Đứa Trẻ

Chương 11: Giấc mơ của kí ức




Một bé gái cỡ chừng mười tuổi đang thích thú xem tivi cùng với em gái bảy tuổi

' Sau đây,Xin mời chủ tịch tập đoàn *** Thị của *** Gia lên phát biểu '

Một người đàn ông trưởng thành chính chắn bước lên,tay chỉnh áo vest chỉnh tề ngay ngắn

' Chào tất cả mọi người có mặt ở cuộc họp chính trị này và toàn bộ truyền thông đất nước bao gồm thế giới.Tôi là ****,chủ tịch tập đoàn *** Thị cũng như gia trưởng thừa kế gia tộc *** đến đời nay.Hôm nay tôi xin công bố người thừa kế tôi tiếp theo,cũng như bước tiếp ngôi vị của tôi **** " Đến đây,trí nhớ của Trí Hiền như tắc nghẽn,âm thanh rít bên tai khiến cô khó chịu,chỉ thấy một cậu thiếu niên tóc tai sáng sủa cũng mặc vest như ba của mình kiêu ngạo bước lên bục cao đứng trước mặt hàng ngàn người cùng truyền thông,Trí Hiền không thể nhớ cũng như nghe được họ đã nói gì,chỉ thấy người đàn ông gọi con trai của mình lên nói vài câu,sau đó cậu thiếu niên đứng trực diện mic ghi phát biểu rất nghiêm túc,dõng dạc,tiếc là cô không thể thấy rõ khuôn mặt và giọng anh ta trong giấc mơ chỉ thấy hình bóng ấy rất mơ hồ

Bỗng cô lại mơ đến một lần cô đứng dưới cây anh đào,bất chợt từ đầu có quả bóng rổ lăn tới

" Này! Nhặt dùm tớ quả bóng với! " Một âm thanh giọng nói của thiếu niên vang lên,cô nhìn theo hướng phát ra âm thanh ấy,thấy một cậu trai mặc đồ bóng rổ chạy tới muốn lấy quả bóng trên tay cô

" A,quả bóng đây này " Cô giật mình trả lại quả bóng,không may trong lúc trả có một chú cún chạy qua giữa khoảng cách hai người sủa lên khiến cả hai đều không tự chủ giật mình rơi quả bóng,cô muốn cúi xuống nhặt thì vô tình cậu trai ấy cũng theo phản xạ cúi xuống lấy theo,tay cả hai cùng một lúc chạm nhau,cô ngại ngùng rút tay lại để cậu trai ấy cầm quả bóng lên

" Cảm ơn! " Cậu trai ấy chỉ để lại một câu rồi quay lưng đi

Lại chuyển cảnh,lúc này độ tuổi của cô là mười mấy,cô lần đầu biết đơn phương,thích một người,đó là một chàng trai,cô thích cách anh ấy dứt khoát,tài giỏi,vẻ đẹp sáng sủa.Mỗi lần nhìn anh ấy cô chứ có cảm giác quen thuộc..

Trong một lần cô về quê ở Trung Quốc,một cậu thiếu niên hay tin và vô tình gặp nhau

" A,là em ấy hả,chúng ta lại gặp nhau rồi "

" Anh là cậu trai làm rơi bóng lúc trước,đúng không? "

" Ừ là anh,cảm ơn em hôm đó đã chặn lại giúp nhé không thì anh mất quả bóng rồi! "

Mối quan hệ cả hai vô cùng thân thiết,cậu thiếu niên ấy là người trong đời lần đầu tiên cô biết nhớ nhung,đợi chờ những lần gặp nhau,cô biết cậu ấy rất bận bởi vì việc riêng tư và gia đình,cả hai không nói tên nhau nhưng lại suy nghĩ biệt danh đặt cho nhau,cô chỉ nhớ chàng trai ấy cách cô bốn tuổi nhưng rất chính chắn,trưởng thành,suy nghĩ thấu đáo

Một hôm,cả hai dùng điện thoại gọi điện nhau hẹn đi chơi cùng,chàng trai ấy đang ở độ tuổi vị thành niên nhưng rất cao to,chiều cao của cô đứng chỉ tới ngang vai,anh ấy cách cô một cái đầu nên hay trêu ghẹo và xoa đầu cô

" Jian, anh nói cái này,em nghe không? " Bất ngờ cậu ấy lên tiếng,muốn kể cô nghe một câu chuyện

" Anh kể đi "

" Lần đầu tiên anh sống trong đời,đây là lần đầu anh biết nhớ một người đó.. " Tới đây,cô hơi khựng lại, anh ấy biết nhớ một người,tức là trong lòng anh ấy đã có ai?

" Là ai mà làm anh để tâm đến vậy? "

" Đó là một cô bé,đối với người khác thì sẽ gọi là cô bé nhưng đối với anh anh lại muốn gọi là cô gái của anh,em ấy nhỏ tuổi hơn anh nhưng lại làm anh để tâm nhiều,lần đầu tiên gặp cô ấy anh lại rung động bởi nét đẹp hồn nhiên ấy " Nghe cậu thiếu niên ấy nói,tim cô hẫng đi một nhịp nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ



" Vậy chắc chắn cô gái mà anh nói rất tốt mới đáng để anh động lòng,chúc mừng anh! " Cô vui vẻ chúc mừng chỉ thấy cậu ấy đứng nhìn cô một lúc lâu như muốn nói gì đó,khuôn miệng vừa mở định cất lời,một chiếc xe sang trọng chạy đến đậu kế bên,một vệ sĩ bước xuống

" Thưa cậu! Ông chủ gọi cậu về gấp có việc quan trọng ạ! Ông nói nếu cậu không về thì đừng trách ông làm chuyện kia " Cậu thanh niên nghe đến cuối câu nheo mày không thoải mái,ánh mắt luyến tiếc nhìn cô

" Chờ anh nhé,anh sẽ quay lại " Thiếu niên ấy chỉ để lại cho cô một câu rồi quay người lên xe rời đi,cô nhìn theo bóng dáng chiếc xe lướt đi trên phố mái tóc dài bay phất phới theo làn gió

" Được..chúng ta sẽ gặp lại nhau,đúng không anh nhỉ? "

Kể từ đó,cậu thiếu niên ấy như biến mất gần hai tháng trời,cô hằng ngày rảnh rỗi sẽ đi đến cây anh đào quen thuộc,một hôm sau hai tháng,khi cô như thói quen đến đó,ánh mắt sáng lên vì nhìn thấy bóng lưng quen thuộc,anh ta đứng quay lưng về phía cô nhưng bóng dáng cao ráo,vờ vai khá rộng lớn nhìn về phía trước,khi cô đi đến ngoài sau cũng không hay biết,đến khi có linh cảm quay lại mới ngạc nhiên

" À! Jian! Em ở đây à? "

" Không ạ,em vô tình đi ngang chỉ thấy anh mà thôi "

" À,ừm..Anh có cái này muốn tặng em thay lời xin lỗi " Cậu ấy nói rồi từ trong túi quần lấy ra một hộp nhỏ,mở ra chỉ là một cái cài tóc giản dị nhưng thiết kế khá xinh

" Tặng em? Sao lại tặng em? "

" Em xoã tóc thì đẹp thật nhưng mà nếu hè xoả tóc rất nực nên anh chỉ muốn tặng một cái..anh cũng không biết em thích món gì chỉ vô tình thấy nó và nhớ đến em nên anh đã mua,em nhận nó nhé? " Cô vui vẻ nở nụ cười tươi hai tay cầm lấy hộp quà,trong khi cả hai đang đi trên đường nói chuyện

" À Jian, anh với em quen biết nhau lâu như vậy ít nhất cũng biết tên nhau chứ? " Cậu thiếu niên đi ngang hàng với cô tay bỏ túi quần thoải mái nói chuyện

" Tên? Tên thật á? "

" Ừm,có được không? "

" Tên của anh là gì? " Vừa dứt câu,cô thấy có một nguồn nguy hiểm đến rất gần nhưng cậu ấy không cảm nhận được,một chiếc xe tải đang lao đến bọn họ với vận tốc nhanh,nhìn vào kính xe hình ảnh tài xế ngủ gục trên ấy,mắt cô mở to

"Jian, Anh tên là.... " Nói đến tên của cậu ấy,cô dường như không để tâm bởi vì đã nhanh tay đẩy cậu trai ấy ra xa,cậu thiếu niên bất ngờ bị đẩy mạnh không phòng thủ lăn vòng đập mạnh xuống đất,cô cũng lo tránh né chiếc xe mà vô tình bị lao xuống vực bờ đê,chiếc xe tải đầm sầm vào cây khiến nó rung mạnh gãy cành cây xuống lề đường,tai nạn vừa rồi khiến cho mọi người hốt hoảng vây quanh xem xét

' Trời Ơi có tai nạn rồi! '

' Ai đó gọi cấp cứu đi! '

Tiếng người dân la làng vang vọng bên tai cô ấy,thân ảnh nhỏ tuôn đầy máu me ở dưới bờ đê không cử động nổi,cũng không biết cậu thiếu niên trên ấy ra sao

" Cứu với.. " Đó là âm thanh cuối cùng cô cố gắng phát ra rồi ngất xĩu,một lúc sau người dân vây quanh đông thấy cô bị rơi xuống đó nhanh chóng cứu hộ,cậu thiếu niên ấy được đưa vào bệnh viện từ lâu,trên đầu chảy rất nhiều máu,tay bị đập xuống lề đường mạnh khiến nó bị gãy đã được băng bó sơ qua.

Cùng một lúc,cả hai cùng trong một bệnh viện nhưng không biết nhau,Cô và cậu thiếu niên ấy điều hôn mê lâu dài,nhưng đến khi cậu thiếu niên ấy tỉnh

" Anh tỉnh rồi à? " Một cô gái lạ đứng trước mặt anh

" Cô là ai? "

" Hả?? Anh không nhớ em? "

" Không..Tôi không nhớ gì hết,đau đầu quá!.. " Cô gái ấy ngạc nhiên bấm nút gọi bác sĩ cùng người nhà,cậu thiếu niên ấy được khám lại một lần nữa

" Sao rồi " Giọng người đàn ông trưởng thành phát lên

" Thưa ngài,Cậu chủ bị chấn thương về não,có lẽ bị va chạm mạnh ở đầu dẫn đến mất trí nhớ "

" Cái gì! Mất trí nhớ? Con trai của tôi bị mất trí nhớ?! " Giọng nữ nhân vang lên, người phụ nữ ấy như không thể chấp nhận chuyện này

" Phu nhân bình tĩnh.. chuyện này chúng tôi cũng đã dự kiến được từ lâu.." Người phụ nữ bỏ mặc hai nam nhân ở đấy bước vào phòng tiến đến cậu thiếu niên

" Con trai! Con nghe ta nói không? Con có nhớ ta là ai không! "



" Không.. Không nhớ... "

" Bác gái! Bác bình tĩnh cứ để anh ấy tự hồi phục " Cô gái lạ ngồi từ đầu đến cuối buổi với anh đứng lên giúp đỡ

" Vậy con nói ta nghe,bây giờ con có nhớ đến gì không? "

" Nhớ? Không rõ..không thấy rõ..chỉ thấy.. "

" Con thấy cái gì? "

" Hoa anh đào..và một bóng người "

" Hoa anh đào và một bóng người?, là con à? " Người phụ nữ quay sang hỏi cô gái bên cạnh,thấy cô ấy lắc đầu

" Thôi được rồi,con chỉ bị mất trí nhớ tạm thời mà thôi,đừng cố gắng suy nghĩ hoặc nhớ về thứ gì quá,Ta là mẹ của con,một lát nữa ba và anh chị em của con sẽ vào đây "

Mấy tháng nữa lại trôi qua,cậu thiếu niên ấy có cô gái lạ kia túc trực ở bên cạnh,còn cô gái bị té xuống vách đê vẫn còn hôn mê bất tỉnh

" Anh à,Bác gái bảo nếu anh ổn định rồi thì hãy sang nước ngoài "

" Sang nước ngoài? Đi đâu? "

" Lúc trước anh là người thừa kế tiếp theo nhưng bị tai nạn,bây giờ mẹ anh muốn anh qua đó bắt đầu lại "

" Nhưng còn hoa anh đào và cô gái ấy.. "

" Em là cô ấy,ngày mốt chúng ta đi,nhé? " Cậu thiếu niên ngập ngừng,theo trí nhớ của cậu cô gái trước mặt rất khác nhưng không nhớ nỗi đành chấp nhận

Bẫng đi một năm trôi qua,cậu thiếu niên ấy vẫn không khôi phục được trí nhớ,nhưng cậu hiện đang có một mối tình với cô gái lạ kia,bởi vì lúc cậu nhập viện cho đến giờ,cô gái ấy điều chăm sóc cậu,một mực khẳng định mình là cô gái dưới hoa anh đào đó,trong tim cậu ấy chỉ rung động bởi hình bóng ấy

Còn về cô,thân thể nhỏ bé nằm trên giường bệnh với máy thở oxi,nhịp tim yếu ớt chạy trên máy, hai phụ hyunh bất lực nhìn con mình

" Anh đi đến công ty đi,em chăm con được mà "

" Nhưng... " Nam nhân muốn phản đối

" Sắp tới sẽ có cuộc làm ăn,anh giữ tinh thần và sức khoẻ cho tốt,em chăm con được,đừng vì con quá mà mất tất cả "

" Ừm..anh biết rồi.. "

Không may mắn thay,trong quá trình cô nhập viện,tung tin cần có một loại thuốc có thể giúp cô tỉnh,nhưng trên đời này rất quý hiếm,một hôm,một gia đình lạ mặt đi thẳng vào phòng bệnh của cô

" Các người là ai? " Mẹ của cô cảm nhận nguy hiểm quay sang hỏi đám người đó

" Nghe nói cô gái trên giường đang sống không được mà chết cũng không xong,ranh giới sống chết cách nhau hơi thở cuối,vậy có cần chúng tôi cứu giúp không nhỉ? "

" Giúp? Các ngươi có loại thuốc đó "

" Đương nhiên,từ đời trước chúng tôi để lại một phần,nếu muốn cứu con gái cô sống lại thì cứ đồng ý với điều kiện của bọn tôi "

" Điều kiện? "

" Con trai của chúng tôi rất thích con gái cô,nếu cô muốn cứu nó thì khi nó tỉnh tôi muốn hai chúng.. "

" Không được!! " Chưa để họ nói hết câu,ba cô ấy bước vào phản đối kịch liệt



" Không cần các người giúp! Con gái tôi nhất định sẽ tỉnh dậy! "

Cậu con trai trong đám đó xụ mặt bất mãn,khẽ nói xấu thầm trong miệng,kéo áo người lớn như muốn kêu về nhà,cả đám người đó mới chịu rời đi

" Bà nội,hay là bà cứ đưa thứ đó trước đi,đến khi tỉnh lại mình làm kế hoạch kia sau "

" Sao lại đưa thứ đó trước được,với cả kế hoạch gì? "

" Bà nội gọi người ở công ty mua cổ phần của công ty đó,từng chút ít ít,tham gia sự kiện kinh tế để lấy lòng tin rồi khi tỉnh lại mình rút hết khiến cho tập đoàn đấy lao vào bờ phá sản "

" Được Được! Bà nội làm ngay! "

Cứ như thế,gia đình khốn nạn kia đã đeo bộ mặt giả tạo cứu giúp cô thoát chết,đến khi cô tỉnh lại thì họ quay mặt đe doạ khiến nhà bốn người đều phải cật lực đi làm kiếm tiền trả,nhưng họ không buôn tha mà dùng thủ đoạn làm cho tập đoàn họ bên bờ vực phá sản muốn cứu cả gia đình cùng tập đoàn thì hãy kêu cô kết hôn cùng cháu trai của nhà họ,ba mẹ của cậu ấy phản đối kịch liệt vì hành động này nhưng bị mắng chửi không thương tiếc.Bởi vì thương gia đình cùng em gái đang độ tuổi đi học chị bỏ thanh xuân tươi đẹp để đi lấy chồng cứu gia đình,huống hồ người chồng trên danh nghĩa ấy lại nhỏ hơn cô tận hai tuổi,kết hôn không làm lễ trọng đại nhưng cũng theo thủ tục hợp pháp,đêm tân hôn cô ngồi một góc trốn tránh khóc nấc lên,ba mẹ cậu ta thương xót vô cùng mà vào an ủi đến khi cô mệt lả thiếp đi.Sống với nhau chưa bao lâu,bên gia đình ấy lại ép cô có con,họ luôn dồn ép cô vào ngục tối không ngóc đầu dậy,đe doạ đủ điều khiến ba mẹ cô cũng bị ảnh hưởng cho dù cô có muốn tự gánh đi chăng nữa,bởi vì ba mẹ,cô bỏ độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của đời con gái đi đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo

Lúc này,trí nhớ của cậu thiếu niên kia dần khôi phục,hình ảnh cô gái dưới cây anh đào trong lòng cậu ngày càng hiện rõ,đến khi một cơn đau đầu dữ dội khiến cậu tưởng sẽ nổ tung não ngay lập tức rồi ngất đi,tỉnh dậy đã nhớ hết toàn bộ sự việc,trong một lần cô gái lạ kia như thường lệ muốn đi hẹn hò,anh ta đồng ý nhưng đối với anh ta buổi hẹn hò đó sẽ là cuối cùng

" Chia tay nhé? "

" Anh nói nhảm gì vậy? Đau đầu nữa à? " Cô gái ấy lên tiếng thắc mắc định tiến lại quan tâm hỏi han anh nhưng lại bị từ chối

" Không,anh nói thật,chia tay nhé.Anh nhớ hết tất cả rồi " Đến đây,toàn bộ hành động của cô gái ấy sựng lại

" Sao lại chia tay? Em yêu anh mà? "

" Nhưng anh không có tình cảm với em,anh chỉ có tình cảm đúng một mình cô ấy " Nói đến vế sau,cô không cần nhắc cũng biết đó là ai

" Em hỏi anh,rốt cục cô gái đó có gì mà khiến anh yêu? Đến cả tên của cô ta anh còn không biết thì hỏi cho dù anh có lục tung cả nước nhờ vào quyền lực của anh đi chăng nữa cũng chẳng tìm thấy đâu! "Cô gái đó nói một lượt bức xúc,cô yêu thầm anh,nhớ thương anh từ nhỏ nhưng chẳng một lần anh để ý đến cô,khi anh qua Hàn Quốc để công tác cùng ba anh lại gặp người mà anh cho là tình yêu của đời mình

" Em nói xong rồi,đúng không? Nghe này, ngay từ đầu anh đã nói em không nên có tình cảm với anh.Do là anh mất trí nhớ và anh không thích cách chỗ em tự nhận bản thân mình là cô gái đó,lúc anh mất trí nhớ trong lòng anh đã nghi ngờ em không phải cô ấy, nhưng em vẫn một mặt khẳng định chứng minh điều đó "

" Đơn giản vì em yêu anh mà! Suốt bao nhiêu năm qua em luôn yêu và theo dõi anh nhưng anh chẳng một lần để ý đến,làm người ai mà chẳng có lòng tham.Đúng, em tham lam lấy cái danh đó chỉ muốn anh để ý đến em.Nếu như anh nói vậy thì..Được,chia tay,em không muốn cãi nhau "

" Ngay từ đầu là vậy có nhanh hơn không? " Anh ta nói một câu rồi đứng dậy rời đi

" Chung Văn..anh là một người vô tâm,từ trước đến nay vẫn như vậy..nếu cô gái đó biết được anh như này thì sao nhỉ?.."

Đúng lúc đó,cô mang thai Bảo Hy! Là dòng máu của thứ anh mang đi kiểm tra sức khoẻ và bị y tá bán lậu đi, anh vẫn không biết điều đó đến tận khi cô có thêm Quốc Bảo..

Sau lần đó,cô gái ấy không từ mà biệt chọn cách rời đi du học,cô muốn sang một nơi yên bình để dẹp tan đi những khoảng khắc của anh ta,anh ta thì một lòng tìm kiếm tung tích của cô gái Jian ấy..