Đứa Trẻ

Chương 7: Bị Thương




Khi mọi người dọn đến căn hộ mới,khẽ giật mình bởi vì nội thất bên trong có đầy đủ, bà Lý khá ngạc nhiên xem xét một vòng thấy ổn thỏa gật đầu thoả mãn

Bảo Hy tay còn nắm lấy cánh tay em trai khuôn mặt ngơ ngác nhìn ngôi nhà,mắt miệng mở to

" Chị hai,côn trùng bay vào bây giờ,vào nhà thôi " Quốc Bảo đứng nhìn chị hai,nói một câu rồi còn mình quay lưng vào nhà mới,Bảo Hy giật mình đuổi theo

Xem xét một vòng,Ông bà Lý đều thấy thuận tiện, không tầng nhưng có tổng ba phòng ở trệt,diện tích vừa đủ có sức chứa nhà bếp,phòng khách.Hành lí quần áo kéo về phòng mình.Ban đầu,dự định phòng thứ ba sẽ là của Bảo Hy, nhưng nàng kiên quyết không đồng ý,bởi vì nhà mới,nàng ta thấy không an tâm muốn ngủ cùng mẹ,thế là Trí Hiền dọn đồ đạc của Bảo Hy về phòng mình

" Mẹ ơi..vậy là mình không còn gì nữa ạ? " Bảo Hy nằm trên người,đúng hơn là nằm trên người đứa nhỏ đang bất lực dang hai tay ra hai phía góc giường,một chân bị chị hai đè chặt một chân vùng vẫy đặt ở phía góc giường xa

" Không còn gì? Ý con là tài sản a? " Trí Hiền thắc mắc,hỏi Bảo Hy nhận được cái gật đầu từ chị liền giải thích:" Không,tất cả tài sản của mẹ và ông bà đều ở trong phòng của nhà cũ.Khi nãy mẹ nói vào thu dọn hành lí đã lấy hết đi,chắc chắn ông bà cũng đã lấy,Tiểu Hy con yên tâm " Bảo Hy được giải đáp thắc mắc, im lặng không hỏi để mẹ xoa đầu,sau đó chán nản gây sự cùng em trai, hai chị em không chịu thua tạo nên một trận ẩu đả,Trí Hiền chán nản không can thiệp để cho hai đứa nhỏ mệt thì thôi

Hai đứa nhỏ buông ra đi tắm,nhưng khi vào phòng tắm lại tiếp tục chuyện gây phiền phức

" RA NGOÀI! CHỊ TẮM TRƯỚCCC!!! " Bảo Hy tay cầm khăn và quần áo thủ sẵn tư thế trong phòng tắm đe doạ tiểu Bảo cũng đang giành lượt tắm và huống hồ thằng bé còn cởi áo trước

" Em cởi áo rồi,chị tắm sau đi " Đứa nhỏ cũng không chịu thua,muốn tiến đến vòi nước mở nhưng đi một bước Bảo Hy lại nhích một bước,do không thuận tiện nên cô nàng đã để quần áo lên bồn rửa tay đầu cửa đi vào rồi tiếp tục trận chiến,đến khi bàn tay Quốc Bảo sắp đụng đến vòi nước,Bảo Hy dùng một chân giơ cao đá vào tay em trai còn mình bất cẩn trượt chân trượt về phía trước còn thân theo quán tính ngả về phía sau,mọi chuyện sẽ ổn thoả chỉ có một mình Bảo Hy gánh chịu.Nhưng..,lúc Bảo Hy dùng chân đá vô tình tiếp đỡ Quốc Bảo mở vòi nước,đứa nhỏ lại bị chân chị hai té đạp trúng dẫn tới ngã nhào té theo,hai chị em cùng lúc té một cái rầm cùng thùng đựng đầy nước bị đổ hướng về phía cả hai đứa nhỏ..

Trí Hiền nghe động tĩnh to,nhanh chân chạy vào phòng tắm mở cửa,ông bà Lý lo lắng chạy theo nhưng đến khi cánh cửa mở ra,cả hai thân già đều bật cười sặc sụa,Trí Hiền đứng đó chán nản vuốt mặt vài cái.Khung cảnh trong nhà tắm vô cùng hỗn loạn,hai đứa nhỏ mình ướt sũng từ đầu đến cuối,vòi nước còn mở chảy róc rách,thùng chứa nước ngã vì lực mạnh của nước làm đổ nhiều chai,vật dụng cụ nhà tắm khác,nắp phễu bị đậy kín làm cho nhà tắm như ngập lụt,may mắn nơi cửa ra vào có gạch cao chặn nước bằng không cả khu vực này tràn trề ngập lụt,chị em Quốc Bảo đầu tóc ướt nước nhiễu xuống từng hồi,hai đứa nhỏ bị té đau đớn la ầm ĩ,tay không quên xoa chỗ vừa té.Bảo Hy nằm vặt xuống nước quơ tay tạt đứa nhỏ

" Đã nói chị hai tắm trước màa! Mẹ ơi!!! " Bảo Hy tạt nước một hồi quay sang vuốt mặt mách mẹ

Ông Bà Lý từ nãy đến giờ đứng ở ngoài cười được như mùa liền lên tiếng chọc ghẹo:" Nhà tắm bị các con làm như một cái hồ bơi,không bằng hai đứa tắm trong đó luôn đi? "

" Tắm thì không thấy đâu chứ con thấy nó là con không thích rồi! Không tắm nữa,đồ con sói mắc ghét! " Bảo Hy mắng một câu đứng dậy với mình mẩy ướt sủng,mặc dù vừa mắng em trai xong nhưng mình cũng không quên đi tới tắt nước vòi rồi vắt ráo nước quần áo rồi cầm đồ đi ra ngoài.Được một lúc vì lạnh nên cũng nhảy vào tắm thứ được ông bà Lý gọi là hồ bơi

Mọi chuyện cứ tưởng êm đềm,đến khi hắn ta lại biết được địa chỉ nhà và đến tận nơi và như muốn bóp cổ và đánh chết Trí Hiền cùng hai đứa nhỏ

" Trí Hiền,Cô tưởng tôi không biết cô đi đâu ư? Cô tưởng cô lén lút tôi mua căn hộ này tôi không biết à? Mọi hành động mọi cử chỉ của cô đều nằm trong sự quan sát của tôi cô yên tâm.Đến cả hai người kia còn nghĩ tôi để yên vậy sao? Nực cười " Hắn vừa bóp vừa gằn lên từng chữ,Trí Hiền dùng hai tay cố gắng vùng vẫy,ông bà Lý tiến đến ngăn cản bị hắn đẩy ra ngã nhào

Bảo Hy cùng Quốc Bảo đứng một góc ở tường,Bảo Hy kéo tấm lưng em trai ôm vào lòng thật chặt,vừa ôm vừa khóc thật thảm thương,Quốc Bảo trầm ngâm mặt ra đó,đứng dậm chân như xác không hồn mặc cho Bảo Hy kéo vào lòng ôm,đôi mắt thẫn thờ nhìn về hướng mẹ nó đang bị bóp cổ bởi người theo trên danh nghĩa gọi một tiếng ' Cha ' miệng vô thức gọi: " Mẹ ơi... '

Trí Hiền nghe tiếng gọi,liền cố gắng vùng vẫy thoát ra,trong lúc hắn lơ lãng vì hai ông bà Lý thì cô đấm vào mặt hắn một cái thật mạnh,hắn đau đớn buông ra ôm lấy mặt và khoé môi vô tình bị hắn cắn vào ban nãy giờ đã rướm máu

" Mẹ Kiếp! Cô bị điên à! " Hắn gầm lên,đẩy mạnh Trí Hiền ngã rồi tiến đến túm cổ Quốc Bảo quăng vào góc tường một tiếng rõ to đến nỗi khiến những đồ vật,khung tranh gần đó bị rung chuyển đổ xuống đất,đứa nhỏ cắn chặt môi đau đớn nằm đó,Bảo Hy tiến đến muốn đỡ lấy liền bị hắn cho một bạt tai.

Trí Hiền tức giận,cầm lấy một vật thể gần tay ném mạnh vào đầu hắn.Hắn lần này không đánh cô nữa nhưng..hắn nhẫn nhịn chịu cơn đau từ đầu đút tay móc từ trong túi quần ra một con dao gập,tiếng xẹt nhẹ nhàng vang lên nhưng một tính mạng đang nằm trong tay hắn

"Cô chọi đi, cô chọi nữa đi Trí Hiền.Sao không chọi nữa? Hay là cô sợ cái thằng con hoang nay chết dưới tay tao hả? Ban nãy các ngươi hùng hổ chống cự lắm mà.Tao nói trước,nó bất tỉnh rồi bây giờ ai dám bước lên chống đối tao,tao liền chém cho nó một nhát dao hoặc vết đâm chí mạng đấy.Làm đi " Hắn từ tốn nói nhưng trên tay con dao bén sáng loáng bị ánh nắng chiếu vào đang kề cận bên cổ đứa nhỏ,Quốc Bảo vô lực chỉ biết để hắn bóp cổ đưa lên cao,nhìn người thân lo lắng mà mình không chống cự cũng không vùng vẫy.Một là chết vì dao ngay cổ,hai là ngạt thở mà chết

Đến khi đứa nhỏ như rơi vào tận cùng bất lực,hắn khiêu khích quơ con dao trước sau Quốc Bảo,Bảo Hy cắn răng đứng dậy đi phía sau hắn từ từ bước lên kế bên,dùng hết sức từ trước tới nay bản thân đạt được đẩy hắn ta ngã đập vào tường.Không may khi hắn ngã,vô tình con dao cứa vào bên góc vai phải của Quốc Bảo,hắn ngã ra đập đầu vào tường,con dao ban nãy hắn không chú ý đâm vào hắn ngược lại nhanh đến mức hắn không biết mình vừa bị tông và chính con dao này đâm mình

" Con khốn này! Mày làm cái quái gì vậy! " Hắn giận giữ cố gắng đứng lên đá mạnh vào Bảo Hy,cô nàng bị đá văng ra xa được ông bà Lý đỡ lấy,hắn loạng choạng rời đi với một vết máu đang thấm dần vào áo

Lúc này,khi mọi chuyện kết thúc.Trí Hiền không màng điều gì chạy đến ôm con trai đang nằm bất động dưới sàn,giọt nước mắt lăn dài trên gò má rơi xuống mặt đứa nhỏ,cô hốt hoảng lấy tay che vết thương lại tránh chảy máu quá nhiều dẫn đến mất máu.Cô không muốn con trai cô chết một cách đáng thương như vậy! Bằng mọi giá cũng phải cứu được nó,để cô còn có thể vì hai đứa nhỏ cố gắng thoát khỏi nơi địa ngục này và đặc biệt bù đắp cho Quốc Bảo hai chữ " tuổi thơ " hoàn chỉnh,hồn nhiên trong sạch

Đến bệnh viện,đứa nhỏ được may vá cấp cứu,tại phòng hồi sức,Quốc Bảo thân hình bé nhỏ trên chiếc giường bệnh viện lớn,mùi sát trùng sộc thẳng vào mũi khiến ai nấy cũng khó chịu,cọng dây truyền nước gắm vào tay cùng vết băng chéo,đứa nhỏ mặt tái nhợt đang ngủ thiếp đi,lồng ngực nâng rồi hạ đều đều,Trí Hiền ngồi bên cạnh không rời,tay đặt lên đầu xoa nhẹ nhàng,bất giác chồm lên mặt chạm mặt với cậu

" Tiểu Bảo, Mẹ nợ con tuổi thơ đẹp,mẹ nợ con một cuộc sống mới,nợ con một gia đình hoàn chỉnh.Con xem,mẹ có xứng đáng làm người mẹ tốt không? Mẹ lại để con bị thương như vậy, con có đau không? Mẹ không đau về thân thể,nhưng mẹ lại đau lòng,cảnh con bị thương,chịu đựng như vậy.Khác nào hàng ngàn con dao cắm thẳng vào tim mẹ đây? "Cô ngồi kế bên giường tâm sự cùng cậu con trai chỉ mới hai tuổi lại gánh chịu như vậy,Bảo Hy được ông bà Lý dẫn về tầm hai tiếng trước bây giờ cả phòng bệnh chỉ còn một mình Trí Hiền và đứa nhỏ trên giường bệnh

Bởi vì cô cũng bị tác động vật lí mạnh nên cũng đâm ra đuối sức,ngồi đó trò chuyện cùng con trai một lúc lại ngủ quên trên giường thằng bé.Khi cảm nhận được mẹ đã ngủ,thân ảnh trên giường mới dám mở mắt ra,tuy chỉ mở một chút nhưng nhìn vào cũng biết,cậu đã thức từ lâu và nghe toàn bộ cuộc hội thoại của Trí Hiền,miệng lại một lần nữa gọi:" Mẹ ơi "

Sáng hôm sau,ông bà Lý đến bệnh viện sớm,Bảo Hy đang giận dỗi xen lẫn uất ức vì không được tới thăm em mà phải đến trường,nhưng cô nàng lại bị thuyết phục khá lâu bởi ông bà, xong xuôi ông bà Lý đi mua đồ ăn sáng cho hai mẹ con,một phần đồ ăn cho Trí Hiền và đồ ăn lỏng cho đứa nhỏ

Ông bà bước vào thật nhẹ nhàng,thấy một màn Trí Hiền mệt mỏi ngủ thiếp đi trên giường nhưng đứa nhỏ đã mở mắt có lẽ đã lâu,nghe tiếng mở cửa quay đầu nhìn xem chủ nhân phát ra tiếng động,biết ông bà nội của mình liền mỉm cười,muốn ngồi dậy nhưng không thể bởi vì cơ thể hôm qua bị ném mạnh đến nỗi tưởng như bị gãy xương,ông bà Lý tránh né giấc ngủ của Trí Hiền lại gần đứa nhỏ âu yếm xoa dịu,miệng bà Lý lẩm nhẩm với Quốc Bảo,cậu nhóc nheo mày nhìn đoán chữ khẽ suy ra được ' Con có đói không? ' Hiểu ra vấn đề,cậu nhóc gật đầu nhẹ,sau đó dùng tay trái giơ lên chỉ vào mẹ.

Bà hiểu ý nghĩa hành động vừa rồi,khuôn miệng nhoẻn lên nụ cười giơ tay để cho đứa nhỏ thấy hai phần ăn thấy thế người nằm trên giường yên tâm gật đầu rồi dùng tay chỉ vào ông bà,lại chỉ vào bụng mình xoa xoa

Ông Lý thấy một màn " ngôn ngữ cơ thể " vừa rồi muốn bật cười nhưng sợ Trí Hiền thức giấc,ngậm ngùi che miệng tránh cười lớn,lại chen vào cổ vũ xoa bụng mình lại rồi gật đầu báo hiệu ' Ông bà ăn rồi,con không cần lo ' xong tất cả ông còn không quên kẹp hai ngón tay lại đẩy nhẹ trán,xoa đầu Quốc Bảo

Trí Hiền giật mình khi nghe tiếng sụt sịt,cô vội bật dậy và cảnh trước mặt là Quốc Bảo ngồi trên thành giường ngoan ngoãn để cho bà Lý đút cháo mà ăn,Bà thấy cô dậy cũng giật mình không kém,trấn tĩnh một lúc lên tiếng:" Con dậy rồi à,đi vệ sinh đi đứa nhỏ cứ ở đây mẹ lo được,sẵn nó cũng thức từ lâu rồi "

" Vậy mẹ chăm giúp con,con vào một lát " Trí Hiền vội vàng lấy bàn chải cùng quần áo vào nhà vệ sinh của phòng hồi sức,một lúc sau bước ra trông tỉnh táo hơn hẳn,ông Lý hỏi cô:" Con đói bụng không? Ba mẹ có mua đồ ăn cho con,nhưng thấy con ngủ nên không làm phiền,cả ba bọn ta dùng ngôn ngữ cơ thể từ nãy đến giờ đó haha,đúng không cháu trai của ta? " Ông Lý hỏi cô rồi lại kể toàn bộ sự việc, còn không quên hất mặt sang nhìn cháu trai đang ngồi trên giường,đứa nhỏ mỉm cười gật đầu Trí Hiền thấy con trai cũng tươi tỉnh hơn không tự chủ khoé miệng nhếch lên,tiếp theo mình lại lấy đồ ăn sáng đặt lên bàn thưởng thức lấp đầy bụng sau một đêm đói

Quốc Bảo muốn chiều nay xuất viện,nhưng lại bị Trí Hiền phản đối ngay lập tức và còn đe doạ khiến cậu không thể không làm theo.Bảo Hy hôm nay đã tới bệnh viện thăm em,nhìn chị ta trên người cũng có một số vết bầm,nổi bật là vết chỗ má khi Bảo Hy nhận bạt tai từ hắn,Bảo Hy cùng ông bà mua hai lốc sữa vào cho em,vừa tới nơi giơ cao thẳng vào mặt đứa nhỏ

" Chị hai cùng ông bà nội có mua sữa, thử uống sữa hộp thử đi " Bảo Hy vừa nói vừa mở chọc chất sữa ra,Quốc Bảo nhìn hai lốc sữa chằm chằm

" Sữa? Sữa là gì? " Quốc Bảo trợn mắt nhìn thứ chị hai mình vừa gọi là sữa,Bảo Hy cùng Trí Hiền không trách được bởi vì từ lúc hắn biết không phải con ruột,không có tiền để mua nổi sữa cho hai đứa uống nên đã thay bằng ăn cháo hoặc nấu loãng,Quốc Bảo chỉ được uống sữa mẹ và từ nhỏ uống duy nhất một lần sữa hộp đổ ra trong bình,kể từ đó là lần cuối đến nay

Đứa nhỏ chỉ mới hai tuổi từng được sữa mẹ cung cấp nhưng vẫn lớn đều đều,may mắn đứa nhỏ chịu ăn uống,luôn ăn đủ bữa cùng gia đình,sức đề kháng vô cùng yếu nhưng vẫn kiên cường qua ngày mà sống.Đó là lí do Trí Hiền và Bảo Hy xem Quốc Bảo như cả tính mạng của mình mà bảo vệ

Nằm viện khoảng năm ngày,khi vết thương được cắt chỉ và xem xét,Trí Hiền làm thủ tục xuất viện rồi cùng hai đứa nhỏ lên xe quay về nhà, ở trên xe,Trí Hiền để hai đứa nhỏ ngồi ngoài sau,Bảo Hy một mực ngồi im lặng canh chừng vì sợ em trai bị đau nơi vết thương do mình hoặc quán tính xe đụng trúng

" Em hay nhỉ? Chỉ mới hai tuổi mà đã vào bệnh viện hai lần,nơi đó thật hôi hám " Bảo Hy nửa khâm phục nửa mỉa mai trong câu nói,Quốc Bảo biết rõ hàm ý trong đó nhưng không lên tiếng bởi vì..đôi mắt của đứa nhỏ sắp không trụ được nữa rồi,đứa nhỏ gật gà gật gù nghiêng tới nghiêng lui,Bảo Hy biết cậu buồn ngủ liền im lặng trông nom cho đến khi về đến nhà

Đến nhà đã là chuyện của mười lăm phút sau,ông Lý ra bế đứa nhỏ vào nhà đặt lên giường tránh làm thức giấc,bà Lý nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh xem xét khi nhìn thấy vết băng bó không còn máu mới yên tâm hôn lên trán một cái rồi rời khỏi phòng.