Trong lòng Chu Lạc mỉm cười: Châu Châu cũng không phải quá nhỏ, hơn nữa hai tay đều đã đeo găng, mình cũng đang ở đây, gấp quá thì gọi y tá giúp đỡ là được. Chẳng phải lúc trước cô Lý cũng đang có ý định ra ngoài hay sao? Cô ấy lo sợ điều gì nhỉ?
Dù sao thì Châu Châu còn nhỏ tuổi, mặt mày cau có vẫn đang muốn lấy cớ, Chu Lạc bèn nói trước: “Châu Châu nghe lời nào, cô giáo Lý là người có trách nhiệm, khi bố em tới thăm lại không thấy cô ấy ở bên cạnh, nhất định sẽ không vui đâu”.
Mặt Châu Châu nhìn Chu Lạc đầy vẻ nghi hoặc, dường như muốn nói: Bố không vui càng tốt, vì sao chị lại nói đỡ cho cô ta?
Chu Lạc an ủi cô bé bằng ánh mắt, tiếp tục cười nói: “Bố em trả lương cho cô giáo Lý, là ông chủ của cô giáo Lý. Chị trong giờ làm việc ngay cả điện thoại riêng cũng không dám gọi, vì sợ bị ông chủ mắng. Lát nữa bố em tới đây, cô giáo Lý cũng sợ bị ông chủ mắng”.
Châu Châu nghe xong thấy rất vui, lập tức hỏi Chu Lạc: “Có thật vậy không chị, các ông chủ đều mắng người sao? Khi ông chủ mắng người, chứng tỏ rất ghét cô ta, có phải sẽ không kết hôn không nhỉ?”.
Lần này người khóe miệng giật giật lại là Chu Lạc. Mặc dù Châu Châu rất thông minh, không chỉ đích danh, nhưng đây là sự thông minh theo kiểu trẻ con. Điều này có quá lộ liễu không! Nhìn vẻ mặt cười gian của Châu Châu, rồi lại nhìn vẻ mặt tái mét của cô Lý, Chu Lạc ngầm lau mồ hôi… Lẽ nào cô bé này đang cố ý?
Cười trừ vài tiếng, Chu Lạc trả lời cô bạn nhỏ đang kiên quyết hỏi đến cùng, “Nếu là chị, chị sẽ không lấy ông chủ đã mắng mình đâu”. Ông viện trưởng hói họ Đồ ơi, ông yên tâm rồi nhé!
Cuối cùng Châu Châu cũng có được câu trả lời vừa ý, ngay lập tức ngoái đầu nhìn cô Lý, “Cô yên tâm đi đi, cháu và chị Chu nói chuyện một lát, nếu bố đến mà mắng cô thì cháu sẽ ngăn bố lại. Bố rất nghe lời cháu, cả chị Chu nữa, bố cũng nghe lời chị ấy”.
Chu Lạc trong lòng ngổn ngang, con bé này bị sốt thật sao? Người bị sốt chính là cô mới đúng, ngoài thì sôi sùng sục, bên trong đã mềm nhũn rồi! Là cô đi thăm bệnh nhân hay tự tìm rắc rối?! Thấy cô Lý mặt mày giận dữ nhìn mình, Chu Lạc thậm chí còn ngờ rằng một phút sau đó, cô sẽ phải nếm mùi đau khổ về thể xác.
Khổng Tử nói: Phụ nữ cũng giống như tiểu nhân, khó dạy dỗ. Trong giây lát cô đều gặp hết. Cô gọi là tai bay vạ gió, chính là đây! Rõ ràng cô nhận lời cầu hôn của người khác, căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm vợ lẽ của người ta! Hồi chuông nội chiến gia đình còn chưa đổ, vậy mà người chứng kiến như cô đã trở thành bia đỡ đạn sao?
Cô bé ranh mãnh này đã hãm hại cô! Chu Lạc đang giận dữ đứng dậy, liền nhìn thấy Châu Châu ngẩng mặt lên, đôi mắt với hàng mi dài chớp chớp, hiện lên vẻ yếu ớt và khẩn cầu, run rẩy, cánh tay thon gầy ôm chặt hai đùi, người co rúm lại, vừa đáng yêu lại vừa tội nghiệp.
Chu Lạc trong phút chốc mềm lòng. Lịch Chủy muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, sao lại cứ phải chọn người mà con gái mình không thích vậy? Thôi, dù sao mình và cô Lý này cũng không có quan hệ gì, đành làm người xấu một lần vậy, tất cả cũng chỉ vì cô bé.
Còn về cô Lý, mặc dù đã biết nhau từ khi còn nhỏ mà vẫn không có được Lịch Chủy, nên cũng không thể trách người khác được? Nơi nào chẳng có cỏ thơm, cô ấy vẫn còn trẻ… Chu Lạc bắt đầu biện hộ cho lương tâm của mình.
Sau đó hai người một lớn một bé thảo luận sinh nhật của Lịch Chủy nên tặng quà gì, Châu Châu còn làm nội gián tiết lộ Lịch Chủy đại nhân đã treo bức tranh trong thư phòng, hằng ngày ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay.
Khi Chu Lạc ngày càng mặt đỏ tía tai, thì Châu Châu lại khí thế hừng hực, cuối cùng cô Lý không thể nhịn được nữa, buông ra một câu cứng ngắc… “Anh Lịch có lẽ sắp đến rồi, tôi đi đón anh ấy”, rồi chạy khỏi phòng bệnh.
Làm cho cô Lý tức quá bỏ đi, hai người lặng yên nhìn nhau, không ai nói lời nào.
“Em đã hài lòng chưa?” Con bé hư này, lần đầu tiên thấy con bé bị người ta bắt nạt, bây giờ thì giỏi rồi, học cách bắt nạt người khác, người bị bắt nạt lại là người lớn nữa chứ.
Nếu như lần đầu gặp mặt, cô bé cũng như vậy thì Chu Lạc sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện. Chu Lạc không thích những đứa trẻ ranh ma. Cô nghĩ là trẻ con thì nên có dáng vẻ của trẻ con, ngây thơ hồ đồ, thuần khiết đáng yêu. Còn những đứa trẻ mới bé tí mà đã cố học cách ăn nói và hành vi của người lớn đều không đáng yêu chút nào. Những bậc cha mẹ khuyến khích để trẻ em học đòi phong cách người lớn để khoe khoang cũng thật đáng đánh đòn.
Vì vậy, nói thẳng ra, Chu Lạc không thích đặc điểm này ở Châu Châu lắm. Trước đây cô cũng từng chứng kiến vẻ ngây thơ mà yếu đuối của Châu Châu, cộng thêm vẻ tin cậy và yêu thương khó tả của nó đối với mình, làm Chu Lạc luôn thấy tốt nghiệp cô bé, thế nên cô bao dung với tất cả những gì nó làm.
Nếu như không có Đại Đổng, nếu như không có rung động và quyến luyến đến vậy, không chừng cô sẽ suy nghĩ tới việc lấy Lịch Chủy, cho dù là chỉ vì để tuổi thơ của một cô bé được vui vẻ, ít nhất cũng không thấy cô đơn như thế.
Tất nhiên là còn phụ thuộc vào việc Lịch Chủy có muốn lấy cô hay không. Đây đơn thuần là chỉ ước muốn của Châu Châu mà thôi, Lịch đại nhân quyền cao chức trọng, tuấn tú lịch thiệp, tình cảm anh ta dành cho con gái sâu đậm tới mức có thể hy sinh tình yêu sao? Chu Lạc có chút hiếu kỳ.
Nhưng cũng chỉ là sự hiếu kỳ mà thôi, cô đã có Đại Đổng, một người mà khi nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ, ấm áp.
“Em xin lỗi chị Chu.” Rốt cuộc không phải người gian xảo, thích sao làm vậy, Châu Châu lập tức xin lỗi, nhìn Chu Lạc với ánh mắt tội nghiệp.
Chu Lạc thở dài một tiếng, giúp cô bé vuốt lại mái tóc rối bù, chậm rãi nói: “Chuyện của người lớn không giống như trẻ con nghĩ đâu”.
Châu Châu ngẩng đầu lên, “Chị ơi, chị có thích bố em không?”. Quả thực không thể trách nó có ý nghi ngờ, từ khi ra đời đến giờ, cô bé chưa từng thấy cô gái nào lại không thích bố mình.
Chu Lạc thần người ra, cô không muốn thảo luận vấn đề này với một cô bé đã mất mẹ và lại có thiên hướng hơi yêu bố, phải đổi cách nói khác thì nó mới nghe, vì thế cô nói: “Bố em rất tài giỏi, mà chị lại chỉ là một người bình thường, vì thế nên…”. Chu Lạc không nói tiếp được nữa. “Ghét”? Dường như cô chưa từng thể hiện thái độ đó với Lịch Chủy. “Không thích”? Cô cũng chưa từng nói qua. Nói thế nào nhỉ, nói là không xứng ư? Cô e là cô bé xảo quyệt Châu Châu này sẽ hỏi thẳng Lịch Chủy vì sao họ lại không xứng.
Châu Châu thể hiện là một đứa trẻ có giáo dục, không ngắt lời người khác, mặc dù rất sốt ruột nhưng vẫn chờ cô nói hết câu, Chu Lạc nói: “Bố em sẽ không đồng ý đâu”.
“Nhưng bố em rất thích chị mà.” Châu Châu tròn xoe đôi mắt to đẹp, cảm thấy khó hiểu.
Chu Lạc há hốc miệng, hồi lâu sau mới phản ứng lại, thấy mình như vậy trông thật ngốc, điều chỉnh lại cảm xúc mất một lúc, rồi mới hỏi thăm dò: “Là bố em nói sao?”.
Châu Châu gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ nghiêm túc.
“Điều đó, điều này… Em… không phải em nhầm lẫn chứ?” Chu Lạc tim bỗng đập loạn nhịp, bắt đầu trở nên lắp bắp.
Châu Châu ra sức lắc đầu, “Là bố em tự nói ra mà, em đâu phải con ngốc, sao nhầm lẫn được?”.
Chu Lạc mặt đỏ tía tai đang muốn mở lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Thưa hai cô, tôi có thể vào không?”. Giọng nói trong, vang có vẻ uy nghiêm, chính là anh ta – Lịch Chủy.
Chu Lạc thẫn thờ, hồi lâu mới định thần lại, đi ra mở cửa, sau đó huyết áp lại tăng lên. Đi cùng với Lịch Chủy, ngoài cô Lý ra còn có bố cô, Chu Thanh Bách.
Sau đó đầu óc Chu Lạc trở nên rối bời, hàn huyên gì đó với Lịch Chủy, rồi lại nói với cô Lý điều gì đó, cô hoàn toàn không nhớ trong đầu. Cuối cùng Chu Thanh Bách kéo cô đi và nói lời tạm biệt, đang trong lúc bần thần, tay bị nắm chặt không thể nào giằng ra được, lại không muốn để người ngoài chứng kiến cuộc đại chiến giữa hai bố con, cho tới khi lên xe, Chu Lạc mới giằng tay ra.
Ghế ngồi phía sau xe của Chu Thanh Bách rất rộng rãi, đã ngồi xuống rồi nhưng hai bố con vẫn giữ khoảng cách khá xa. Lái xe rất biết điều, xuống xe và đóng cửa cho hai người họ. Chu Lạc mặt lạnh như băng không nói lời nào, Chu Thanh Bách có tính nhẫn nại khá tốt, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, trông không có vẻ nghiêm khắc và dò xét như trước đây, ánh mắt dịu dàng ấm áp khiến Chu Lạc cảm thấy rùng mình.
“Bố tìm con có việc gì?” Rốt cuộc thì người sống ít hơn hai mươi năm trên đời này, người không kiên nhẫn lại là Chu Lạc.
Chu Thanh Bách khẽ thở dài một tiếng: “Chu… Lạc Lạc, bố biết con không thích gặp bố. Nhưng rốt cuộc thì con cũng mang họ Chu, cũng là do mẹ con mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, chúng ta là bố mẹ của con”.
Chu Lạc mấp máy môi muốn châm biếm vài câu, nhưng cuối cùng lại không nói ra. Hai tiếng “Lạc Lạc” làm cô có chút dao động, từ nhỏ đến lớn, bố mẹ khi xưng hô với cô đều gọi cả họ lẫn tên, chưa từng gọi thế này bao giờ. Quân vương chỉ bế cháu chứ không bế con, theo họ nghĩ, gọi hai tiếng “Lạc Lạc” dường như sẽ làm hư cô.
“Bố và dì Mai.” Thấy Chu Lạc chau mày lại, Chu Thanh Bách đổi giọng ngay, “Bố và Mai Bình chia tay rồi, cô ấy đã ra nước ngoài”.
Chu Lạc vẫn không nói gì, ánh mắt mang vẻ giả vờ lạnh nhạt, còn tỏ rõ nghi ngờ. Chu Thanh Bách rất tinh ý, ngay lập tức hóa giải nỗi nghi ngờ, “Bố thấy con nói rất đúng, một chế độ có thể tồn tại lâu dài chắc chắn sẽ có tính hợp lý của nó, chúng ta đều nên tôn trọng nó. Điều bố muốn nói ở đây là tôn trọng hôn nhân”.
Chu Lạc cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền nói, “Con nghĩ là bố thích Mai Bình hơn”. Thì ra đứng trước quyền thế và thể diện thì tình yêu lại yếu ớt nhường vậy, “Tôn trọng hôn nhân ư?”. Những lời nói của chính khách ai tin thì đúng là não có vấn đề!
Thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Chu Thanh Bách dường như thấy phấn chấn hơn, không mảy may để bụng giọng điệu mỉa mai của cô, vẫn ôn hòa nói: “Bố không thể cho cô ấy được gì, cách tốt nhất là để cô ấy đi”.
“Không cho được gì? Là không muốn cho thì đúng hơn!” Giọng điệu của Chu Lạc vẫn không có chút thiện chí nào.
Chu Thanh Bách thở dài rồi nói tiếp: “Có lẽ con sẽ không tin, bố và mẹ con vẫn có tình cảm với nhau. Chỉ là tính cách của hai người đều rất cương quyết, vì thế nảy sinh một số mâu thuẫn. Lúc đó bố mẹ còn trẻ, tính tình nóng nảy, làm sai nhưng không ai chịu nhận lỗi, vậy là bỏ lỡ”. Ông dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Những việc giữa hai vợ chồng, khó mà phân rõ được ai đúng ai sai, con lớn lên rồi sẽ kết hôn, lúc đó con sẽ có cảm nhận này”.
“Con ly hôn rồi.” Chu Lạc giữ thẳng đầu.
Chu Thanh Bách nghèn nghẹn, ông nói tiếp mà không hề cáu giận, “Bố biết rồi”.
Thấy khiêu khích một hồi lâu mà ông không có phản ứng gì, Chu Lạc kinh ngạc nhìn ông một cái, thấy mặt ông đầy vẻ nhẫn nhịn, cô khẽ cười nhạt, “Nhưng sẽ lại kết hôn ngay thôi”.
Chu Thanh Bách yên lặng một hồi lâu, giọng nói dường như đã khàn đi, “Kết hôn với ai?”.
“Vẫn là người đó.” Nói xong Chu Lạc cảm thấy trong lòng rất vui, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người họ Chu nào đó được mệnh danh là cáo già.
Việc nằm ngoài dự tính đó là, rốt cuộc ông cũng không nổi giận, điều này lại làm Chu Lạc cảm thấy lúng túng, bởi vì sau đó cô không biết nên thể hiện tình cảm gì với ông.
“Nghe nói con đã xin nghỉ việc, con có dự định gì chưa?” Chu Thanh Bách lại chuyển chủ đề.
Chu Lạc không phải là người thực sự đanh đá, người ta nói lời hay ý đẹp, hơn nữa “người ta” ở đây lại là bố cô, cô cũng không thể nói được những lời khó nghe.
“Đã liên hệ được công việc mới, cũng có chút hy vọng.”
“Hả, vẫn là hệ thống ban đầu?”
Chu Lạc suy nghĩ giây lát, vẫn nên trả lời đúng sự thật, chỉ là giọng điệu có chút cứng nhắc, “Đã chuyển sang ngành khác, nhưng hơi trái nghề một chút”. Sau đó cô chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nghe những từ ngữ đại loại như: “ấm đầu”, “không lý trí”, “không chín chắn”.
Một lần nữa lại vượt ngoài tầm dự đoán của cô, Chu Thanh Bách không hề có lời bình luận nào, mà tiếp tục quan tâm hỏi han cô: “Thế địa điểm làm việc, vẫn ở thành phố này chứ?”.
Chu Lạc lắc đầu, “Ở thành phố X phía tây”.
“Sao?” Chu Thanh Bách mắt sáng lên, “Bố đã từng ở thành phố đó mấy năm, con…”.
“Đại Đổng là người ở đó, sau này cũng sẽ làm việc lâu dài ở đó… Ý con nói là vị hôn phu của con.” Chu Lạc ngắt lời ông không chút khách khí, ngoài mặt tỏ vẻ cứng rắn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại thấy hối hận, tại sao mình lại phải nói cho ông ấy biết? Tại sao mình lại nhắc tới Đại Đổng? Để chờ bị ông ấy chỉ trích, chửi mắng sao? Nhưng lần này thì đừng có hòng, đừng hòng can thiệp trắng trợn! Nghĩ tới đây, Chu Lạc liền thẳng lưng lên, vai cũng ưỡn ra.
“Họ Đổng sao? Có phải chàng trai bố đã gặp lần trước không?” Giọng điệu của Chu Thanh Bách lại đầy thiện ý, kèm theo chút tò mò, nhìn con gái với vẻ rất mong mỏi cô sẽ nói tiếp điều gì đó.
Chu Lạc cảm thấy thần trí mơ hồ, đây quả thực là bố mình sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, cô nghĩ là hai người sẽ bắt đầu tán gẫu những chuyện thường ngày mất.
Cuối cùng Chu Lạc dường như đang trốn tránh, thế giới này loạn mất rồi, bố… bố của cô sao lại thay đổi như vậy? Nếu không phải có ý đồ khác, thì chắc là đã xảy ra việc gì đó nghiêm trọng. Lẽ nao ông ấy bị bệnh nan y?
Ý nghĩ này bỗng nhiên lóe lên, Chu Lạc bỗng rùng mình, lắc đầu tin rằng tuyệt đối không thể như vậy. Nhưng vừa nãy dưới ánh đèn xe mờ mờ, mái tóc hoa râm của bố, còn cả khuôn mặt phát tướng không thể xuất hiện chút nếp nhăn nào, còn vẻ nhẫn nhịn kiềm chế, tất cả đều chứng tỏ một vấn đề: Ông ấy đã già rồi, có lẽ đây mới chính là lý do đích thực trong sự thay đổi thái độ của ông ấy.
Toàn thân Chu Lạc bỗng mềm nhũn như không có chút sức lực nào, phải đi hết hai con phố cô mới định thần lại được. Cô mở túi kiểm tra điện thoại, đã hết pin từ lúc nào, vội thay pin, liền thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi lại cho Đại Đổng, cậu nói đang ở trong bệnh viện với mẹ, mọi việc đều ổn, cũng đã tìm được nhà, cách không xa chỗ ở của cô, chờ đến ngày mai dọn dẹp xong sẽ đón bác gái xuất viện về đó ở.
Chu Lạc muốn tìm đối tượng để trút bầu tâm sự, Đại Đổng quả là thích hợp nhất. Nhưng xét thấy mình đang vô cùng bối rối, cô không dám khẳng định mình có mất bình tĩnh không khi có mặt bác gái và Phan Lan ở đó. Đó là điều cô không muốn. Đang do dự không biết có nên lôi người con trai đang ở chỗ mẹ đi hay không, người ta đã lâu không gặp mẹ rồi. Điện thoại báo có cuộc điện thoại mới, nên đành vội vàng nghe máy.
Là Lịch Chủy gọi tới cảm ơn cô đến thăm Châu Châu, anh ta hỏi có thể bớt chút thời gian nói chuyện không.
Chu Lạc thấy không còn sức lực nào nữa, bởi vì lời nói lúc trước của Châu Châu đầy ắp ý đồ, cô đâu dám một mình gặp anh ta, cô vội cười nói không cần khách sáo, anh bận tôi cũng bận, mọi người đều bận, ai làm việc của người đó là được rồi.
“Không mất nhiều thời gian đâu, Châu Châu nhờ tôi nhất định phải trực tiếp cảm ơn cô, tôi không thể không giữ lời hứa với con bé.” Giọng điệu của Lịch Chủy rất thoải mái, lý do quang minh chính đại, lời nói khiến người khác không dễ từ chối, “Cô đang ở đâu, tôi sẽ tới tìm cô”.
“À ở…” Chu Lạc không thốt nên lời, quay đầu nhìn một lượt, cũng không thấy có tòa nhà nào dễ nhận biết chút, đành phải thỏa hiệp, “Hay là để tôi qua tìm anh đi”. Người ta thân phận cao sang, cô nào dám để anh ta chạy tới chạy lui chứ.
Đúng vào thời gian buổi trưa, hai người hẹn nhau tại một quán trà rất yên tĩnh, chọn phòng riêng. Chu Lạc hoàn toàn cảm thấy không thoải mái, cầm ly trà nóng thấp thoáng lá trà, ánh mắt không dám ngẩng lên nhìn người đối diện.
“Cô đã nói chuyện với bố rồi hả?” Lịch Chủy dường như không phát hiện thấy cô tỏ vẻ khó chịu, anh ta cười hỏi cô.
Chu Lạc trong nháy mắt lấy lại được bình tĩnh, bỗng nghĩ tới một việc, hơi nhíu mày, lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn ngẩng lên hỏi Lịch Chủy, “Thời gian trước công việc của tôi có chút vấn đề, là anh…”.
“Tôi chỉ để trợ lý Tôn đi hỏi han chút thôi, không can thiệp gì nhiều.” Lịch Chủy nói câu này rất thản nhiên, như thể nói những câu đại loại hôm nay thời tiết rất đẹp.
Chu Lạc mỉm cười, “Thật ngại quá”. Lại không phải là bộ phận anh ta trực tiếp quản lý, cái gọi là “hỏi han một chút”, không chừng lại làm kinh động rất nhiều người.
Nhìn dáng vẻ Chu Lạc ngượng ngập, đứng ngồi không yên, Lịch Chủy lắc đầu cười, “Không liên quan gì đến cô, nếu tính là nợ ân tình, thì cũng là bố cô nợ”.
Chu Lạc trợn tròn mắt, dáng vẻ ngạc nhiên làm Lịch Chủy thấy rất vui. Anh ta càng cười tươi hơn, đôi mắt đen láy hơi lim dim, đuôi mắt nhỏ dài hiện lên nét cong mị hoặc, toàn thân toát ra vẻ nam tính trưởng thành, vẻ mặt anh tuấn, lịch thiệp làm người khác tim đập loạn nhịp.
Chu Lạc vội mím môi, rồi lại tiếp tục cúi xuống.
“Ông ấy nói mình không tiện ra mặt, nhờ tôi đừng nói cho cô biết việc này. Nhưng tôi thấy giữa hai bố con không nên có nhiều kiêng dè như vậy. Nếu sau này Châu Châu lớn lên nhận sự giúp đỡ của người khác nhưng lại không nói với bố một câu nào, thì tôi cũng sẽ thấy rất đau lòng.” Lịch Chủy nói nửa đùa nửa thật.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Chu Lạc nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, mỉm cười trịnh trọng cảm ơn, “Cảm ơn anh, ngài Lịch, tôi nghĩ Châu Châu tuyệt đối sẽ không giống như tôi, cô bé có người bố tốt, vô cùng thương yêu mình”. Vừa nói dứt lời, lại cảm thấy có vẻ không đúng, mặt Chu Lạc đỏ lên, lập tức giải thích, “Ý tôi là nên tôn trọng người lớn và yêu quý trẻ em, anh hiểu mà, ý tôi là như vậy”.
Ánh mắt Lịch Chủy dừng lại trên cánh tay trái của Chu Lạc, cười tươi, giọng điệu vẫn rất thoải mái, “Đúng rồi, cô nói rất đúng, thế thì tôi lại càng nên cảm ơn cô đã quan tâm Châu Châu của tôi, cô còn vô tư hơn tôi nhiều”.
Là nói cô không có vẻ “trẻ con” sao? Vẻ thoải mái của anh ta truyền cả sang cô, Chu Lạc cười thành tiếng, sau đó nghiêm túc hiểu ra vấn đề, “Buổi tối gặp gỡ hôm nay, hai bên đều bày tỏ lòng cảm ơn của mình với người kia”.
Lịch Chủy thu lại nụ cười, gật đầu nói một cách nghiêm túc, “Hơn nữa hai bên nên hướng tới mục tiêu xa hơn, ở vị trí thuận lợi để phát biểu suy nghĩ về tình hình hiện tại. Từ đó có thể thấy, việc phát triển mối quan hệ hai bên bình đẳng cùng có lợi sẽ nhanh chóng được thực hiện”.
Nói xong hai người đều không nhịn được liền cười phá lên, không khí ngại ngùng lúc trước bỗng chốc tan biến. Sau đó hai người thậm chỉ còn kể về tuổi thơ của mình, Chu Lạc kể mình quan tâm tới Châu Châu là bắt nguồn từ lần đầu tiên gặp gỡ, tính cách Châu Châu hay xấu hổ, giống hệt như cô hồi nhỏ. Về sau mới phát hiện mặt kia của cô bé ranh ma tinh quái, điểm này thì thực sự khác biệt với cô, biệt hiệu hồi nhỏ của Chu Lạc là “Đồ ngốc”. Lịch Chủy thì ra sức nói Chu Lạc không phải là đồ ngốc, mà là thuần khiết, đó là sự thuần túy mà khi làm việc gì cũng dốc hết tâm sức.
Chu Lạc cảm khái nhìn người đàn ông này… Anh ta thật tuấn tú, có trí tuệ, hài hước, thú vị lại điềm đạm, dễ gần, ngắm nhìn thấy vui vui, nhìn gần lại càng làm người ta không khỏi ngưỡng mộ. Người đàn ông như vậy làm chồng, làm cha, làm thầy, làm bạn đều rất tuyệt vời. Chỉ có điều anh ta quá tốt, giống như viên ngọc được một người nổi tiếng tinh chạm, mài giũa, mỗi một đường nét đều có lý do tồn tại của nó. Đó là sự thăng trầm của năm tháng, có lẽ vẫn còn lưu lại hình ảnh của người phụ nữ khác, nếu như có người có mưu tính muốn thay đổi, đều chỉ là vẽ thêm chân cho rắn mà thôi.
Đại Đổng thì hoàn toàn ngược lại, tuy hơi thô lỗ, bình thường, có khuyết điểm, lại là ngọc chưa qua chạm khắc, có thể để cô ra sức phát triển, phát huy tận tình. Có thể cả quá trình sẽ mệt nhọc, vất vả, hơn nữa có thể sẽ chẳng bao giờ đạt được trình độ như Lịch Chủy, nhưng đó là tác phẩm của bản thân cô, quý trọng đồ vật của mình, trong mắt cô, đó chính là bảo bối duy nhất trên thế giới.
May thay Chu Lạc từ nhỏ không phải là người thích ngồi không mà hưởng thụ, tự kiếm việc để làm, chính là việc cô bắt đầu làm kể từ khi sinh ra.
Bầu không khí thoải mái, vui vẻ giữa hai người vẫn được duy trì cho đến lúc kết thúc. Lịch Chủy vẫn tha thiết mời cô nếu rảnh rỗi tới chơi với Châu Châu, còn về việc dạy vẽ sẽ quyết định sau, tùy thuộc vào tâm trạng của hai “Trư”[1]. Chu Lạc nhắc tới việc kết hôn của mình sẽ được tổ chức trong thời gian gần, lúc đó nếu có thời gian mời anh ta tới uống ly rượu mừng.
[1]Châu và Chu đều có phiên âm giống với chữ “Trư”.
Lịch Chủy mặt mày hơi ủ dột, nói lời chúc mừng, nhưng lại không trả lời có thể tới dự hôn lễ hay không.
Chu Lạc cũng không mấy để ý, một nhân vật tầm cỡ như vậy, con gái ốm nhập viện mà còn không thể đến thăm ngay được, thì cô còn mong chờ gì chứ. Được cùng ngồi nói chuyện lâu như vậy, không biết đã làm bao nhiêu cô gái phải thầm ngưỡng mộ rồi.