Một đóa hoa phải cẩn thận che chở mấy tháng mới có thể nở ra đóa hoa diễm lệ, một gốc cây giống phải trải qua mười mấy năm mưa gió mới có thể trưởng thành thành đại thụ che trời, nếu muốn cho Kỷ Nghiêu Vũ hiểu được xã hội ấm lạnh cùng đạo lý đối nhân xử thế, có lẽ cần thời gian dài hơn.
Trên con đường này, có quá nhiều nhân tố không xác định, nhưng giờ phút này, không có gì chân thật mà kiên định hơn một nụ hôn cam tâm tình nguyện.
Hứa Ngật Xuyên không hối hận vì đã đi trên con đường này, anh đã hạ quyết tâm sẽ hộ tống Kỷ Nghiêu Vũ cả đời, nếu đứa nhỏ bằng lòng yêu anh, vậy anh sẽ là người yêu tốt nhất, nếu đứa nhỏ có điều băn khoăn, vậy anh sẽ là anh trai tốt nhất, sẽ không gây áp lực cho đứa nhỏ.
Nụ hôn này kết thúc, anh càng thêm kiên định quyết tâm, cũng khẳng định suy đoán của mình –
Nhóc con này thích anh.
Hứa Ngật Xuyên vẫn luôn tin tưởng vững chắc anh và Kỷ Nghiêu Vũ gặp nhau không phải do ngẫu nhiên. Đứa nhỏ không đi đâu cả, vẫn luôn ở ngay tại chỗ, không nhiễm một hạt bụi chờ anh, mà anh tựa như một kỵ sĩ trèo đèo lội suối, giục ngựa nghênh đón được công chúa mình yêu mến.
Dù mất bao lâu, dù xa đến đâu, việc anh phải lòng Kỷ Nghiêu Vũ là điều khó tránh khỏi, đó là sự an bài đẹp đẽ nhất của ông trời.
Nhận ra được Kỷ Nghiêu Vũ chủ động hôn môi khiến Hứa Ngật Xuyên hưng phấn đến run rẩy, anh không chịu buông tha cơ hội tuyệt vời này, không cam lòng yếu ớt hôn trở lại.
Mặt trời đã lặn, bóng tối dày đặc của màn đêm bao trùm hai người. Họ lần lượt trao nhau nụ hôn trên mái nhà nơi không ai có thể nhìn thấy.
Lúc tắm lại một lần nữa trần trụi, có thêm vài phần mập mờ, nhưng lúc này đây Hứa Ngật Xuyên không trốn tránh, ngược lại còn dạy Kỷ Nghiêu Vũ một ít thường thức, anh nói cho cậu biết, phản ứng kích động của đàn ông là chuyện hết sức bình thường, cậu yêu anh bao nhiêu, vậy phản ứng của cậu sẽ kịch liệt bấy nhiêu.
“Đừng sợ... "Hứa Ngật Xuyên cúi xuống bên tai Kỷ Nghiêu Vũ, giọng khàn khàn," Cục cưng, em xem.”
Khóe mắt Kỷ Nghiêu Vũ ửng đỏ, nhìn về phía chỗ Hứa Ngật Xuyên chỉ, lại lập tức sợ hãi quay đi, rõ ràng là nơi riêng tư không thể để người khác nhìn thấy, lại biến hóa nhanh chóng thành minh chứng tình yêu, trong lòng Kỷ Nghiêu Vũ dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.
Nhất định là do hơi thở của Hứa Ngật Xuyên quá nóng, sắp đốt cháy lỗ tai cậu rồi.
Mà cái lưỡi mềm mại không quy củ kia vẫn tiếp tục công kích ốc tai của cậu.
“Có muốn sờ không? "Hứa Ngật Xuyên trầm giọng nói.
Anh kéo tay Kỷ Nghiêu Vũ thăm dò hạ thể của mình, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng sợ, ngoan, cảm giác thế nào?"
Kỷ Nghiêu Vũ gần như xấu hổ đến phát khóc, mềm giọng nói một chữ: "Cứng…”
Hứa Ngật Xuyên vén mái tóc ướt át của Kỷ Nghiêu Vũ lên, chạm vào khuôn mặt thẹn thùng: "Bởi vì em mà nó càng lúc càng cứng...Chỉ có em mới có thể tùy ý khống chế nó…”
Vừa rồi đã được phổ cập khoa học, Kỷ Nghiêu Vũ rụt rè gật đầu, nói: "Nó khóc…”
Hứa Ngật Xuyên bị chọc cười: "Ha ha ha, cái này không gọi là khóc, nếu tình yêu của anh đối với em đạt tới đỉnh điểm, nó mới có thể khóc... Giống như lần trước... Chảy ra nước mắt màu trắng ngà..."
Kỷ Nghiêu Vũ bán tín bán nghi chớp chớp mắt.
“Có ghét loại cảm giác này không? "Hứa Ngật Xuyên có ý định dừng tay bất cứ lúc nào.
Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu, xúc cảm nóng bỏng trong tay khiến cậu cảm thấy vô cùng vi diệu, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng phần nhiều là tò mò.
Cậu trầm mặc một lúc lâu, lắp bắp hỏi: "Của…của em cũng sẽ khóc sao?”
Hứa Ngật Xuyên mỉm cười: "Sẽ, anh cam đoan nó sẽ khóc, khóc vui vẻ... Có muốn thử không?"
Kỷ Nghiêu Vũ cắn chặt môi dưới.
“Hôn anh đi......cục cưng......”
Kỷ Nghiêu Vũ vụng về, từng chút từng chút hôn Hứa Ngật Xuyên, như là đang thăm dò, một bàn tay bị bàn tay Hứa Ngật Xuyên bao phủ, đang từ từ vuốt ve vật thể cứng rắn kia, mà thịt mềm phía dưới mình cũng bị Hứa Ngật Xuyên nắm trong tay, Kỷ Nghiêu Vũ giật mình một cái.
"Cục cưng... Đến đây, đưa tay cho anh," Hứa Ngật Xuyên dịu dàng dụ dỗ, "Nắm tay anh, có cảm nhận được sức mạnh của tay anh không... Đúng, chính là như vậy..."
Hứa Ngật Xuyên từ từ thở mạnh, người trước ngã xuống, người sau tiến lên nhào tới, Kỷ Nghiêu Vũ đã không phân biệt được tay nào là của mình, mà mình lại sờ chỗ nào, cậu chỉ biết tay là nóng, hơi thở nóng, trái tim đập thình thịch kia cũng rất nóng.
Như là dấy lên một ngọn lửa, từ bụng nhỏ đốt đến ngực, lại lan tràn đến toàn thân, thịt mềm dưới háng chẳng mấy chốc đã cứng, Kỷ Nghiêu Vũ sợ hãi đến run rẩy cả người, "Em sợ... Anh..."
Hứa Ngật Xuyên có hơi đau lòng, nhưng anh cũng không ngừng động tác trên tay, chỉ nghĩ đến tay Kỷ Nghiêu Vũ đang tuốt cho anh, anh đã hoàn toàn không thể cử động được, vừa hôn trán Kỷ Nghiêu Vũ, vừa an ủi: "Không sao đâu... Anh sẽ không làm hại em đâu, con trai đều như vậy, anh đang dạy em..."
“Đau không? "Vết chai trong lòng bàn tay sờ soạng thân cây trơn nhẵn, Hứa Ngật Xuyên hỏi," Thoải mái không?”
Kỷ Nghiêu Vũ lắc đầu, sau đó tối nghĩa gật đầu, cậu chậm rãi thích ứng với cảm giác khác thường này.
Thoải mái đâu chỉ là Kỷ Nghiêu Vũ đâu, trán Hứa Ngật Xuyên đã chảy ra một tầng mồ hôi mịn màng, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.
“...... Anh, bây giờ anh...... Buông tay ra, em thử tự mình di chuyển một chút......”
Hứa Ngật Xuyên buông tay ra, bàn tay kia cứng đờ, sau đó bắt đầu chậm rãi, ngây ngô di chuyển.
Lực lúc nhẹ lúc nặng, không có bất kỳ quy tắc nào, Hứa Ngật Xuyên lại sảng khoái thở hổn hển ra tiếng, cảm giác mình sắp tước vũ khí đầu hàng rất nhanh, anh khàn giọng nói: "Giống như thế này... Anh sờ em như thế nào, em sờ anh như thế đó... Đúng...cục cưng thật tuyệt..."
Nếu là giờ phút này có thể cùng người yêu hôn một nụ hôn ngọt ngào, quả thực chết mà không tiếc.
Hứa Ngật Xuyên lập tức ngậm lấy cánh môi Kỷ Nghiêu Vũ, điên cuồng mà mạnh mẽ hút liếm, nước bọt tích tụ đầy miệng, không kịp nuốt xuống, khóe miệng hai người đều treo một dòng chất lỏng trong suốt.
Một nụ hôn kết thúc, môi Kỷ Nghiêu Vũ khẽ nhếch, đầu lưỡi đỏ mọng hơi trượt ra khóe miệng, lồng ngực trắng nõn theo hô hấp mà kịch liệt phập phồng, cả người nhìn qua giống như một đóa hoa kiều diễm bị chà đạp.
Hứa Ngật Xuyên không chống đỡ nổi cảnh đẹp như vậy, rất nhanh, cảm giác dưới bụng căng phồng càng lúc càng mãnh liệt, dường như sắp tới điểm giới hạn, anh ghé vào vai Kỷ Nghiêu Vũ, vừa liếm bọt nước trên đó, vừa khẩn cầu nói: "Nhanh... Nghiêu Nghiêu, nhanh hơn một chút..."
Kỷ Nghiêu Vũ chỉ cảm thấy vật trong tay đã biến thành sắt nóng, vừa cứng vừa nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, cậu dùng rất nhiều khí lực, Hứa Ngật Xuyên không chỉ không cảm thấy đau, còn muốn cậu chặt hơn một chút, nhanh hơn một chút.
“A... Ưm... "Kỷ Nghiêu Vũ cũng bị Hứa Ngật Xuyên bóp đến không kìm được khẽ rên rỉ.
“Sắp tới rồi...... Cục cưng...... Chúng ta cùng nhau...... Được không......”
Kỷ Nghiêu Mưa không biết cái gì sắp tới, cậu chỉ cảm thấy bụng dưới của mình càng ngày càng chặt, có thứ gì đó sắp phun ra, cảm giác này có chút giống như nước tiểu, rồi lại mãnh liệt hơn nước tiểu, càng làm cho người ta không thể khống chế.
Đột nhiên, toàn thân Hứa Ngật Xuyên run rẩy kịch liệt, dương v*t nảy lêb hai cái bắt đầu phun ra chất lỏng nóng hổi, nóng đến mức Kỷ Nghiêu Vũ theo phản xạ có điều kiện muốn buông tay, lại bị Hứa Ngật Xuyên gắt gao đè lại, "Đừng đi... A…”
“Em muốn... " Kỷ Nghiêu Vũ xấu hổ không mở miệng được.
“Muốn đi tiểu đúng không? Đến đây đi...... Đừng nhịn......”
“A... "Tiếng kêu của Kỷ Nghiêu Vũ tăng lên một nhịp, rốt cục một giây sau đạt tới cao trào lần đầu tiên trong đời.
Miệng chuông đóng mở liên tục phun ra hơn chục dòng chất đục màu trắng dính vào tay Hứa Ngật Xuyên.
Không phải nước tiểu...... Kỷ Nghiêu Vũ như trút được gánh nặng khóc lên.
Hứa Ngật Xuyên hôn đôi mắt đang rơi lệ kia, an ủi: "Không sao đâu, cục cưng, cuối cùng em cũng trưởng thành... Em xem...nó khóc rất vui vẻ rồi..."
Hứa Ngật Xuyên mở lòng bàn tay ra đối diện với bàn tay của Kỷ Nghiêu Vũ, cười nói: "Em khóc nhiều hơn anh... Thật lợi hại..."
Kỷ Nghiêu Vũ nhận được khích lệ, rốt cục ngừng khóc, lấy mu bàn tay lau nước mắt, lông mi dính thành từng đám từng đám, còn treo vài giọt nước mắt.
“Nói cho anh biết, vừa rồi em có thoải mái không?”
Kỷ Nghiêu Vũ trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, vừa mới khóc xong, cổ họng còn có chút vẩn đục, cậu hỏi Hứa Ngật Xuyên: "Anh có thoải mái không…”
Hứa Ngật Xuyên nâng bàn tay Kỷ Nghiêu Vũ tuốt ống cho anh lên, ấn lên mu bàn tay trắng như tuyết mềm như tơ kia một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Chưa bao giờ thoải mái như vậy, cám ơn em.”