Editor: Kẹo Mặn Chát
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau"
"Thuê bao không nhấc máy."
Tin nhắn cuối cùng của Giang Cẩn Hành là vào lúc sáu giờ rưỡi chiều, lẽ ra đây là thời gian anh ngồi lên tàu về nhà.
"Bên phòng thí nghiệm xảy ra vài vấn đề, có thể anh sẽ về muộn một chút."
Về muộn là mấy giờ?
Sầm Nhạc ngồi bên cạnh bệ cửa sổ, một tay cầm sách bài tập toán, một tay cầm điện thoại, cậu đờ đẫn nhìn thời gian hiện thị trên màn hình—— 11:19.
Cậu đã gọi cho Giang Cẩn Hành ba cuộc gọi video, bắt đầu từ 10 giờ, cứ 20 phút một lần, không tính là quá dồn dập. Nhưng bất cứ chuyện gì vượt quá ba lần dường như mang theo một sắc thái nặng nề nào đó, cho nên Sầm Nhạc do dự có nên gọi tiếp lần bốn không.
Tại sao Giang Cẩn Hành không nghe điện thoại?
Tư duy vận động của học sinh ban xã hội như Sầm Nhạc không nghe theo chỉ huy mà vận hành, cậu lập tức liệt kê ba nguyên nhân trong đầu, trong đó lần lượt là: một, hiện tại Giang Cẩn Hành có việc không dùng được điện thoại; hai, Giang Cẩn Hành không muốn nghe điện thoại của cậu; ba, Giang Cẩn Hành xảy ra chuyện.
Điều đầu tiên có khả năng lớn nhất, bởi vì Giang Cẩn Hành cũng nói phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, bây giờ chắc chắn anh ấy rất bận rộn, bận đến mức không thể xem điện thoại, bận đến mức không có thời gian nói với Sầm Nhạc một câu tối nay không về.
Sầm Nhạc cảm thấy ngực mình giống như bị một tảng đá đè nặng, khiến cho tim cậu phải đập nhiều hơn bình thường vài lần, nếu không sẽ không bơm được máu duy trì hô hấp, mà vừa nghĩ đến điều thứ hai, Sầm Nhạc lại càng cảm thấy khó thở.
Giang Cẩn Hành không muốn nghe điện thoại của cậu.
Về khả năng này, chính Sầm Nhạc có thể đưa ra rất nhiều lý do ủng hộ. Tỉ như Sầm Nhạc rất phiền phức, mỗi ngày đều quấy rầy Giang Cẩn Hành, tuy Giang Cẩn Hành không nói ra miệng, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ làm thế nào để thoát khỏi cậu. Bởi vì anh quá dịu dàng, sẽ không nói thẳng với Sầm Nhạc rằng "Sau này đừng tới tìm tôi nữa", cho nên anh thông qua phương thức không nghe điện thoại để ám chỉ cho Sầm Nhạc hiểu.
Sầm Nhạc bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình trong khoảng thời gian này: mỗi buổi sáng cậu đều chần chừ vài phút ra ngoài, chỉ vì để thoáng nhìn thấy Giang Cẩn Hành chạy về trên đường đi học; xe đạp của cậu sửa xong cũng không nói cho Giang Cẩn Hành biết, cố ý để anh chở mình thêm một ngày; mỗi tối cậu đều lôi kéo Giang Cẩn Hành hỏi những câu hỏi vô nghĩa, lãng phí rất nhiều thời gian của Giang Cẩn Hành, còn ăn rất nhiều đồ ăn vặt và kem ở nhà họ Giang...
Cuối cùng Sầm Nhạc đi đến kết luận mình là một tên nhóc phiền phức không biết điều.
Sầm Nhạc muốn lập tức xin lỗi Giang Cẩn Hành, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Chờ đã, còn có điều thứ ba.
Sầm Nhạc hoảng sợ, cậu mở điện thoại lên, nhưng vì vân tay dính mồ hôi mà nhiều lần không thể mở khóa điện thoại, cuối cùng phải nhập mật khẩu mới có thể mở được.
Cậu nhanh chóng mở trình duyệt, tìm kiếm một số từ khóa trong Baidu: tai nạn đường sắt cao tốc từ thành phố A đến thành phố L, cái chết của sinh viên đại học A, tin tức mới nhất của thành phố A...
Cậu lướt vội qua những tin tức kia, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh trong tin tức về vụ tai nạn xe tải, cậu cảm thấy bóng lưng của người lái xe bị thương có chút quen thuộc, giống như là Giang Cẩn Hành.
"Nhạc Nhạc, đã mười hai giờ rồi, nhớ nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ ngủ trước đây?" Ngoài cửa truyền đến giọng nói của mẹ Sầm.
"Dạ." Sầm Nhạc đáp lại, theo thói quen mở sách bài tập toán trong tay ra.
Trước khi cậu kịp nhận ra thì đã mười hai giờ, Sầm Nhạc nhìn chằm chằm hộp thoại với Giang Cẩn Hành trên Wechat di động, lại nhấn vào cuộc gọi video, một phút sau vẫn không có ai trả lời.
Cậu cúi đầu nhìn quyển sách bài tập nhăn nhúm trong tay, bất chợt cảm thấy đầu mũi chua xót.
Mỗi khi tâm trạng không tốt, Sầm Nhạc đều lấy đề toán ra làm, bởi vì trên thế giới này sẽ không có thứ gì thuần khiết và rõ ràng hơn toán học. Quá trình này có thể quanh co phức tạp, nhưng chúng đều tuân theo một trật tự chặt chẽ, vô số thuật toán cuối cùng sẽ quy cho một câu trả lời duy nhất, đơn giản chỉ cần suy nghĩ và tính toán là có thể thu được đáp án.
Không giống Giang Cẩn Hành, đáp án dường như là vô tận, Sầm Nhạc đã được định sẵn thất bại trong môn học mang tên Giang Cẩn Hành này.
Sầm Nhạc ngẩn ngơ một lúc, sau đó cất sách bài tập rồi lại nhìn về phía điện thoại, mặc dù biết chắc lúc này nhắn tin sẽ không nhận được hồi âm, nhưng cậu vẫn gửi một câu:
Chừng nào thì anh về vậy?
Cậu nhìn thoáng qua sân vườn tối đen bên nhà họ Giang lần cuối, đứng dậy tắt đèn bàn, trèo lên giường, tắt điện thoại, để bóng tối tĩnh lặng nuốt chửng lấy mình.
Dần dần, mắt đã thích nghi với bóng tối, không thể nhìn thấy gì xung quanh. Sầm Nhạc không kéo rèm cửa, cho nên chỉ cần cậu quay đầu là có thể nhìn thấy bầu trời được ánh trăng chiếu sáng ngoài cửa sổ.
Sầm Nhạc mở to mắt, chơi trò chơi một phút không chớp mắt, cậu cũng không biết thời gian cụ thể là bao lâu, chỉ có thể căn cứ vào số nhịp tim mà tính đại khái. Khi cậu chơi đến lần thứ 16, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến tiếng sột soạt.
Sầm Nhạc không do dự, xốc chăn chạy vọt tới bệ cửa sổ.
Âm thanh truyền đến từ nhà bên, hai giây sau, đèn trong sân bên cạnh sáng lên, một bóng người cao gầy dừng bước trong sân một lúc, giống như đang ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ phòng Sầm Nhạc, sau đó đi vào trong nhà.
Ba phút sau, điện thoại của Sầm Nhạc nhận được một tin nhắn wechat.
"Điện thoại đột nhiên hết pin tắt máy giữa đường, xin lỗi vì đã để em lo lắng, đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp nhau, Nhạc Nhạc ngủ ngon."
Sầm Nhạc vẫn cho rằng mình không ngủ được, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn này, một cơn buồn ngủ đánh ập vào đầu làm cậu gần như mê man chìm vào giấc ngủ.