Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em - Chương 15




Bầu không khí sau một tràng cười trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Chu Lạc cũng lấy lại được tâm trạng phấn khởi, cậu lấy bố mẹ của mình ra làm ví dụ, thật ngọt ngào biết bao. Trong suy nghĩ của Chu Lạc bắt đầu tự xuất hiện hình ảnh hai bậc trưởng bối với mái tóc bạc phơ của Đại Đổng.

Già được đi bên cạnh người yêu thương của mình, vốn dĩ là chuyện lãng mạn nhất trên thế giới này.

Nhưng, trước khi trở nên già nua, còn có rất nhiều chuyện cũng lãng mạn như vậy có thể làm.

Ví dụ như đến một quán ăn ưa thích ăn suất cơm tình nhân, ví dụ như nắm tay nhau cùng đi dạo phố, ví dụ như đến rạp chiếu phim cùng xem phim - tất cả những việc đó nếu làm một mình sẽ không phải là chuyện mới mẻ gì, chỉ bởi vì có đối phương đi cùng, sẽ trở nên rất thú vị.

Trong rạp chiếu phim, vì ngồi chỗ giành cho các cặp tình nhân, giữa hai người không bị ngăn cách bởi tay vị của ghế, không biết là do ai chủ động trước, dù sao cũng dựa sát vào nhau một cách rất tự nhiên.

Ánh đèn điện bật sáng trong phút chốc khiến hai người đang ngủ say giật mình tỉnh giấc, ai nấy đều dụi mắt, đập vào mắt đối phương là bộ dạng ngái ngủ của nhau, lại quay nhìn về phía trước, trên màn hình là hàng chữ chạy dài, mọi người xung quanh đều lần lượt đứng dậy chuẩn bị ra về.

Vuốt mái tóc rối bù, Chu Lạc nghi hoặc, “Sao em cứ nhớ rằng bộ phim này mới chiếu mà, lẽ nào lại là bản bị cắt bớt?”. Cũng không thể cắt tới mức vô lý như vậy chứ!

Đại Đổng đang day day phần cổ mỏi nhừ, nghe thấy vậy sững người một chút, lắc đầu cố gắng lấy lại vẻ tỉnh táo, “Đây là một tác phẩm văn nghệ bình thường mà, cũng cần phải cắt bớt ư?”. Còn nhớ lúc chọn phim để mua vé, cậu đã cố ý tránh những đề tài mang tính kích thích mạnh, dù sao cũng là đi xem với bạn gái mà.

Nhưng, cả hai người bọn họ đều không thể chứng minh được điều này, bởi vì không ai nhớ nổi các tình tiết trong phim, dường như đèn vừa tắt họ đều bước vào giấc ngủ ngọt ngào.

Sau khi tỉnh dậy, mọi mệt mỏi của ngày hôm đó đều tan biến hết, thấy thời gian vẫn còn sớm, Chu Lạc xoa xoa cái bụng lép kẹp, lại đề nghị tới Mỹ Thực Thành để ăn đêm - chẳng còn cách nào khác, đêm đẹp thế này thường trôi qua rất nhanh mà, dù có béo lên đôi chút cũng phải chấp nhận thôi.

Các loại cao lương mỹ vị đa dạng nhiều màu sắc khiến Chu Lạc nhìn hoa cả mắt, đáng tiếc là cô no bụng đói con mắt, mỗi loại nếm một miếng đã no căng rồi, nhìn đám đồ ăn còn thừa lại mà rầu rĩ, trăn trở thầm nhủ thỉnh thoảng mình mới lãng phí một chút thôi mà, hay là bất chấp hậu quả, tiếp tục ăn tiếp?

Đại Đổng thì ngược lại, từ đầu tới cuối chỉ gọi một bát mỳ, cuối cùng cũng thấy Chu Lạc quả thực không thể ăn nổi nữa, liền giải quyết hết sạch những đồ ăn còn thừa lại của cô.

Chu Lạc hơi đỏ mặt, cậu ăn cơm thừa của cô, chưa biết chừng chỗ cơm đó dính cả nước bọt của cô nữa, hu, mặc dù cố gắng không lãng phí, nhưng cô cũng chưa từng ăn phần cơm thừa của người khác, chỉ có điều, người đó nếu là Đại Đổng thì...

Cô nhớ lại buổi tối hôm đó... khuôn mặt lại càng đỏ hơn.

“Em sao thế?” Cuối cùng cũng vét sạch đống đồ ăn, Đại Đổng cảm giác thấy vẻ khác lạ của Chu Lạc.

“Không, không sao, ở đây hơi nóng bức ngột ngạt.”

“Vậy ra ngoài cho thoải mái đi.”

“Tuyệt!” Chu Lạc vui vẻ hoạt náo hẳn lên, ăn xong đi tản bộ, đúng là đạo lý dưỡng sinh khỏe mạnh.

Thành phố phồn hoa náo nhiệt, buổi đêm còn náo nhiệt hơn cả ban ngày. Giờ đang là mùa đẹp nhất của thành phố, gió thu khe khẽ thổi, cây cối lại vẫn xanh tốt, ngay cả bầu không khí cũng tươi mới trong lành hơn bình thường.

Bởi vì hai người đều là những kẻ không quen với cuộc sống ban đêm, không hề có hứng thú với mấy chốn vui chơi đông người chen chúc, liền cứ đi bộ dọc theo con đường lớn.

Ban đầu, Chu Lạc còn bận rộn đếm những viên gạch vuông, sau đó lại quay sang đi men theo con đường nhỏ hẹp bên cạnh mấy chậu hoa giống như đang đi trên dây, tình yêu khiến con người ta trẻ trung, cô dường như lại trở về thời học sinh.

Bộ dạng vui vẻ một cách trẻ con của cô khiến Đại Đổng rung động, cậu bước chậm lại đi bên cạnh cô, với tư cách là người hộ tống nhưng lại không đủ nhạy bén, bỗng mất thăng bằng trượt ngã xuống đất.

Bất giác, hai người bước vào một công viên nhỏ ngay bên cạnh đường, bình thường rất nhiều người già tới đây tập thể dục, nhưng vì đã quá muộn, nơi đây lại trở thành địa bàn cho các cặp tình nhân.

Vì liên tục phải căng bắp chân, Chu Lạc chưa gì đã cảm thấy mệt, tìm một chiếc ghế đá nhìn có vẻ sạch sẽ ngay bên cạnh con đường rải sỏi trong công viên, cô ngồi xuống, giang hai tay ra khoan khoái thở một hơi dài - thực ra cuộc sống, vẫn rất đẹp.

“Châu Châu là bé gái hay bé trai?” Sau khi ngồi xuống cạnh cô, Đại Đổng bỗng nhiên nhớ ra hỏi.

“Hả?” Chu Lạc có phần ngạc nhiên, nhưng cũng trả lời ngay lập tức, “Bé gái, một đứa trẻ ngoan, tuy nhiên cũng rất đáng thương”.

“Vì mẹ của nó qua đời rồi?”

“Ừm, nhưng cũng không hoàn toàn là do nguyên nhân đó.”

“Ồ?” Đại Đổng tỏ vẻ rất tò mò.

“Bố của cô bé rất bận, mẹ không còn nữa, thêm vào đó bản tính của nó lại hướng nội, hoàn cảnh gia đình đặc biệt, không phù hợp với yêu cầu về giá trị quan chủ đạo, do đó rất thiếu sự quan tâm và tình yêu thương chân thành.”

“Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sáu tuổi thì phải, cụ thể thì em cũng không rõ lắm.”

Nếu đối tượng của cuộc nói chuyện đổi thành người khác, Chu Lạc sẽ không dùng cụm từ vựng như “không phù hợp với yêu cầu về giá trị quan chủ đạo” để hình dung về Châu Châu, nhưng hai nhân vật trong cuộc chuyện trò là cô và Đại Đổng, hai người đều hiểu rõ độ tuổi này thực ra cũng không còn nhỏ.

“Vậy thì bố của cô bé chắc cũng không già lắm.”

“Đương nhiên, chắc chưa quá bốn mươi tuổi, nhìn vẻ bề ngoài còn trẻ hơn một chút.” Chu Lạc nói rất tự nhiên, trả lời xong rồi mà vẫn không nhận được phản hồi của Đại Đổng, quay đầu sang nhìn cậu, vừa hay bắt gặp ánh mắt lảng tránh vì hơi ngượng ngùng của cậu.

Trong lòng Chu Lạc khẽ rung động, trên khuôn mặt lại xuất hiện một nụ cười, “Đại Đổng, anh không ghen đấy chứ!”.

“Diệp Minh Lỗi nói rằng em có năm phần giống với mẹ ruột của Châu Châu.”

Không phủ nhận, đó quả thực là ghen rồi!

Ha ha, còn nghĩ rằng Đại Đổng không lưu tâm hoặc căn bản là không để ý chứ, không ngờ anh chàng giảo hoạt này lại nhắc tới như thể không có chuyện gì đúng vào lúc cô hoàn toàn thoải mái, khiến cô có thể thản nhiên nói ra hết toàn bộ sự thật.

“Điều đấy trước đây em lại không hề biết, nhưng ngài Lịch, cũng là bố của Châu Châu đó, có ngoại hình quả thật rất được!” Chu Lạc lại cảm thấy có hứng thú, hồ hởi nhìn Đại Đổng nói.

“Rất được đến mức nào?” Mới chỉ có vài chữ, vẫn không có cách nào phân biệt được tâm trạng của người nói.

“Chính là vẻ bề ngoài khiến người ta gặp một lần sẽ không thể quên được!” Chu Lạc tiếp tục đổ thêm dầu vào.

“Còn em thì sao?” Số lượng chữ đã giảm đi một nửa, bầu không khí nguy hiểm ngược lại lại dường như sắp bùng nổ.

“Em á? Em đương nhiên là cũng không thể quên được.” Đáng tiếc là có người lại chẳng biết đến chuyện sống chết, vẫn làm ra vẻ vô tội.

“Chu Lạc, em đúng là đồ háo sắc!” Đây là lần thứ hai trong ngày có người nghiến răng nghiến lợi với cô rồi.

Chu Lạc co giò bỏ chạy, chạy xa được vài bước, cô mới quay đầu lại cười, tiếp tục khiêu khích, còn làm mặt hề với cậu nữa.

Tuy nhiên, cô đã bỏ qua một sự thật, đó chính là sự khác biệt về mặt thể lực giữa con trai và con gái. Cơ thể cao lớn của Đại Đổng nhanh nhẹn như một con báo, chỉ trong nháy mắt, Chu Lạc đã bị tóm gọn.

“Ơ kìa!” Trong thế hốt hoảng vùng vẫy, cơ thể Chu Lạc bị mất thăng bằng, vừa hay ngã vào vòng tay của ai đấy, sau đó, sau đó đương nhiên là không thể thoát ra nổi.

Rất lâu sau, hai người đang thở hổn hển mới giành được một chút khoảng cách cho nhau.

“Ưm...” Vùng gáy của cô vốn đang bị hơi thở của cậu làm cho ngứa ngáy, bỗng nhiên lại chuyển sang cảm giác đau nhói, Chu Lạc cảm thấy bất mãn, Đại Đổng tuổi cún hay sao thế, lại còn cắn người ta!

Miệng của đối phương cứ ậm ừ lúng búng, thêm vào đó trong lúc này, Chu Lạc lại không thể nào tập trung được, rất lâu sau mới phân biệt rõ được câu nói của Đại Đổng, đó là “Ai bảo em háo sắc như vậy”.

Chu Lạc đầu óc còn đang rối loạn chưa chọn được lời lẽ hay ho nào để phản kích, đột nhiên như bị sét đánh, cơ thể bỗng chốc cứng đờ lại.

“Đại... Đổng, tay của anh... làm gì vậy... hả!” Chữ “hả” cuối cùng dường như còn chưa thốt ra, lúc này Chu Lạc mới hiểu rõ, hóa ra cho dù người đàn ông có tướng mạo thế nào, đều có một phương diện vô cùng lưu manh!

Mặc dù là buổi đêm, xung quanh cũng không có người, nhưng dù sao vẫn đang ở bên ngoài mà! Cơ thể Chu Lạc khẽ run rẩy, hai má đỏ lựng, tin rằng nếu bây giờ bật đèn lên, biểu hiện của cô nhất định trông sẽ rất thú vị.

“Sau này nếu còn háo sắc, chỉ được háo sắc của mình anh thôi, rõ chưa?” May mà cậu đã dừng lại, đồng thời giúp cô chỉnh lại quần áo.

Câu nói này được nói với cách nhả chữ rõ ràng, vẻ bề ngoài vẫn vô cùng điềm tĩnh, chỉ là thanh âm ồm ồm cùng hơi thở nóng hổi của Đại Đổng đã bán đứng trạng thái hiện tại của cậu.

Không biết tại sao, trong giây phút cậu dừng lại, Chu Lạc bỗng có cảm giác hụt hẫng không thể nào diễn tả nổi. Cũng vì thế mà cô cảm thấy xấu hổ, phải chăng, phải chăng trong đầu cô lại có nhân tố phóng túng nào đó?

Để che giấu tâm trạng khác lạ này, cũng để báo thù sự lỗ mãng ban nãy của cậu, Chu Lạc bỗng có hứng khởi bày trò xấu xa.

Cắn môi một cái, Chu Lạc lấy hết can đảm giơ hay cánh tay ra vòng lấy cổ Đại Đổng, cơ thể mềm mại với những đường cong hấp dẫn nép sát vào người cậu. Cô ngẩng mặt lên, tận dụng ánh đèn đường nhạt nhòa phía xa xa, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp nhìn cậu - rõ ràng là đang khêu gợi.

Rất đáng tiếc, biểu hiện của Đại Đổng lại không có chút thay đổi.

Ức chế rồi đấy, lẽ nào bản thân mình lại không có sức hấp dẫn như vậy? Dựa vào đâu mà cậu lại có thể dễ dàng khiến mình rối loạn tâm trí như vậy, không cam tâm, thật sự không cam tâm!

Chu Lạc càng hăng lên, kiễng chân nhón gót sán đôi môi của mình lại gần.

Vành môi của Đại Đổng rõ nét, cảm giác ấm nóng, mềm mại như bông, còn mang theo chút ngọt ngào khi chạm phải. Chu Lạc ban đầu chỉ liếm láp, liếm láp, liếm láp rồi cảm thấy không thỏa mãn, bắt đầu thử dùng đầu lưỡi chạm vào hàm răng của cậu.

Không ngờ đối phương vô cùng phối hợp, kịp thời mở rộng cánh cửa dành cho cô, đồng thời cùng hòa nhịp với cô, đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy vòng eo của cô, giúp Chu Lạc giữ vững tư thế hướng lên trên.

Trước khi lại một lần nữa đắm chìm, Chu Lạc tìm thấy chút lý trí còn sót lại, nhớ tới dự định ban nãy của mình.

Dù sao cũng có người đang ôm và giúp cô giữ vững thể trọng, Chu Lạc buông hai cánh tay đang vít lấy cổ Đại Đổng, dùng hai bàn tay vừa được giải phóng để thăm dò, học theo động tác ban nãy của đối phương, luồn sâu vào bên trong lớp áo của cậu.

Oa, hóa ra cơ thể của đàn ông, khi vuốt ve lại như vậy!

Cảm giác khi chạm phải không mềm mại, nhưng lại có tính đàn hồi, da dẻ trơn mịn, mà rất ấm áp, khiến cô không kiềm chế được, bắt đầu tưởng tượng. Trong đêm tối mùa đông có tuyết rơi, ôm cơ thể này mà đi ngủ chắc chắn sẽ rất yên lòng, rất thoải mái.

Bày tay cô cứ chuyển động theo những suy nghĩ tưởng tượng lan man, hướng lên trên, ra phía trước, khi cảm nhận được một chút ngăn cách, Chu Lạc nhận thấy cơ thể người bên cạnh mình đang khẽ run lên.

Bộ phận đó của người đàn ông, lẽ nào cực kỳ mẫn cảm?

Không kiềm chế được, cô muốn đi sâu thêm một bước nữa để kiểm chứng, nhưng hai tay cô lại bị một bàn tay thép khống chế.

“Ừm, vẫn phải cảnh cáo em. Đừng quá dễ dàng thử nghiệm khả năng tự kiềm chế của đàn ông, đặc biệt là đối với người đàn ông có cảm tình với em!” Đại Đổng dường như nói những câu đó bằng lối nói nhấn nhá từng chữ một, âm thanh khi nghe đang ở biên giới của sự sụp đổ.

A, cô thành công rồi!

Chu Lạc còn chưa kịp chúc mừng, liền bị nửa đẩy nửa ôm đi được vài bước.

“Bây giờ đi đâu đây?” Chẳng còn sớm nữa, nếu không về, thì có thể sẽ không có chỗ mà ngủ trong đêm nay đâu.

“Đến khách sạn, thuê phòng!”

Chu Lạc sợ đến nỗi đờ đẫn cả người, cô níu lấy cánh tay Đại Đổng, trĩu xuống, liều chết bảo vệ trinh tiết của mình - cần phải phản ứng như vậy, không sai chứ nhỉ?

“Không đi?” Thấy cô giở trò giống như một đứa trẻ con, khi hỏi, Đại Đổng lại mang theo chút ý cười nhạo.

“Đương nhiên!” Chu Lạc lắc đầu nguầy nguậy, đã hai mươi tám năm làm một đứa trẻ ngoan, nhất thời vẫn không thể tiếp nhận hành vi quá giới hạn này. Thuê phòng trong khách sạn, ừm, hình như trong những bộ phim truyền hình, các đôi gian phu dâm phụ hay dùng cách này để ngoại tình, mà kết quả thường xuyên bị bại lộ, hoặc là bị bắt quả tang, hoặc là bị chụp ảnh ghi lại.

Mặc dù cô và Đại Đổng, hai người trai chưa vợ gái chưa chồng, sẽ không bị người ta tới bắt quả tang, nhưng không sợ “ngộ nhỡ” thì cũng sợ “chẳng may”, cô không muốn làm nữ diễn viên chính trong các bộ phim truyền hình.

Tư tưởng của Đại Đổng thật quá xấu xa, thực ra, nếu đổi sang một địa điểm khác, cô có thể suy nghĩ một chút...

“Vậy thì được rồi, anh đưa em về nhà.”

“Hả?” Dễ dàng thương lượng như vậy sao? Chu Lạc bắt đầu ý thức được mình đang bị trêu ghẹo. Hu hu, cô có phải là người con gái không hiền thục không? Nhưng, Đại Đổng trong lòng cô, luôn rất đơn thuần, rất thật thà mà.

Người ta rất thật thà, không sai, ít nhất cũng thật thà hơn cô ở một vài phương diện - ban nãy cô vẫn còn trăn trở điều gì đó kia mà, thay đổi địa điểm khác...

“Đi thôi, nếu không về nhà, có thể đi xem kéo cờ rồi đấy.” Đây mới là giọng điệu trong những tình huống bình thường của Đại Đổng, Chu Lạc cuối cùng mới yên tâm, cùng cậu đi lấy xe.

Đây là địa điểm cực kỳ sầm uất của thành phố, xe ô tô chỉ có thể đậu ở bãi xe ngầm bên cạnh khách sạn, khi lấy xe vẫn phải đi xuống tầng hầm bằng lối từ bên trong tòa nhà.

Hai người bước vào đại sảnh của khách sạn nổi tiếng này, khi đợi thang máy, Chu Lạc lại liên tưởng tới lời nói đùa ban nãy của Đại Đổng, không kiềm chế được lén liếc trộm cậu một cái, nhận được nụ cười mỉm hiểu ngầm của đối phương, giống như đang tỏ ý rằng: Nếu em thay đổi ý định, bây giờ vẫn còn kịp!

Chu Lạc nóng bừng cả mặt, vội vàng nhìn sang hướng khác, lại nghe thấy tiếng cười khe khẽ của cậu.

Xem ra, nếu so sánh độ dày của da mặt, phụ nữ từ đầu tới cuối đều tương đối thiệt thòi hơn rồi!

“Tinh” một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra, nửa đêm khuya khoắt, trong đó lại có người, đồng thời không chỉ có một người.

Nhìn rõ người mới đến, hoặc giả nói những người mới đến là ai, Chu Lạc thật sự đờ đẫn cả người, cảm giác như ông trời lại đang đùa giỡn cô, hành động của Đại Đổng ban nãy căn bản không đáng để nhắc tới!

Mấy người trong thang máy bắt gặp cô vào lúc này, rõ ràng cũng cảm thấy không thể lý giải nổi.

Còn nhớ khi lần đầu tiên gặp ngài Lịch, Chu Lạc trong lúc sửng sốt về dung mạo tuyệt vời đó, đã đem cả bố và Đại Đổng ra so sánh với anh ta, đồng thời rút ra được một kết luận rằng cả hai đều không bằng người này.

Mà hai người đó, một là bố đẻ của cô, một là người yêu của cô, sự công chính vô tư không chút thiên lệch của cô dường như khiến ông trời cảm động. Ông trời đã vận công làm phép để ba người gặp mặt nhau tại cùng một thời điểm trong buổi tối hôm nay, tiện cho cô sau khi tiến hành so sánh một cách tỉ mỉ, có được một kết luận chính xác.

Trong số mấy người đó, người dẫn đầu bọn họ lại chính là Chu Thanh Bách, bố của Chu Lạc.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, Chu Lạc không thể tránh nổi phải đối diện với ông, phát hiện ra nụ cười vốn ấm áp của đối phương dừng ngay trong giây phút khi nhìn thấy mình, ban đầu là sửng sốt, sau đó là phẫn nộ, phẫn nộ đến mức sắc mặt tái xanh nhưng nhất thời không thể thốt ra lời nào được. Điều này có thể lý giải, e rằng bất cứ người làm bố nào dưới gầm trời này, khi nhìn thấy đứa con gái độc nhất còn chưa kết hôn của mình nắm tay một người đàn ông xuất hiện trong khách sạn lúc nửa đêm, sắc mặt đều chẳng thể tươi đẹp được.

Ông Kim - thư ký của Chu Thanh Bách quan sát kỹ thần sắc của ông chủ, sau khi xác định rằng ông không có ý định giả vờ như không trông thấy con gái bèn mở lời trước, “Lạc Lạc à, hôm nay cháu đi chơi đâu vậy, sao không mở điện thoại di động? Bí thư Chu tới Bắc Kinh họp, từ sau bữa cơm tối đã liên tục gọi cho cháu”.

Chu Lạc vội vàng lôi điện thoại từ trong túi ra, sau khi xem xong giơ nó lên, cười bối rối: “Hết pin rồi”.

Chu Thanh Bách cố gắng giữ bình tĩnh, nói với người đứng ngang hàng ngay bên cạnh: “Ngài Lịch, câu chuyện tối hôm nay rất thú vị, nhưng tôi có chút việc riêng cần phải xử lý, e rằng không thể tiễn chân được rồi”.

Lịch Chủy nở một nụ cười hòa nhã, ban đầu là trả lời Chu Thanh Bách, “Không dám làm phiền”. Sau đó nói với Chu Lạc như đang có tâm sự, “Cô Chu, không ngờ có thể gặp cô ở đây”.

Chu Lạc lại càng bối rối, nở một nụ cười ngây ngô, “Đúng vậy”. Đây là một trường hợp hỗn loạn chẳng ra sao cả, đầu óc của cô không đủ dùng rồi.

Cho tới thời điểm trước mắt, vẫn chưa có ai mở miệng chỉ rõ mối quan hệ giữa họ, ngoài Chu Lạc ra, mấy người còn lại đều thầm dò đoán điều gì đó trong lòng.

Phía Lịch Chủy, trong đầu anh ta nhanh chóng phán đoán mối quan hệ giữa Chu Thanh Bách và Chu Lạc, Chu Thanh Bách là con rể của nhà họ Tất, nếu Chu Lạc là con gái của ông ấy, cũng có thể giải thích được tại sao trình độ thư họa của cô lại xuất sắc như vậy. Trước đó, anh ta mới chỉ nghĩ tới các gia tộc lớn mang họ Chu, không ý thức được “trưởng bối” trong lời nói của cô, cũng có khả năng là họ ngoại.

Còn chàng trai trẻ bên cạnh Chu Lạc, Lịch Chủy thản nhiên nhìn cậu, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình, nhưng ánh mắt sáng rực, không hề có chút lo sợ.

Người mà Đại Đổng nhìn thấy đầu tiên chính là Lịch Chủy, bởi vì khi cậu nhìn vào ánh mắt của Chu Lạc, thấy rõ hai người quen biết nhau, thoạt nhìn tướng mạo của anh ta thôi, đã cảm thấy nghi ngờ, lại nghe thấy anh ta mang họ Lịch, gần như xác định được thân phận của anh ta, không kiềm chế nổi nhích lại gần Chu Lạc hơn một chút.

Còn người đàn ông đứng tuổi với bộ mặt đầy phẫn nộ cứ chằm chằm nhìn cậu, Đại Đổng cũng đoán ra ông ấy nhất định là trưởng bối của Chu Lạc, nhưng đã có một ví dụ trước đây là cậu của cô, Đại Đổng không dám khinh thường - cho dù là người thân, cũng không thể ôm ấp một cách không kiêng kỵ gì chứ.

Chu Thanh Bách đâu biết được tâm tư đó của cậu, thấy hai người quan hệ chẳng những không trong sáng, ngược lại càng ngày càng dựa gần nhau hơn, ngọn lửa tức giận bùng cháy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cần phải nhẫn nại, bởi vì Lịch Chủy - người mà ông vừa tỏ ý muốn tiễn khách - vẫn chưa rời đi, ngược lại còn lộ rõ sự bất ngờ, anh ta quen biết Chu Lạc!

Mấy câu thăm hỏi của ông Kim vốn vừa có thể ổn định tư tưởng cho Chu Lạc, cũng không bộc lộ hết mối quan hệ thực sự của họ, những người ngoài như Lịch Chủy có thể đoán rằng Chu Lạc là vãn bối của ông ta.

Nhưng Lịch Chủy lại quen Chu Lạc, với sự nhanh nhạy của anh ta, chỉ dựa vào một điểm rằng cả hai cùng họ Chu, việc đoán ra Chu Lạc là con gái của ông cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Xem ra, đêm nay, khuôn mặt già cả này khó tránh khỏi mất mặt rồi!

Nếu đã như vậy, Chu Thanh Bách đành bất chấp tất cả, đầu tiên, chủ động quay sang nói rõ với Lịch Chủy: “Con gái ngang bướng, đã khiến ngài Lịch chê cười rồi”. Rồi nghiêm mặt lại giáo huấn Chu Lạc, “Xem con bây giờ ra thể thống gì hả? Vào phòng bố một lát, có chuyện cần hỏi con”. Nói xong quay người, bước vào trong thang máy, ông Kim vội vàng đi theo, giữ cửa thang máy chuẩn bị cho Chu Lạc lên lầu.

Đối phương có ý tiễn khách rồi, hơn nữa rõ ràng đang có chuyện gia đình cần phải xử lý, lúc này mà Lịch Chủy chưa chịu rời đi thì sẽ có phần không phù hợp, nhưng sắc mặt trắng bệch trong giây lát của Chu Lạc cùng với việc cô cứ đứng im, không chịu nhúc nhích lại khiến anh ta không kiềm chế được, muốn lưu lại để thăm dò thêm tình hình, dù anh ta biết làm như vậy thật vô cùng thất lễ.

“Lạc Lạc, còn không mau theo lên đi.” Ông Kim nhẹ nhàng thúc giục, quay lưng về phía Chu Thanh Bách, liên tục nháy mắt ra hiệu, đại ý là: Ông Chu đang rất tức giận, cô đừng ngang bướng nữa.

Đáng tiếc là Chu Lạc lại không để ý tới ám thị rất chi rõ ràng của ông ta, gân cổ lên nói: “Một năm bố tới Bắc Kinh họp không chỉ một lần, con làm sao biết được lần này bố tìm con? Hơn nữa, con không cảm thấy chúng ta có chuyện gì không thể không nói vào lúc này”.

Những lời đó vừa được phát ra, người trên trái đất đều biết mối quan hệ của cha con nhà này có vấn đề rồi.

Ban đầu, Đại Đổng sở dĩ không đoán được người đứng đối diện kia là bố của Chu Lạc là bởi vì cậu thấy thái độ của Chu Lạc với Chu Thanh Bách còn không thân thiết bằng thái độ của cô với người cậu hôm trước. Cứ nghĩ rằng ông ấy nhiều lắm cũng chỉ là họ hàng xa bên họ nội, giờ biết đó lại là bố vợ tương lai, nhất thời có chút ngây người.

Mà người được gọi là bố vợ tương lai của cậu, ngoài ánh nhìn dò xét ban đầu, lại không hề nhìn cậu thêm lần nào nữa. Nhưng, người đó ngay cả con gái của mình cũng dùng giọng điệu ra lệnh, sao có thể hy vọng ông ấy khách sáo với người đàn ông lạ mặt bên cạnh con gái mình được?

Đại Đổng nhìn Chu Lạc với ánh mắt mang chút bất đắc dĩ, mặc dù trước đây cô đã chia sẻ tuổi thơ không hề vui vẻ gì, nhưng cậu cho rằng để nuôi dưỡng được cô con gái lương thiện, đáng yêu như Chu Lạc, những người làm bố mẹ có nghiêm khắc một chút cũng không có gì quá lạ lẫm.

Trước đây Đại Đổng từng đoán Chu Lạc xuất thân trong một gia đình tri thức truyền thống, nhưng vì cô không chịu nói nhiều nên cậu cũng không hỏi kỹ. Giờ đây vô cùng ân hận, nghìn tính vạn tính, không tính được đến mức luôn phải dùng ánh mắt lưu luyến khó có thể che giấu để nhìn cô gái của mình, gia thế lại hiển hách như vậy.

Đúng vậy, sau khi bình tĩnh lại, Đại Đổng nhận ra Chu Thanh Bách. Mười mấy năm trước, Đại Đổng vừa thi đỗ vào đại học, còn Chu Thanh Bách là quan phụ mẫu của quê cậu. Khi đến thị sát hệ thống giáo dục, đã gặp trang thiếu niên thiên tài nổi danh này, còn nhớ lúc đó, ông hòa nhã dễ gần kể rằng, con gái của ông ở quê nhà nơi phương nam cũng thi tốt nghiệp trung học cùng năm đó, tuổi tác không lớn hơn cậu bao nhiêu.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, quan phụ mẫu hồi đó đã thăng chức thành quan lớn tổng đốc tuần phủ, nhưng những thay đổi bên ngoài lại không quá rõ ràng. Cậu thiếu niên năm đó vẫn trẻ trung, nhưng rõ ràng đã khác với vẻ bề ngoài gầy gò vì thiếu dinh dưỡng hồi đó. Thực ra, Đại Đổng nghi ngờ rằng, cho dù cậu chẳng thay đổi chút nào thì bí thư Chu - người một ngày phải giải quyết trăm công nghìn việc cũng chưa chắc đã nhớ được cậu.

Mà trí nhớ quá tốt, đôi khi cũng là một chuyện rất đau khổ.

“Vớ vẩn!” Chu Thanh Bách phải kiềm chế lắm mới không nói ra những từ nặng nề hơn, thấy con gái vẫn chủ động đưa tay ra níu lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh. Mà người đàn ông đó lại có thái độ rất bình thản, sau khi biết rõ thân phận của mình vẫn không hề có chút lo lắng hoảng sợ, cũng không chủ động thể hiện thái độ tích cực, nét sa sầm trên khuôn mặt Chu Thanh Bách lại càng rõ hơn. Đương nhiên, điều này cũng có thể phải ghi công cho con gái của mình, nó đã không coi bố của nó ra gì trước.

“Lạc Lạc, bác tìm em có chuyện, em đi đi.” Đại Đổng dịu dàng khuyên cô, xem ra Chu Lạc đang có tâm sự chưa thể giãi bày được, nhưng cho dù thế nào, cứ bướng bỉnh mãi như vậy cũng không phải là thượng sách.

Chu Lạc vốn đang hoang mang bối rối, nghe thấy câu nói của Đại Đổng liền ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Đại Đổng, dường như muốn nhìn ra một điều gì đó từ khuôn mặt cậu. Đáng tiếc là không thể như mong muốn, trong đôi mắt của Đại Đổng đầy sự lo lắng và bất an, cậu muốn bỏ mặc một mình cô sao?

Lúc này, Chu Lạc chắc chắn không biết rằng, biểu hiện của cô đáng thương giống như con thú nhỏ sắp bị vứt bỏ, bộ dạng yếu ớt dường như lúc nào cũng lo rằng bản thân mình sẽ bị thương.

Đại Đổng thở dài một tiếng, bố của cô nói tìm cô có việc, nhưng không nói là muốn gặp cậu, bản thân cậu không thể tự xung phong đi theo được. Hơn nữa, chuyện giữa hai bố con họ, đâu đến lượt một người ngoài như cậu khua chân múa tay vào chứ?

“Anh sẽ ở đây đợi em.” Đại Đổng khẽ tỏ ý, nhìn Chu Lạc bằng ánh mắt đầy an ủi, đồng thời nắm mạnh tay cô một cái.

Khi Chu Thanh Bách thấy Chu Lạc chỉ vì một câu nói của Đại Đổng, dù biểu hiện không hề tự nguyện giống như đang trên đường ra pháp trường nhưng vẫn quay đầu bước vào trong thang máy, ông hoàn toàn nổi giận.

Điều này không chỉ đánh vào sự uy nghiêm của một người làm bố như ông, mà còn làm tổn thương một cách bí hiểm đến lòng tự trọng của một người đàn ông. Mà thứ tình cảm bí hiểm này, người không có con gái thì chẳng thể nào hiểu được. Đại Đổng không hiểu rõ, Chu Lạc lại càng mông lung, do đó, không ai có thể ngờ rằng một Chu Thanh Bách được chính phủ tôi luyện thành thục cũng bỗng nhiên luống cuống.

“Đã muốn con đến, đương nhiên là có việc, liên quan tới chuyện hôn nhân đại sự của con.” Mặc dù giọng điệu của Chu Thanh Bách rất bình thản, nhưng nói những chuyện riêng tư đó trước mặt người ngoài, vốn đã là một kiểu luống cuống rồi.