách Liên Hiên một lát.” Lãnh Ly đem Hách Liên Hiên giao cho Càn Phong, rồi đi tới cửa.

Sau khi Hàn Tu Linh rời đi, thủ vệ ở cửa đã tăng lên gấp ba lần.

Thủ vệ ở cửa nhìn nàng nhìn ánh mắt đầy nộ khí của nàng, cũng biết nàng khó đối phó, tay cầm loan đao của bọn họ, không khỏi mím môi nắm chặt, có chút hoảng loạn.

“Để nha đầu chết tiệt kia lăn ra đây cho ta! ” Lãnh Ly âm thanh mang theo nồng đậm hận ý, nàng nhìn phía nhà trúc bên thác nước, biết bọn họ sinh hoạt gần nguồn nước, nàng cười như là Tu La tới từ địa ngục, từ từ duỗi thẳng cánh tay, kim xà trên cánh tay phun ra tín tử, cơ thể quằn quại của chúng dường như đang tìm kiếm con mồi.

“ Ngươi bất quá chỉ là một thần nữ giả mạo, cư nhiên dám gọi công chúa của chúng ta như vậy.” Thủ vệ thấy Lãnh Ly đối với Hàn Tu Linh bất kính thì trong lòng liền không vui.

“ Ta này vẫn là khách khí ! ” đôi mắt của Lãnh Ly đã tràn đầy lửa giận, “ đem nàng ta giao ra đây, bằng không ta liền điều khiển kim xà đem nọc độc phun ở nguồn nước của các ngươi. Đừng nói một cái sơn trại nho nhỏ của các ngươi, ngay cả toàn bộ Miêu Cương, ta cũng muốn gϊếŧ!”

Mọi người bị lời nói của nàng dọa sợ tới mức sắc mặt khó coi, kim xà trên cổ tay nàng quả thật làm lòng người sợ hãi.

“ Mau đi, gọi công chúa đến đây.”

“ Vâng”

Thấy bọn họ rốt cuộc cũng đi gọi người, Lãnh Ly chậm rãi từ từ hạ cổ tay xuống, dùng ánh mắt lạnh băng phòng bị bọn họ.

Rất nhanh Hàn Tu Linh lại lần nữa xuất hiện, “ Ngươi tìm ta làm cái gì? ”

“ Giải dược! ” Lãnh Ly đã mất kiên nhẫn để nói những lời vô nghĩa với nàng.

“ Ta chỉ biết hạ độc không biết giải độc! ” Hàn Tu Linh nghiêng đầu sang một bên.

“ Đừng có giở trò với ta. ” Lãnh Ly tiến lên trước vài bước, những người kia cho rằng Lãnh Ly sẽ đối với Hàn Tu Linh động tay động chân, loạn xạ đem Hàn Tu Linh bảo vệ ở giữa.

“ Bỏ đi bỏ đi. ” Hàn Tu Linh một bộ dáng không kiên nhẫn, “ Ngươi để ta vào đi, ta giải độc cho hắn .”

Lãnh Ly nhìn nàng chằm chằm, cư nhiên liền đáp ứng giải độc một cách thống khoái như vậy, khó biết nàng ta có lại giở trò hay không? Nhưng giải độc quan trọng hơn, nàng lạnh lùng nhìn Hàn Tu Linh, “ Vào đây. ”

“ Công chúa.” A Sâm chần chừ nhìn Hàn Tu Linh, cảm thấy cách làm hôm nay quá mạo hiểm rồi. Mà Lãnh Ly này hoàn toàn không phải người hiền lành, vạn nhất nàng gặp phải bất trắc, hắn phải giải thích thế nào với Miêu vương và Miêu hậu.

“ Đừng nhiều lời .” Hàn Tu Linh hoàn toàn chắc chắn Lãnh Ly không dám gϊếŧ mình.

A Sâm không có cách nào khác đành phải lui ra.

Hàn Tu Linh bước ra khỏi đám người và vững vàng đi nào nhà trúc, Lãnh Ly đi theo phía sau nàng.

Hàn Tu Linh đi đến cạnh giường Hách Liên Hiên, từ trong lòng ngực lấy ra một viên thuốc, nàng nghiêng đầu liếc nhìn viên thuốc trên tay thần sắc có chút đắc ý, liền đưa thuốc vào miệng Hách Liên Hiên.

“ Chậm đã !” Lãnh Ly mới nhận ra rằng nàng ấy thật sự đang lừa dối, nhưng viên thuốc đã trôi xuống rồi.

Lãnh Ly đẩy Hàn Tu Linh ra, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt đang dần tiêu tán của Hách Liên Hiên, miệng vết thương cũng không chảy máu đen nữa, xem ra kia là thuốc gì đó.

“ Nói, ngươi đưa ta tới nơi này rốt cuộc là muốn làm cái gì? ” Lãnh Ly đã không nghĩ sẽ lưu lại nơi này, nhìn Hách Liên Hiên vì mình mà bị thương, trái tim nàng thắt chặt lại.

“ Ngươi có biết nguồn gốc của thần nữ ? ” Hàn Tu Linh từ trên mặt đất đứng lên, nàng ta đi đến cái bàn cách giường bảy tám bước rồi ngồi xuống, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lãnh Ly.

“ Ta không có thời gian quan tâm nhiều như vậy. ” Nàng có phải hay không không quan trọng .