Nhà họ Bạch
" A Hinh..."
Bạch Lâm nhẹ giọng gọi tên nàng, gương mặt có 7 phần giống Bạch Tự mang theo nụ cười dịu dàng.
Không giống như người cha cứng nhắc của mình, chàng trông giống một thư sinh nhẹ nhàng thời phong kiến, với khí chất phong độ trí thức toát ra như gió xuân.
Đối diện với ánh mắt trìu mến của Bạch Lâm, Diệp Hinh trông có chút mất tự nhiên, bởi vì nàng sợ người đàn ông đã ngày đêm ở chung với chủ thân thể cũ phát hiện nàng có gì đó không thích hợp.
" A Lâm thật là may mắn sống sót trên chiến trường. Tuy rằng hồi đó lành ít dữ nhiều, nhưng được đoàn tụ vợ chồng là một điều may mắn." Dì Lý lau nước mắt, vừa khóc vừa cười.
Dì nhìn Bạch Lâm lớn lên, đã 7 năm không có tin tức gì, người trong làng đều tưởng chàng đã chết trên chiến trường nhưng giờ dì ấy có thể nhìn thấy chàng còn sống, làm sao mà không vui được?
Nghe xong, dân làng cũng đồng tình.
Lúc này trong sân Bạch gia chật ních người, đều nghe tin Bạch Lâm còn sống, thậm chí còn về nhà để ăn mừng.
" Cha, cảm ơn cha đã chăm sóc A Hinh." Nắm lấy tay Diệp Hinh, Bạch Lâm cảm kích nhìn cha mình.
Bạch Tự rũ mắt xuống, thấp giọng nói: " Cha con, không cần nói lời cảm ơn."
Nhìn bàn tay giao triền của hai người. Đôi tay Bạch Tự giấu dưới góc áo nắm chặt lại thành quyền.
Bạch Lâm mỉm cười, rồi quay lại: " Mọi người, cảm ơn rất nhiều vì đã chiếu cố cha và vợ cháu khi cháu không ở nhà."
Trưởng thôn mỉm cười đáp: "Họ đều là người trong làng, cần gì tạ ơn."
" Trưởng thôn..."
" Được rồi A Lâm, đừng nói những thứ không quan trọng. Mọi người, để chúc mừng A Lâm trở về, hôm nay chúng ta giết heo ăn mừng. "
" Oa, có thịt ăn. "
" Trưởng thôn anh minh! "
" Hôm nay có thể nhiều hơn mấy bát rượu nữa. "
" Mẫu thân, ta muốn ăn đầu heo, đầu heo. "
" Được, được."
Dân làng vui vẻ thảo luận bữa tối, một số người rời đi trước vì phải chuẩn bị đồ ăn.
" A Hinh, mấy ngày nay để nàng vất vả vì ta rồi."
Sau khi mọi người rời đi, Bạch Lâm đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Hinh. Diệp Hinh cứng người một lúc, để chàng ôm lấy mình.
Cơ thể chàng ấm áp, động tác nhẹ nhàng vô cùng, khiến người ta ảo tưởng bản thân chính là bảo bối trong lòng bàn tay chàng.
Sự giãy giụa còn lại biến mất và khi nàng giơ tay lên muốn ôm lại Bạch Lâm, một cái nhìn sâu đầy khó chịu khiến nàng dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn, liền thấy Bạch Tự đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ cách đó không xa, trong đôi mắt ảm đạm mơ hồ có một tia dữ tợn.
Cơ thể như bị đông cứng trong tích tắc, không thể cử động được.
Tiềm thức mách bảo nàng rằng Bạch Tự có điều gì đó không ổn nhưng nàng không dám nói ra sợ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền khủng khiếp hơn.
" Cái kia, A Lâm, chàng có muốn về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa ra ngoài ăn tối không?" Diệp Hinh nói.
Tầm mắt đó càng thêm nôn nóng.
Bạch Lâm mím môi gật đầu.
" Được rồi, A Hinh."
Vừa dứt lời, chàng nói với Bạch Tự: " Cha, con hơi mệt nên con về phòng trước."
Ánh mắt Bạch Tự như lưu luyến nhìn Diệp Hinh: " Đi đi."
Không có cơn giận nào phát tác.
Tâm trạng căng thẳng của Diệp Hinh được thả lỏng.
Bạch Lâm đi trước, Diệp Hinh đi theo sau. Khi nàng bước qua ngưỡng cửa tiến vào, nàng bị ôm chặt eo, toan mở miệng kêu lên nhưng đã bị người đằng sau đi trước một bước che mất.
" Ngươi cùng hắn ở trong phòng làm cái gì?"
Giọng nói lạnh lùng, làm cho người ta cảm giác run sợ.
Diệp Hinh lắc đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp vô tội.
" Diệp Hinh, nếu ta phát hiện ngươi cùng hắn--"
" A Hinh, A Hinh."
Bạch Lâm gọi nàng.
Diệp Hinh thoát khỏi trói buộc của Bạch Tự, từ bên người hắn rời đi mà không nhìn lại.
Bạch Tự nhìn theo bóng dáng khuất dần của nàng, tròng mắt lạnh lùng hiện lên một tia tức giận.