Dựa Vào Đâu

Chương 3: Thấy là bực




10.

Tống Hạn Triết có một trúc mã tên là Tưởng Vũ, Trần Yếm biết. Hai người họ từng yêu nhau năm lớp mười, nhưng vì người nhà đối phương không đồng ý, kiên quyết đưa Tưởng Vũ ra nước ngoài, nên hai người bị ép chia tay.

Sau đó thì sao.

Sau đó Tống Hạn Triết và Trần Yếm yêu nhau.

Kéo xuống vòng bạn bè của Tống Hạn Triết, vẫn có thể nhìn thấy những chi tiết của hắn và Tưởng Vũ. Mỗi ngày hầu như đều có một tấm ảnh chụp chung, trong ảnh có lúc là hai thiếu niên mặc đồng phục cười nhìn ống kính, có lúc là hai người nắm tay đi trên con đường nhỏ trong sân trường, trong chú thích luôn luôn kèm theo anh Tưởng.

Những hồi ức của Tống Hạn Triết và Tưởng Vũ, ngay cả khi Trần Yếm và hắn đã yêu nhau cũng chưa từng bị xóa đi.

Giống như phía nhạy cảm đa nghi trong một mối quan hệ, Trần Yếm từng trộm xem điện thoại của hắn khi Tống Hạn Triết ngủ say. Kể ra cũng thật nực cười, mật khẩu màn hình của Tống Hạn Triết vẫn là ngày kỷ niệm yêu nhau với trúc mã của hắn.

160603.

Trong điện thoại của Tống Hạn Triết có rất ít ảnh chụp của Trần Yếm, dù là chụp ảnh chung cũng chỉ có nửa bên mặt của Trần Yếm, hoặc là một cái tay, nhiều hơn là bản thân hắn. Nhưng trong ảnh chụp chung của Tống Hạn Triết và Tưởng Vũ, rõ ràng hai người đều chiến một nửa ống kính, sao đến lượt anh thì chỉ còn lại một góc chứ? Đến cả chú thích trong vòng bạn bè cũng chưa bao giờ có anh Yếm.

Trần Yếm đã từng nghi ngờ phải chăng mình bị xem là thế thân, nhưng anh thậm chí không có can đảm mở miệng hỏi Tống Hạn Triết. Anh thích cậu trai này, cho nên giả vờ như không biết, chỉ cần như vậy, mọi thứ đều có thể duy trì hiện trạng.

Nhưng hôm nay đã khác, hiện thực luôn rất phũ phàng, không phải ư?

Ngày hôm đó Trần Yếm ngồi trong xe, khi nhìn rõ gương mặt người đàn ông kia, anh đột nhiên bật cười.

Người đàn ông hôn môi với Tống Hạn Triết, là Tưởng Vũ.

Bạn nhìn đi, chỉ cần Tưởng Vũ trở về, Tống Hạn Triết đã có thể vứt bỏ Trần Yếm mà không mảy may do dự, như vứt bỏ một món hàng nhái, sau đó quay người vùi đầu vào lòng hàng thật.

Trái tim của Trần Yếm nhiều lần bị Tống Hạn Triết ném xuống đất giày xéo vô số lần, cuối cùng đã được anh lấy lại.

Chia tay đi, Trần Yếm.

Không đáng.

11.

Trần Yếm và Tống Hạn Triết yêu nhau tròn ba năm, trong thời gian này Trần Yếm không nỡ để Tống Hạn Triết chịu một chút thiệt thòi nào. Nhưng vào ngày kỷ niệm tròn ba năm, anh đã thu dọn tất cả mọi thứ, bước ra khỏi cửa nhà mà không nói một lời.

Tống Hạn Triết đi theo sau anh, nghẹn ngào nói rằng mình sai rồi, họ chỉ hôn môi thôi, không làm gì khác. Cầu xin Trần Yếm cho hắn một cơ hội, hắn chỉ bị quỷ ám trong phút chốc, nhưng hắn vẫn yêu Trần Yếm.

Trần Yếm xoay người, hành động này khiến Tống Hạn Triết hơi vui vẻ, nghĩ rằng chuyện vẫn có thể xoay chuyển. Khi hắn giơ tay lên, chuẩn bị tỏ ra đáng thương làm nũng thì thấy Trần Yếm lùi lại một bước, giọng nói bình tĩnh không tưởng nổi: “Tống Hạn Triết, chúng ta yêu nhau ba năm, cậu có biết tôi dị ứng với hải sản không?”

Tống Hạn Triết sững sờ tại chỗ, đôi mắt hơi mở to, miệng mấp máy nhưng không nói được lời nào.

Hắn không biết.

Từ đầu đến cuối hắn không biết Trần Yếm dị ứng với hải sản, hắn tưởng là Trần Yếm cũng rất thích ăn hải sản. Dù sao mỗi lần hắn hỏi Trần Yếm những bữa tiệc hải sản kia có hợp khẩu vị anh không, câu trả lời của Trần Yếm luôn là có, nếu không sẽ không ăn cùng hắn nhiều lần như vậy.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng Trần Yếm lại dị ứng với hải sản.

Trần Yếm cười khẽ một tiếng, vươn tay sửa lại quần áo lộn xộn vì lúc nãy phát cáu giúp Tống Hạn Triết: “Cậu từng kiểm tra hộp thuốc trong nhà chưa? Có biết tôi phải uống một viên thuốc dị ứng trước khi ăn hải sản không? Có biết lần nào tôi cũng chờ cậu ngủ rồi phải tự đến bệnh viện tiêm không? Cậu có biết những chuyện này không?”

“Mấy cô y tá tiêm ở đó đều biết tôi, cô gái kia khuyên tôi đừng tham ăn hải sản, bản thân đã bị dị ứng rồi, sao phải chà đạp sức khỏe.”

Trần Yếm rút tay về, lấy khăn giấy lau, không đợi Tống Hạn Triết nói gì, anh nói tiếp: “Đúng rồi, tại sao tôi phải chà đạp mình chứ.”

“Mật khẩu màn hình của cậu vẫn là ngày kỷ niệm với người yêu cũ đúng chứ? Cậu xóa ảnh liên quan đến cậu ta trên vòng bạn bè chưa? Trong album ảnh và trong baidu cloud đều được sao lưu nhỉ?”

“Nhưng còn tôi? Tống Hạn Triết, trong vòng bạn bè của cậu có tấm ảnh nào lộ rõ toàn bộ khuôn mặt tôi không? Dù là cánh tay tôi lộ ra cậu cũng phải xóa hình xăm rồi mới đăng đúng không?”

“Cậu có biết tôi rất sợ nóng không? Nhưng vì cơ thể lạnh lẽo chết tiệt của cậu, trời nóng như thiêu tôi vẫn phải đắp chăn bông bật điều hòa với cậu, cậu biết không?”

“Chúng ta yêu nhau ba năm, ảnh chụp chung của chúng ta trong vòng bạn bè của cậu gom lại cũng chưa được bốn tấm nhỉ?”

“Tống Hạn Triết, cậu yêu tôi, là vì tôi rất giống Tưởng Vũ chứ gì?” Giọng Trần Yếm bình tĩnh đến mức không giống một người đang lý luận với người yêu ngoại tình: “Tôi là vật thay thế, đúng không?”

Rõ ràng câu nói cuối cùng của Trần Yếm đang hỏi Tống Hạn Triết, nhưng lại như một câu trần thuật.

Tống Hạn Triết đứng trước mặt anh, xấu hổ lại chột dạ, hắn liên tục lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào sắp khóc: “Em không hề… em không hề, nếu anh không thích em có thể xóa những tấm ảnh kia, em cũng sẽ đổi mật khẩu. Anh không phải vật thay thế, anh không phải, em chỉ là… em chỉ là…”

“Chỉ là không thích tôi nhiều như vậy.”

Trần Yếm nói hết câu này giúp hắn.

“Tống Hạn Triết, mẹ kiếp cậu thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

12.

Trần Yếm vẫn rời đi, tiện tay vứt chiếc nhẫn cầu hôn giấu trong tủ quần áo ngay trước mặt Tống Hạn Triết.

Không thể phủ nhận rằng khi anh nhìn thấy dáng vẻ Tống Hạn Triết đau lòng gần chết, những cảm xúc đã giấu kỹ kia lại chực trào lên, nhưng không phải đau lòng mà là cảm thấy nực cười.

Trần Yếm không biết bắt đầu từ khi nào mình không thích Tống Hạn Triết đến vậy nữa, có lẽ là giây phút bị gối đập vào mặt ngày hôm đó. Tình yêu tràn đầy của Trần Yếm cũng giống như bánh bao bị vứt kia, bị Tống Hạn Triết ném xuống đất dễ như trở bàn tay.

Tống Hạn Triết có thể chà đạp tình yêu của Trần Yếm một cách trắng trợn, làm tiêu hao nhiệt tình của Trần Yếm, chỉ dựa trên việc Trần Yếm yêu hắn thôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Hạn Triết ở cửa hàng tiện lợi vào ba năm trước, Trần Yếm đã biết mình thua rồi. Nhưng ba năm sau, anh xé nát da thịt bò lên khỏi vũng bùn, từ tràn đầy niềm vui khi gặp Tống Hạn Triết, lại đến chán ghét và bực dọc, bây giờ đã bình tĩnh lại.

Mỗi giai đoạn trong cuộc sống cần trải qua vài người hoặc vài chuyện kinh tởm, ở lại quá khứ vì một người không xứng đáng mới là biểu hiện ngu si nhất.

Trần Yếm mang hành lý lên xe, anh hơi vui mừng trước đó đã bán qua tay một số quần áo và giày hàng hiệu của mình để mua món quà đắt đỏ cho Tống Hạn Triết, nếu không sẽ không chỉ có hai cái vali nhỏ này, chuyển hết trong một lần duy nhất, quá thuận tiện.

Trần Yếm vừa ngồi lên xe, cánh cửa ở ghế phụ lái đã mở ra, Trần Yếm đang định nhắc có phải ngồi nhầm xe không, lại nhìn thấy một gương mặt rất quen thuộc.

Tống Hạn Triết lấy hết can đảm kéo cửa ghế phụ lái ra và ngồi lên, cố gắng bỏ qua ánh mắt hơi phiền chán của Trần Yếm: “Anh Yếm… anh, nhẫn cầu hôn của anh, còn được tính không?”

Nói thật, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn như vậy của Tống Hạn Triết, như thể một câu nói của Trần Yếm có thể quyết định sống chết của Tống Hạn Triết. Nếu là ngày bình thường Trần Yếm đối xử với hắn như thế, có lẽ Tống Hạn Triết đã phát cáu từ lâu.

Nhưng hắn hỏi không đúng lúc.

Câu hỏi cũng không đúng.

Tóm lại mọi thứ đều không đúng.

Trần Yếm chỉ thất thần một chớp mắt, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, anh đè nén sự chán ghét trong lòng, khẽ lắc đầu nói: “Tống Hạn Triết, chúng ta đã chia tay rồi, xuống khỏi xe của tôi.”

“Không!” Giọng Tống Hạn Triết nâng cao mấy quãng, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra làm vậy sẽ dọa đối phương, hắn chỉ có thể cố nén cảm xúc sợ hãi, lấy đôi nhẫn vừa nãy bị Trần Yếm ném vào thùng rác ra, tự lấy một chiếc đeo vào ngón áp út: “Nhưng anh xem, rõ ràng hợp như vậy…”

“Tống Hạn Triết.” Trần Yếm ngắt lời hắn, nhíu mày nhìn về phía hắn: “Tôi báo cảnh sát nhờ họ dẫn cậu xuống, hay cậu tự cút xuống?”