Dục Hòa Cấm

Chương 35: Anh rể phúc hắc x Em vợ mảnh mai trong sáng(7)




"Tại sao lại không tin tôi?" Diệp Hinh vô cùng tức giận, anh ta nói vậy là có ý gì, có phải anh ta đang ám chỉ mình dụ dỗ anh ta không?

Bạch Tự giật mạnh chiếc cà vạt, "Hinh Nhi, em quên mẹ đã nói gì ngày hôm qua rồi à."

Con phải chịu sự quản giáo của chị gái và anh rể...

Lời mẹ nói hôm qua bất ngờ vang lên trong đầu cô. Lời trách cứ giận dữ của Diệp Hinh trở thành một khối không khí nghẹn trong cổ họng, không thể nuốt hay khạc ra được.

Bạch Tự tiếp tục kéo chiếc cà vạt trên cổ khiến nó rơi xuống rồi cầm trên tay, anh nhìn Diệp Hinh, dùng đầu ngón tay vuốt vào giữa chiếc cà vạt, như thể đang cân nhắc một điều gì đó.

Sống lưng cô dường như có một con rắn đang bò khiến nó trở lên lạnh buốt làm cô nổi hết da gà, cô suy tư một chút rồi lập tức chạy đến cửa phòng như một mũi tên lao ra khỏi cung.

Nhưng chân nhỏ vừa bước xuống giường, một đôi tay cứng cáp đã ghìm chặt lấy eo khiến cô không thể nhúc nhích.

"Hinh Nhi, em đi đâu vậy?" Anh từ phía sau choàng tay qua eo cô, đồng thời nhấc bàn tay kia lên, dùng sức bóp chặt ngực bên phải của cô, "Thật mềm, anh rất muốn xoa hỏng ngực Hinh Nhi " Anh thở dài, vẻ mặt thỏa mãn, môi áp lên cổ mềm mại trắng nõn của cô, những cái hôn nhỏ vụn rơi xuống.

"Đừng làm vậy Bạch Tự, nếu chị tôi phát hiện, chị ấy sẽ ly hôn với anh. Việc ly hôn và phân chia tài sản sẽ gây bất lợi cho giá cổ phiếu của công ty."

Bạch Tự ở thế giới này là một doanh nhân thành đạt, doanh nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, có tiền, có vô số nữ nhân xoay quanh, cho nên anh ta sẽ không mạo hiểm mà làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.

Bàn tay nhào nặn bầu ngực bên phải dừng lại, ngay cả động tác hôn lên cổ cũng ngừng.

"Đây là những gì Hinh Nhi học được ở trường à? Thật bất ngờ, Hinh Nhi có thể sớm đến làm việc ở công ty của anh rể."

Người đàn ông phía sau đang ôm nàng đột nhiên nằm xuống, cô bị ngã trên người anh. Cô muốn chạy trốn nhưng lực cánh tay bên hông không vì động tác trước đó mà buông lỏng, thế nên cô vẫn bị Bạch Tự gắt gao ôm chặt trong lòng

Thậm chí cô có thể cảm nhận được thứ cứng nhắc của người phía sau áp vào hai chân mình, đỉnh của nó khẽ nảy lên, cọ sát vào đùi non của cô.

Diệp Hinh không dám vặn vẹo người vì sợ sẽ gây ra hậu quả khủng khiếp, cô giống như một cái xác cứng ngắc đã chết từ lâu, thậm chí còn không dám thở mạnh.

Tuy nhiên, trạng thái xác chết của cô không làm Bạch Tự mất đi hứng thú "chuyện ấy", một đôi bàn tay to lẻn vào trong quần áo của Diệp Hinh mà xoa bóp mạnh mẽ bộ ngực bự của cô.

Cách lớp quần áo, Bạch Tự đang làm loạn bên trong thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình dạng bàn tay nổi lên.

Diệp Hinh không thể vờ như không có gì được nữa, cô nâng người lên cố gắng thoát khỏi trói buộc của Bạch Tự.

Bởi vì bàn tay của Bạch Tự đã chuyển từ thắt lưng lên ngực cô, sự kiềm chế trên người cô đã giảm đi một nửa, sau khi cố gắng giãy giụa cô đã thành công thoát ra.

Diệp Hinh tràn đầy vui mừng mà chạy nhanh ra phía cửa và vặn khóa.

"Cạch--cạch--"

Tay nắm cửa không thể vặn xuống, tâm trạng bay bổng của cô rơi xuống đáy vực ngay lập tức.

"Chạy nhanh như vậy làm gì, anh rể còn chưa chính thức bắt đầu dạy Hinh Nhi."

Bạch Tự kéo cà vạt xuống cầm trên tay, trên môi nở nụ cười từng bước đi về phía Diệp Hinh.

Diệp Hinh áp sát vào cửa, "Bạch, Bạch Tự, chị gái tôi đã về rồi, thật đấy, tôi nghe thấy tiếng nói ở dưới tầng."

Cô vẫn chưa từ bỏ hy vọng, mặc dù nó rất mỏng manh.

"Cốc, cốc!"

Đó là tiếng gõ cửa, niềm hy vọng nhanh chóng trỗi dậy trong lòng Diệp Hinh, thậm chí cô còn cảm thấy thần linh đang mỉm cười với mình.

"A Hinh, anh rể ở trong phòng của em à?"

Đó là chị gái của cô, Diệp Hinh lập tức lớn tiếng đáp: "Có. Chị ơi, cứu em với, anh rể định cưỡng bức em."

Chị gái ở ngoài cửa im lặng hồi lâu.

Diệp Hinh nghĩ rằng cô ta không nghe thấy mình, vì vậy cô lại tăng âm lượng và lặp lại: "Chị ơi, anh rể đang ở trong phòng của em, anh ấy muốn cưỡng bức em, chị mau mở cửa cho em!"

Dứt lời cô còn đập mạnh cửa phòng, cầu cứu người ngoài cửa.

Sau một thời gian dài im lặng, trái tim Diệp Hinh từng chút chùng xuống.

"Chị—"

"A Hinh, phục vụ anh rể cho tốt."

Sau đó là tiếng bước chân vững vàng "cộp cộp cộp", Bạch Tự đang đứng cách cô vài bước chân điên cuồng cười.

"Hinh Nhi, em thật ngốc, em nghĩ cô ta sẽ cứu em sao? Không, ngược lại, người đưa em lên giường của anh chính là người chị mà đem đã đặt hết hy vọng vào."

Anh rốt cuộc nhịn không được mà cười, khóe mắt tràn đầy sự trêu chọc, cô có thể tưởng tượng được hành vi vừa rồi của cô đối với Bạch Tự ngu ngốc đến mức nào.

"Anh, Anh... Anh là đồ biến thái!"

Bạch Tự của thế giới trước cũng vậy, Bạch Tự của thế giới này cũng vậy, ngay cả cái gọi là người thân ở thế giới này đều là sói đội lốt cừu.

"Hinh Nhi, ngoan ngoãn nằm xuống giường, mở chân ra hầu hạ anh. Anh có thể làm cho em bớt đau đớn, nếu không..."