Chương 256: Cuộc chiến tiếp diễn (phần 3): Con quỷ xảo quyệt
Bruckly đang lơ lửng trên không trung, đôi mắt nó nhắm chặt, đôi cánh đang khép kín, xung quanh một mảng yên lặng kỳ dị.
Đột nhiên, đôi mắt nó mở lớn, màu đỏ như máu, cái miệng trâu kêu lớn “eeeooo” không rõ nghĩa, đôi cánh giang rộng lộ ra hai bàn tay như tay khỉ đầy lông lá, nó cầm chặt chiếc lưỡi hái.
Như lấy hắn làm trung tâm, làn khói đen trong vòng 5m đều bị hút vào cơ thể nó. Đôi mắt láo liên liếc xung quanh, tới khi nhìn thấy bốn người nhóm Dương Tuấn Vũ thì nó dừng phắt lại.
Bị đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào, tất cả mọi người đều có cảm giác lạnh sống lưng. Trong bốn người chỉ có Elise là yếu đuối nhất, vì thế chỉ riêng một cái liếc mắt đã làm cô giật mình, toát mồ hôi, đôi tay run run lùi lại. Tưởng chỉ có như vậy là hết, nhưng không, Elise đột nhiên kêu lên: Á… á…
Dương Tuấn Vũ lo lắng đứng chắn trước mặt cô, bàn tay ấm áp mang theo ánh sáng tẩy lễ làm cho cơn hoảng sợ dần tan biến. Hắn cau mày nói:
- Không cần b·ị c·hém cũng có thể gây ra nỗi ám ảnh tinh thần sao? Tên này không dễ đối phó.
Doris đã sẵn sàng trạng thái chiến đấu, thanh kiếm bạc được gắn viên ngọc chứa năng lượng kinh thánh được cô rút ra khỏi vỏ.
Leo cũng chuyển sang trạng thái hình người, một thanh kiếm giống y hệt như vậy nhưng có màu vàng, đây chính là một đôi “Song tình kiếm thánh” mà họ nhờ một thợ rèn nổi tiếng làm ra, kèm theo viên ngọc được khảm trên đó là phần quà mà Ryder đã tặng cho hai người, từ đó đã biến chúng thành song kiếm diệt ma.
Dương Tuấn Vũ nhìn thoáng qua đôi kiếm này thì mới liên tưởng ra. Thanh kiếm bạc của Doris có khắc một chiếc đầu sư tử ở cán kiếm mà lần trước hắn đã nhìn thấy, nhìn kỹ sẽ thấy nó rất giống hình ảnh của tên Leo này. Còn thanh kiếm vàng còn lại thì có hình một con dơi, con dơi đỏ này chính là hình ảnh của Doris. Đôi này đúng là rất yêu nhau, cả thanh kiếm cùng vào sinh ra tử cũng có khắc hình ảnh của người kia lên đó.
Tuy vậy nhưng hiện tại hắn đang lo lắng một điều, đó là thường ở trạng thái nguyên bản (bản thể) thì sức mạnh của một chiến binh mới đạt được hiệu quả cao nhất, sức mạnh tối đa nhất. Họ đều biến thành hình người, dù có dùng đôi kiếm này liệu có bị ảnh hưởng nhiều không? Hắn lên tiếng:
- Hai người như vậy ổn chứ?
Leo vẫn tự tin nở nụ cười điển trai lộ ra chiếc răng khểnh:
- Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng yên tâm đi, nếu chúng tôi chiến đầu riêng biệt ở hình dạng này thì mới bị ảnh hưởng, nhưng khi cùng nhau chiến đấu và dùng đôi kiếm này thì còn lợi hại hơn trạng thái bản thể đơn thuần.
Doris hơi lo:
- Elise, em ổn chứ?
Elise đã giữ lại được bình tĩnh, cô gật đầu:
- Vâng, mọi người yên tâm, em ổn.
Dương Tuấn Vũ nhìn con quỷ vẫn đang trừng mắt, hắn nghi hoặc:
- Nó làm gì mà không có hành động gì vậy nhỉ?
Mọi người đều lắc đầu.
Triệu Cơ đột ngột lên tiếng:
- Nó đang làm quen với môi trường và hấp thu năng lượng xung quanh. Mọi người mau t·ấn c·ông. Nếu để nó chuẩn bị xong thì sẽ rất khó đối phó.
Dương Tuấn Vũ giật mình, hắn hô lên:
- Tất cả t·ấn c·ông, nó đang tích lũy sức mạnh, chúng ta cần ngăn cản.
Leo tỉnh ra:
- Có lẽ ba mũi tên lúc cậu bắn đó không chỉ ảnh hưởng đến Stocker mà cũng ảnh hưởng đến con quỷ Bruckly khi nó hấp thu năng lượng tinh thần và thể xác của hắn.
Doris gật đầu:
- Một phần cũng vì Stocker cũng chưa đủ sức mạnh và thời gian để triệu hồi Bruckly với đầy đủ sức mạnh vốn có của nó. Tất cả hành động.
Cả bốn người cùng lao về phía con quỷ địa ngục Bruckly.
Bruckly không phải bao cát, nó tuy không nói tiếng người nhưng không phải không có suy nghĩ, ngược lại, nó rất xảo quyệt và tàn ác. Nhận thấy những con mồi trước mắt đã không cho hắn thời gian hấp thu năng lượng, Bruckly đành tiếc nuối cắt đứt quá trình này, đồng thời cũng né tránh những đòn t·ấn c·ông của bốn người bằng cách tàng hình và ẩn nấp.
Nếu không đến mức nguy cơ sinh tử nó sẽ không chiến đấu trực diện, đối với các con mồi của mình, nó thích cảm giác đùa giỡn h·ành h·ạ chúng đến c·hết.
Nhát dao, thương, kiếm đều hụt vào khoảng không, mọi người nhanh chóng nhảy lùi lại.
Bruckly đã biến mất.
Dương Tuấn Vũ toát ra uy áp tinh thần cùng dùng Ki giúp tăng cường toàn bộ các giác quan của mình. Hắn dò tìm tất cả mọi thứ xung quanh 10 m. Đồng thời cũng không quên kết nối với Triệu Cơ:
- Em có tìm thấy dấu vết của nó không?
- Chế độ cảm ứng nhiệt mặc định vô hiệu với nó. Xin chỉ thị chuyển sang chế độ khác.
- Chấp nhận. Chuyển sang quét sóng năng lượng.
- Tần số sóng năng lượng đã kết nối.
- Em nhận ra được gì rồi chứ?
- Elise cẩn thận, nó t·ấn c·ông cô ấy từ phía sau.
Dương Tuấn Vũ phối hợp với Triệu Cơ trong chiến đấu không phải ngày một ngày hai. Vì vậy thông tin mà Triệu Cơ đề cập đến đã được hắn mã hóa tên người bao giờ cũng nói trước, điều này rất hữu ích, vì chỉ cần nghe từ đầu tiên là sẽ biết ai gặp nguy hiểm, chỉ có như vậy với có khả năng đến cứu trợ kịp thời.
Ngay khi từ Elise vang lên, Dương Tuấn Vũ đã tăng nhanh tốc độ đến phía cô, Elise đang ở sau lưng bên trái, cách hắn 5m.
Hai người kia chẳng hiểu thế nào nhưng Vân Tú đã trải qua bao cuộc chiến với Dương Tuấn Vũ rồi, cô hiểu rất rõ ánh mắt và hành động của hắn. Tuy phản xạ của cô không quá nhanh như hắn nhưng nhờ sự ăn ý cả về suy nghĩ và động tác đã khiến cô tránh thoát được không ít nguy cơ trí mạng.
Ngay khi nhìn thấy hắn lao về phía cô, cảm nhận ánh mắt nhìn về phía sau mình, cô nhanh chóng lao vọt lên phía trước, đồng thời quay người lại phía sau, thanh kiếm trong tay bọc Ki đậm đặc ném mạnh về phía ánh mắt của Dương Tuấn Vũ.
Thấy cô phản ứng nhanh như vậy, Dương Tuấn Vũ cảm thấy cục đá trong ngực đã được đặt xuống, Thanh Phong Thương tràn ngập ánh sáng mỹ lệ kết hợp với gia tốc của hắn lao thẳng về phía trước, một chiêu Liên Hoàn Thương Long mang theo uy áp như rồng gào thét hiện ra, một biến mười, mười biến trăm thương.
Nếu là một đối thủ theo lẽ thường thì Bruckly chắc chắn sẽ bị chiêu thức mạnh mẽ này đâm thủng lỗ chỗ, nhưng không, hắn đột nhiên giang rộng hai cánh đập ngược trở lại làm cho Liên Hoàn Thương Long chỉ thoáng đâm vào lớp lông cứng như thép của nó ở trước ngực.
Còn thanh kiếm ngắn của Elise thì đâm trúng vào ngực nó nhưng cũng bị bộ lông cứng rắn cản lại, lưỡi dao sắc bén, cứng chắc cũng tóe lửa gãy đầu. Tuy vậy, Ki của cô cũng bám lên đám lông ấy làm lớp bảo vệ của nó mỏng đi một chút.
Nó đang coi thường thì hai thanh kiếm từ hai phía trái phải bay đến kẹp hắn vào giữa, đôi cánh nó nhanh chóng cụp lại, hai thanh kiếm đâm mạnh vào lớp lông vũ cứng cáp, tia lửa điện tóe lên.
Nhưng đây không phải hai thanh kiếm thường, sức mạnh kinh thánh của viên đá đã truyền theo thanh kiếm lan vào cơ thể của Bruckly làm nó kêu lên đau đớn.
Mọi người đang chuẩn bị t·ấn c·ông thì nó hét lên làm tất cả chấn động tinh thần, sau đó ẩn thân trốn vào bóng tối.
Dương Tuấn Vũ lại nhờ Triệu Cơ:
- Hiện tại hắn đang ở đâu?
Triệu Cơ nếu có cơ thể thì hiện tại cô đang cau mày:
- Con quỷ xảo quyệt này rất khôn ngoan, nó đã nhận ra anh có khả năng nhìn thấy sóng tinh thần của nó. Vì vậy hiện tại nó đang tỏa ra cực nhiều loại sóng này, ý định chính là gây nhiều, bây giờ em cũng rất khó nhận ra vị trí chính xác của nó.
- Chúng ta t·ấn c·ông cũng chỉ mài mòn được chút da lông của nó, muốn g·iết con quỷ này không dễ dàng, ngược lại nó muốn xử lý mọi người ở đây có lẽ không khó. Chỉ cần dính vài nhát chém từ chiếc lưỡi hái biến thái đó thôi là sẽ nếm đủ.
Dương Tuấn Vũ đột nhiên cảm thấy nóng lòng, đây chính là cảm giác khi người thân bị t·ấn c·ông, hắn chẳng nghĩ nhiều, giác quan thứ sáu này của hắn hầu như chưa bao giờ khiến Dương Tuấn Vũ thất vọng.
Nhưng khi lao đến bên phía Vân Tú thì vẫn chẳng thấy con quỷ khốn kiếp này ở đâu.
Đột nhiên cảm giác nguy cơ bùng lên, hắn tìm kiếm xung quanh nhưng vô dụng, hắn quyết định đẩy Vân Tú ra đứng thế vào chỗ đó.
Một nhát chém cực nhanh v·út ra, trái phải trước sau đều không, mà bất ngờ là nó đến từ dưới đất vọt lên.
Dương Tuấn Vũ đã biết mình không thể tránh được, hắn cố gắng đổi chút lợi tức, một nhát đâm đơn giản nhưng cực mạnh được hắn đâm xuống.
Cả hai cùng hét lên đau đớn, con quỷ Bruckly cũng không ngờ tên này không dành chút sức lực của mình mà tránh đi, ngược lại, hắn muốn dùng chính bản thân mình đổi lấy việc khiến nó b·ị t·hương.
Lần này Thanh Phong Thương đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, lưỡi thương sắc bén được bọc Ki hệ ánh sáng cấp độ hai đã có tác dụng không nhỏ đối với con quỷ địa ngục này.
Lưỡi thương xuyên qua lớp lông cứng như thép, ánh sáng tẩy lễ làm cho lớp giáp của nó suy yếu cực mạnh. Khác với Vampire, loài ma ca rồng tuy là tồn tại hắn ám nhưng chúng vẫn là một loài sinh sống trên mặt đất, ít nhiều cũng cảm nhận được ánh sáng mặt trời, phần nào vẫn có sự thích nghi nhất định. Điều đó được thể hiện rất rõ ở việc những kẻ càng mạnh thì càng bớt hạn chế hoạt động vào ban ngày. Kẻ càng yếu thì càng chui lủi trong bóng đêm.
Bruckly thì khác, nó chính là một con quái vật sinh ra từ địa ngục, cả đời chỉ tiếp xúc với bóng tối và sự g·iết chóc. Ánh sáng dù yếu ớt cũng làm nó cảm thấy đau đớn ít nhiều. Sức phản kháng, sự thích nghi của nó gần như giảm xuống cực thấp khi lưỡi thương mang Ki của Dương Tuấn Vũ đâm đến.
Bất chấp lớp lông cứng như thép, lớp da dày béo của mình, Bruckly vẫn bị xuyên một nhát vào tới tận phổi. Chiếc mũi trâu đã chảy ra những giọt máu độc, một giọt máu rơi xuống cả mấy mét xung quanh biến thành vùng đất c·hết. Cây cối dù lớn hay nhỏ đều héo rũ.
Hắn rú lên một tiếng sau đó lẩn vào trong lòng đất.
Bên này, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng dễ chịu hơn gì, vừa là v·ết t·hương thể xác khi đôi chân của hắn đã b·ị c·hém, dù không đứt nhưng v·ết t·hương cũng sâu hoắm tới tận xương. Điều đó cũng có nghĩa ít nhất cho tới khi hồi phục, hắn sẽ không thể tự do đi lại được.
Không chỉ như vậy, chiếc lưỡi hái còn làm tinh thần của hắn b·ị đ·au đớn cực độ.
Hiện nay trong đầu hắn như có hàng ngàn con lệ quỷ đang bay qua bay lại gào thét, dùng hàng ngàn chiếc roi mây vụt lên tâm trí, đầu óc của hắn.
Dương Tuấn Vũ không ngốc, hắn dù cực độ đau đớn nhưng vẫn cố gắng dẫn dắt Ki của mình từng chút từng chút một đến tiêu diệt những “ngọn lửa” đang đốt cháy linh hồn mình.
Dù đã cố gắng nhưng Dương Tuấn Vũ không thể không ôm đầu kêu lên những tiếng đau khổ.
Vân Tú hai mắt đã đẫm lệ, cô vội chạy đến đỡ hắn, nhìn v·ết t·hương cực sâu ở chân đang đầm đìa máu đỏ, cùng với đó là hình ảnh một chiến binh kiên cường cũng phải kêu lên những tiếng như vậy, điều đó đủ thấy cảm giác kinh khủng mà hắn đang phải trải qua. Tất cả cũng là vì cô đã không chịu nghe lời, không chịu tránh xa cuộc chiến này.