Dựa Vào Mặt Ăn Cơm

Chương 11






Một tiếng "Đinh ——" trong đầu vang lên.
Hệ thống nói: [Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, trong vòng 24 giờ sẽ gửi đến gói quà.]
"Ừm..."
Thẩm Miên lơ đãng đáp lại, đầu ngón tay nhợt nhạt lưu lại trên tấm lưng rắn chắc thẳng tắp của người đàn ông.
Thẩm Miên tự mình xem qua rất nhiều bộ phim, kiến thức rộng rãi nhưng hiếm thấy một thân hình hoàn mỹ như Thẩm Diễm, đặc biệt là kích thước của món đồ đó, quả thật phù hợp với tâm ý của Thẩm Miên rồi.
Nếu không phải vì quan hệ cha con giữa hai người thì cậu sẽ không ngại hẹn ch*ch một lần đâu.
Nói tóm lại, lợi ích của nhiệm vụ cũng không tệ lắm.
Hệ thống nhắc nhở: [Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
Thẩm Miên chậc nhẹ một tiếng nói: "Nghe rồi để cho tôi xoa thêm xà phòng."
Cậu rủ lông mi và lông mày xuống, lấy lòng hỏi: "Cha ơi, người muốn xoa ở phía trước không?"
Người đàn ông nắm chặt tay lại.
"Ừ."
Thẩm Miên chuyển người tới đối mặt chính diện với hắn, nhúng khăn vào nước thấm ướt, sau đó chà lau trên cơ bụng rắn chắc cân xứng của người đàn ông mang theo tiếng nước ào ào.
Thẩm Miên khống chế không được liếc nhìn xung quanh nhưng người trước mặt thuần mùi vị đàn ông trực tiếp tác động đến thị giác, hơi thở rất có tính xâm lược của người đàn ông phun ra ở bên tai đều đang thách thức ý chí của cậu.
Lúc lấy lại tinh thần, bàn tay nhỏ bé của cậu đã vuốt ve lồng ngực của người đàn ông nơi gắn liền với nhịp đập trái tim của hắn, đầu ngón tay thậm chí còn đặt trên chỗ phồng của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt hai lần.
Cậu có một khuôn mặt ngây thơ vô hại nhưng hành vi lại không phù hợp với nhau.
Hệ thống: [...]
Chính Thẩm Miên đều ngây ngẩn cả người: "...!Con có thể giải thích."
Cậu còn chưa kịp nghĩ nên giải thích thế nào thì cổ tay bị một lực lớn nắm chặt, Thẩm Miên giật mình, ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm không thể nhìn thấu của người đàn ông.
"A Thanh."
Tiếng nói của người đàn ông khàn khàn trầm thấp như thể đang cố kìm nén điều gì đó.
Thẩm Miên chớp mắt nhìn, ngây ngô giải thích: "Cha ơi, bộ dáng của người tốt thật."
Người đàn ông hỏi: "A Thanh thích không?"
"..." Thẩm Miên ngơ ngác, ngoan ngoãn nói: "Thích ạ."
"Thật không."
Thẩm Diễm nhếch môi một cách khó hiểu, tạo thành một vòng cung không rõ ràng rồi nói: "Thích thì tốt."
Dù không muốn buông tay nhưng hắn vẫn từ từ thả lỏng cổ tay mảnh khảnh của cậu bé ra.
—— Hầm ếch xanh thì gấp không được.
Ánh mắt Thẩm Diễm luôn không nhìn ra cảm xúc nhưng Thẩm Miên chột dạ nên không dám ở lâu, cậu đứng dậy rồi nói: "Cha, sáng mai con có tiết nên đi ngủ trước."
Người đàn ông gật đầu.
Thẩm Miên bước ra khỏi phòng tắm, quay lại nhỏ giọng nói một câu: "Ngủ ngon nha cha."
Chờ bóng dáng cậu bé biến mất thì Thẩm Diễm điều chỉnh nhiệt độ nước thành lạnh như băng, khẽ thì thầm: "Ngủ ngon."

Giọng nói đã trở nên khàn khàn.
***
Trở lại phòng, Thẩm Miên kiểm tra nền của hệ thống, quả nhiên nhận được một bưu kiện.
[Ký chủ số 007 thân mến, ngài đã hoàn thành nhiệm vụ phụ và bây giờ chúng tôi tặng bạn một gói quà cho người mới.]
Cái gọi là gói quà cho người mới là một cái rương vàng tím, sau khi mở ra thì có mấy đồng V.

Tiếp theo như hệ thống đã nói có một công cụ đặc biệt có giá trị có thể xác định thiên mệnh chi tử.
Nhìn từ bên ngoài nó giống như một hộp kẹo cao su nhưng Thẩm Miên một giây sau liền phát hiện không phải.
"Thứ này..."
Thẩm Miên bước tới quan sát kỹ nó một lát rồi nói: "Khi dễ tôi ít đọc sách có phải không, đây là cách đó hả?"
Hệ thống nói: [Đúng vậy.]
"..."
Thẩm Miên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng chỉ càng thêm tức giận.
Cậu giận dữ nói: "Chẳng lẽ muốn tôi bọc cái đồ chơi này lên JJ của người ta để xác định à, chẳng lẽ JJ của chân mệnh thiên tử biết phát sáng hả."
[Theo nguyên lý mà nói thì đúng là như thế.]
Bởi vì thời gian đã quá muộn nên phòng livestream chỉ có mấy người xem, một dòng đạn mạc trôi qua.
Thẩm Miên tức đến ngu người, kinh ngạc một hồi lâu rồi mới nói: "Bạn đang lừa gạt trẻ nhỏ à."
Hệ thống nói: [Đúng vậy, bao cao su này không phải là bao cao su bình thường, vật liệu sản xuất của nó đã thêm yếu tố phát hiện năng lượng của chủ hệ thống và lúc thiên mệnh chi tử hứng lên thì sẽ có phản ứng phản sáng.]
[Mà chiếc hộp này là một gói ba cái là một ưu đãi đặc biệt có giá trị cho phép ký chủ phạm hai sai lầm trong phán đoán nha.]
"..."
Thẩm Miên im lặng thật lâu, mới chậm rãi phun ra hai chữ: "Vớ, vẩn."
Đêm hôm đó, Thẩm Miên nằm mơ, mơ thấy mình bị Lục Nhất Hàn đặt ở dưới làm chuyện ấy, sau đó nơi kết hợp của hai người tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thẩm Miên giật mình tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh.
***
Thẩm Miên gần đây có hơi lo lắng, bắt đầu lén lút hút thuốc.
Tất nhiên phải giấu diếm với những người khác, nếu không tính cách thiết lập của nguyên chủ sẽ sụp đổ.
Cậu trốn ở trên sân thượng của trường, từ Vương Sâm lấy ra một điếu thuốc, khóe miệng châm một điếu, thành thạo chăm lửa.
Phun ra một làn khói, cảm thấy dễ chịu hơn.
Trước khi cậu hành nghề game thủ thì trước mỗi trận đấu quan trọng đều sẽ sinh ra cảm xúc lo lắng, hút một điếu thuốc là hiệu quả hơn bất cứ thứ gì khác.
Hệ thống tận tình khuyên bảo cậu: [Nếu như có người nhìn thấy sẽ có chuyện lớn, chúng ta về nhà rồi lại hút thuốc.]
Thẩm Miên nói: "Sao mà dám về nhà, nếu bị cha phát hiện thì mạng nhỏ này khó giữ được rồi."
Hệ thống suy nghĩ một lát cũng cảm thấy đúng chỉ cần Thẩm Diễm đứng về phía ký chủ, cho dù bị người khác phát hiện cậu có vấn đề thì ai dám động đến cậu chủ nhà họ Thẩm.

[Đây là cáo mượn oai hùm mà con người hay nói tới đó hả.]
Thẩm Miên phì cười ra tiếng rồi nói: "Vậy hả."
"007." Cậu gọi.
Hệ thống ngay lập tức bắt đầu phát hiện, nói: [Hệ thống phát hiện dấu hiệu sinh mạng sống trong vòng mười mét đó có thể là hai người con trai.]
Thẩm Miên nheo mắt lại, dập thuốc lá rồi quay người núp sau mấy thùng giấy.
Nhìn qua khe hở vậy mà cậu thấy được Lục Nhất Hàn.
Người bên cạnh là một cậu bé rất được yêu thích ở lớp bên cạnh, cậu ta có hai chiếc răng hổ nhỏ trông rất ngây thơ đáng yêu.
Cậu ta nắm ống tay áo của Lục Nhất Hàn, đau khổ cầu xin nói: "Nhất Hàn, đừng không quan tâm mình, sau này mình sẽ nghe lời cậu có được hay không?"
"Tiếu Vĩ, cậu phạm quy rồi."
"Mình biết sai rồi, mình không nên nói bí mật của cậu ra là mình vô tâm, phóng viên tra được địa chỉ IP của cậu, tới phỏng vấn, mình nhất thời bị mất não nên...!Nhất Hàn, mình bất bình vì cậu, người ta suốt ngày tung tin trên mạng nói Zeus xấu đến mức không dám ló mặt ra vì chuyện này mà chửi bới cậu nhưng sự thật không phải như vậy thì cậu nói xem mình làm sao có thể cam tâm..."
Lục Nhất Hàn khẽ cười một tiếng, vươn tay vỗ vỗ vào mặt của cậu ta rồi nói: "Nói cho cùng là do lòng hư vinh gây ra."
Mặt Tiếu Vĩ đỏ lên nói: "Ừa, mình ham hư vinh nhưng mình cũng là vì cậu, Nhất Hàn, chúng ta ở bên nhau nửa năm rồi, chuyện gì mình cũng chiều theo cậu, cậu không thể vì chuyện này mà đánh giá mình nha."
"Cậu vẫn chưa hiểu sao."
Lục Nhất Hàn nhẹ nhàng nhếch môi, khác hẳn nụ cười rạng rỡ thường ngày trông lạnh lùng mà bạc tình bạc nghĩa.
Hắn nói: "Tôi đã chán ngấy với cậu rồi, hiểu không."
Con ngươi của Tiếu Vĩ đột nhiên co lại, cậu ta nắm lấy ống tay áo của Lục Nhất Hàn nói: "Mình không tin, cậu gạt mình, cậu rõ ràng thích mình mà."
Lục Nhất Hàn nói: "Thích? Lúc nào tôi đã nói qua chữ thích này với cậu rồi."
"Tôi cảm thấy hứng thú với cậu nhưng mà bởi vì cậu giả vờ thuần khiết và tốt bụng trước mặt người khác nhưng sau lưng lại luôn giỏ trò xấu khiến cho tôi cảm thấy hơi thú vị mà thôi.

Ai ngờ, tôi chỉ mới ngoắc ngón tay thì cậu đã lao vào cho tôi đ*, chậc, đúng là quá ti tiện."
Tiếu Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói: "Lục Nhất Hàn! Mày...!Tao muốn công khai chuyện của mày."
"Thế à, không ngại công khai luôn video làm tình của chúng ta để cho cha mẹ xem con trai cưng của mình trên giường dâm bao nhiêu."
Tiếu Vĩ giận đến run người, ánh mắt như ngâm độc nhìn Lục Nhất Hàn, gằn từng chữ một: "Lục Nhất Hàn, tao sẽ không bao giờ bỏ qua cho mày, hãy đợi đấy."
Nói xong, quay người chạy.
Một tiếng loảng xoảng vang lên, cửa sân thượng bị đóng sầm lại.
Thẩm Miên ngồi xổm sau cái thùng giấy, dụi con mắt, người đó đúng là Lục Nhất Hàn không sai vào đâu được.
Bây giờ ưa chuộng nam chính hắc hóa?
Cậu đang suy nghĩ miên man thì lại nghe thấy Lục Nhất Hàn nói: "Tôi dọa cậu ta, không có quay video."
Thẩm Miên nhíu mày đang tự nhủ trong lòng hắn đang nói chuyện với ai thì vừa ngước mắt lên, Lục Nhất Hàn không biết từ lúc nào đã dời thùng giấy trước mặt cậu.
"..."
Lục Nhất Hàn khôi phục nụ cười ấm áp thường ngày nói: "Cậu không rõ Tiếu Vĩ, cậu ta luôn nhẫn tâm nếu tôi không giả có video thì cậu ta nhất định sẽ hủy hoại thanh danh của tôi."

Thẩm Miên rũ mi mắt xuống, nhẹ gật đầu, vẻ mặt nhìn mơ hồ không biết gì cả.
Lục Nhất Hàn nói: "Cậu vừa nghe thấy đó, tôi là Zeus, bạn học Miên Thần 123."
Thẩm Miên cuối cùng nghiêm mặt lên.
"Miên Thần 123" là ID game của cậu, người này tại sao lại biết.
Hệ thống đã hoàn toàn bất lực, giải thích nói: [Bởi vì cậu ta là Zeus bị cậu trong game cho nổ đầu ba lần còn dùng giọng chế giễu streamer nổi tiếng người ta.]
Thẩm Miên cẩn thận suy nghĩ nhưng quả nhiên vẫn nghĩ không ra.
Lục Nhất Hàn cong môi nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ tán thưởng cậu mà thôi, trước đó tôi đã bị kỹ năng trong game của cậu chinh phục nên mới muốn kết bạn với cậu."
Thẩm Miên hỏi: "Tại sao lại biết là tôi."
Lục Nhất Hàn nói: "Do tôi là người vốn rất nhạy cảm với giọng nói.

Thành thật mà nói cảm nhận giọng nói của cậu rất đặc biệt, tất nhiên kỹ năng của cậu còn đặc biệt hơn."
Thẩm Miên im lặng một lát rồi nói: "Chuyện tôi chơi game, mong cậu đừng nói cho người khác."
Dù có thể thẳng thắn phủ nhận nhưng cậu không nghĩ Lục Nhất Hàn có thể dễ dàng lừa gạt như vậy.
Lục Nhất Hàn thấy cậu thừa nhận, cười càng thêm rạng rỡ nói: "Đương nhiên, bây giờ chúng ta có bí mật của nhau."
Nói xong thì đưa tay ra với Thẩm Miên.
Nhìn thấy nụ cười chân thành của hắn, Thẩm Miên vươn tay để bắt tay với hắn nhưng khi vừa muốn rút ra lại bị đối phương bất ngờ siết chặt.
Lục Nhất Hàn nhìn chằm chằm vào con mắt của cậu, chậm rãi nói: "Thẩm Thanh, chúng ta là cùng một loại người, cùng một loại người có thể hiểu được nhau."
"...!Tôi không hiểu ý của cậu."
Lục Nhất Hàn nâng cằm lên chỉ vào tàn thuốc vừa dập tắt trên mặt đất nói: "Trên người cậu còn lưu lại mùi khói."
Khóe miệng Thẩm Miêng giật một cái, người này là mũi chó à?
Lục Nhất Hàn nói: "Tôi biết một ít thân thế của cậu, có lẽ so với biết cậu còn rõ hơn.

Cậu là người thừa kế sẽ không bao giờ được nhà họ Thẩm công nhận mà còn tôi thì là con riêng bị nhà họ Lục vứt bỏ, cậu nói có phải rất giống hay không."
"Tôi biết, cậu cố gắng sống trong bất công nên dùng tầm thường để ngụy tạo cho mình mà còn tôi cũng dùng hình ảnh một học sinh tốt để làm tê liệt nhà họ Lục, cậu giống tôi chỉ có thể tìm thấy con người thật của mình trong trò chơi ảo."
Thẩm Miên: "..."
Người này não bổ vỡ kích lớn tốt quá.
Cậu nói: "Tôi chỉ thích chơi game thôi, bạn học Lục, cậu suy nghĩ nhiều quá."
Lục Nhất Hàn lại không cho là như vậy, hắn cong môi cười một tiếng hỏi: "Hết cà lăm rồi?"
"..."
"Thẩm Thanh, ở trước mặt tôi, cậu không cần che giấu có thể làm bản thân thật của mình."
Thẩm Miên nhướng mày: "Ò? Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Cậu dùng sức một chút, dễ dàng thoát khỏi xiềng xích của Lục Nhất Hàn nói: "Sắp vào tiết, học sinh tốt không thể đến muộn đúng không."
Nói xong thì quay người rời khỏi sân thượng.
Trong mắt Lục Nhất Hàn hiện lên hứng thú.
Hệ thống không yên lòng mà nói: [Ký chủ ơi, chuyện này có thể xảy ra vấn đề gì không vậy.]
Thẩm Miên nói: "Theo tôi phân tích, Lục Nhất Hàn có lẽ thích tương phản manh, bạn cứ nhìn Tiếu Vĩ thì sẽ biết."
[Ký chủ là kẻ hai mặt.]

"Đều như nhau do Lục Nhất Hàn có thể tìm thấy cộng hưởng trên người chúng ta.

Tóm lại công lược loại người này thì nhất định phải giữ cho cậu ta hứng thú với mình lâu dài, một khi cậu ta cảm thấy tôi nhàm chán thì trò chơi sẽ kết thúc, hiểu chưa."
Hệ thống cũng nghe không hiểu.
"Từ từ học đi."
***
Buổi chiều tan học.
Thẩm Miên thu dọn cặp sách, chuẩn bị đứng dậy thì Lục Nhất Hàn lấy cặp sách trên vai cậu rồi cười nói: "Về nhà cùng nhau đi."
Trải qua chuyện ngày hôm nay thì Thẩm Miên sẽ không còn cảm thấy nụ cười của hắn ấm áp nữa.
Thẩm Miên gật đầu.
Tuy thuộc tính của nam chính này có chút đặc biệt nhưng vẫn phải tăng độ thiện cảm.
Cậu nói: "Nếu cậu đi với tôi thì có thể bị liên lụy."
Lục Nhất Hàn lộ ra vẻ khó hiểu, Thẩm Miên liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Vương Sâm đã tới rồi, nếu muốn đóng vai học sinh tốt thì ở trường cũng không nên đánh nhau đúng không."
Khi nói đến đây thì trong mắt cậu hiện lên một ý cười xấu xa, người con trai vốn luôn ngoan ngoãn và khô khan bỗng nhiên lộ ra mấy phần gian xảo, cười đến lòng người ngứa ngáy.
Lục Nhất Hàn hơi ngẩn ra, lập tức nhếch môi lên, nắm lấy tay Thẩm Miên, kéo cậu chạy ra ngoài.
"Thế thì, trước khi Vương Sâm đến, tôi sẽ trộm cậu đi."
Thẩm Miên bật cười.
Gì mà chạy trong hoàng hôn, tuy không thể giải thích được nhưng hoàn toàn đại diện cho thời kỳ ngu ngốc của tuổi trẻ.
Hai người nhanh chóng chạy về phía cổng trường.
Khi đi ngang qua xe của nhà họ Thẩm, Thẩm Miên nói với tài xế:" Chú Lưu, con sẽ về nhà với bạn học, chú về trước đi."
Tài xế nhìn thoáng qua Lục Nhất Hàn thì gật đầu đồng ý.
Thẩm Miên như nhớ tới thứ gì, lấy từ trong cặp ra một ít bánh kẹo đặt vào trong tay tài xế nói: "Chú Lưu khổ cực rồi."
Tài xế ngây người, hai tên thiếu niên đã đi xa.
Ông lấy điện thoại di động ra để chuẩn bị báo cáo như thường lệ nhưng nghĩ lại rồi đặt nó trở về —— Thôi vậy, chỉ một lần này thôi.
Học sinh cấp ba mà, ham chơi một chút cũng không có cách nào.
***
Hai người cùng nhau đến quán cà phê Internet.
Họ đều là những người yêu thích game nên tự nhiên có rất nhiều chủ đề chung, tất cả các loại game đều là đánh đâu thắng đó.
Đoán chừng Lục Nhất Hàn là lần đầu tiên được người khác gánh, toàn ở không mà thắng, lúc đầu mặt mũi tối sầm nhưng ngay sau đó gần như chỉ hô 666.

quá giống fanboy rồi.
Nửa chừng, chuông điện thoại Thẩm Miên vang lên.
Là Vương Sâm.
Thẩm Miên nhíu mày lại, nhận cuộc gọi, nhỏ giọng hỏi: "Cậu, cậu có chuyện gì không?"
Lục Nhất Hàn nhìn cậu bé xinh đẹp này, một tay cầm điện thoại, một tay giết chết đối thủ mà trong miệng lại cẩn thận, vẻ mặt thì thản nhiên.
"...".