Dục Hỏa Độc Nữ

Chương 1: Vứt bỏ xấu độc nữ nhân




Đêm đen như mực, lạnh lẽo như băng.

Trong vương phủ Duyên quốc không có một tia sáng nào.

“Hách Liên Trần, sao chàng lại nỡ đối xử với ta như vậy?”

A Khí nửa quỳ dưới đất, trên người đầy rẫy những vết thương, nếu nhìn kĩ sẽ thấy một khuôn mặt xấu xí tràn ngập oán hận lạnh lẽo, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, biểu cảm mười phần đau khổ.

Hách Liên Trần mặc một thân cẩm y hoa phục biểu cảm hờ hững, không hề để tâm đến lời chất vấn chứa đầy phẫn nộ cùng oán khí của nữ nhân trước mặt, trong ánh mắt hiện lên sự ghê tởm cùng chán ghét.

“A Khí, ngươi đừng trách ta, có trách thì trách người sinh ra đã mang khuôn mặt đáng kinh tởm này.” Hách Liên Trần vừa nói tay vừa bóp chặt cằm A Khí, đôi lông mày nhíu lại tỏ ra chán ghét đến cực điểm.

“Nếu như ngươi chán ghét ta như vậy, sao trước đây còn nói những lời kia…?” A Khí ngữ khí run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, chỉ vài ngày trước nam nhân này còn ở bên tai nàng nói những lời đường mật, thề non hẹn biển, hứa bảo vệ nàng một đời chu toàn.

Chỉ qua chưa tới mấy ngày hắn đã không chút lưu tình ép nàng đến tình cảnh này, ôm nay nàng vì hắn cả người bị máu tươi nhuộm đỏ, hóa ra bản thân nàng từ đầu chỉ là quân cờ ở trong mắt hắn. Mưu hại, cấu kết với giặc ngoài phản quốc, từng cái tội danh được gắn lên người nàng mà nàng không có cách nào chối bỏ.

Nàng là đứa con gái bị vứt bỏ của thừa tướng, không ai quan tâm, không một ai yêu thương cưng chiều, ngay cả một cái tên đàng hoàng cũng không có. Khuôn mặt xấu xí này lại càng đem đến cho nàng vô số sự khinh thường, vô số lần bị đánh đập không nương tay. Nhưng từ khi gặp hắn, hắn không chê nàng xấu xí, không hề xem thường nàng, từ đó nàng quyết tâm giao trọn cả đời này cho hắn, không ngờ lại đổi được kết cục như thế này.

“Ngươi lớn lên xấu xí đến thế nhưng lại am hiểu mấy thứ độc dược hạ lưu, không lợi dụng chẳng phải rất lãng phí sao? Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ tìm một phần đất tốt chôn cất ngươi, nhưng trước đó ta còn cần một vài thứ trên người ngươi.”

Hách Liên Trần buông cằm nàng ra, bàn tay lạnh lẽo đưa đến trước ngực nàng, đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn đến cực điểm.

Trong chớp mắt, A Khí đã biết hắn muốn làm gì, nàng hoảng sợ mà run lên. Thứ hắn muốn…là tim của nàng!

“Tuyền Nhi vài hôm trước trúng kỳ độc,cần lấy tim người làm thuốc dẫn, ngươi thân là tỷ tỷ của nàng, chẳng phải nên vì nàng mà có một chút cống hiến sao? Không chừng sau khi nhận quả tim của kẻ vô dụng như ngươi, nàng sẽ cảm động mà nhớ tới ngươi.”



Thì ra là vậy, thứ tình cảm mà nàng tự mình tưởng tượng ra kia vốn chưa từng thuộc về nàng, thì ra người hắn thật sự yêu là muội muội khuynh quốc khuynh thành kia của nàng.

Nàng vốn am hiểu độc thuật, võ nghệ cao cường nhưng nàng lựa chọn sống thu mình hi vọng có thể bình an trải qua một đời này, lại vì gặp được hắn mà toàn bộ nguyên tắc đều bị phá vỡ.

“Moi tim làm thuốc? Hách Liên Trần ngươi thật ngoan độc!”

A Khí cười tự giễu, nỗi dau trên thân thể sao sánh được nỗi đau trong tim nàng? Nàng hận, hận bản thân đã quá nhẹ dạ, dễ dàng tin tưởng người khác, hận bản thân ngu xuẩn đến cực điểm.

“Tính mạng Tuyền nhi đang như chỉ mành treo chuông, ta cũng không có thời gian đôi co với ngươi, ngươi là kẻ sắp chết, giữ lại quả tim đó có tác dụng gì? Lại nói, dựa vào cái bộ dạng này của ngươi sống trên đời cũng làm người ta kinh tởm.”

Hách Liên Trần lại bóp cằm A Khí, lực đạo mạnh đến nỗi muốn đem kẻ trước mặt bóp chết.

“Ngươi tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế đa đoan; Tuyền Nhi lại ôn nhu thiện lương, đơn thuần thông minh, nếu không phải đại phu nói cần dùng tim của người thân làm thuốc dẫn, ta sao có thể đồng ý cho nàng dùng tim của kẻ dơ bẩn như ngươi?”

Bỗng dưng một tiếng cười thê lương vang lên, những vết thương khắp cơ thể cũng trở nên vô cùng đau đớn, cảm giác tanh nồng từ cổ họng truyền đến, nàng phun ra một ngụm máu tươi.

Trước mắt lóe lên một tia hàn quang, lau đó là cảm giác ngực bị vật nhọn đâm vào, A Khí nhìn xuống phía dưới, một chiếc chủy thủ đã cắm sâu vào ngực nàng, hắn quả thật muốn dồn nàng vào chỗ chết.

“Người đâu, lấy tim.”

Trong đầu hiện lên một mảng u ám, sự vật trước mắt cũng ngày càng mờ nhạt, thoáng chốc chỉ nghe thấy tiếng người vội vã bước vào phòng, cùng với cảm giác một vật trong người bị cưỡng ép lấy ra. Nàng không cam lòng, oán hận, nhưng oán hận cũng không thể làm gì được nữa, về sau chỉ còn lại một mảnh hỗn độn hắc ám vô biên.

Đây chính là chết sao? Nàng thống khổ, oán hận cũng không thể làm gì sao?.