Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 6




- Mấy đứa đi đâu mà bây giờ mới vào? - Vừa đi vào trường, tiếng ông bảo vệ đã hỏi khi thấy hai đứa tôi.

- Chân cô bạn cháu bị đau - Tùng thản nhiên trả lời.

- Sao không xuống phòng y tế?

- Cháu quên mất, thôi cho hai đứa cháu xin nốt hôm nay.

- Vậy được rồi, vào đi.

Tùng cười như lời cảm ơn với ông bảo vệ, cõng tôi tiếp đi giữa sân trường qua bao nhiêu ánh mắt lên thẳng lớp.

- Mày quên ông bảo vệ à?

- Sao lại không? thế mày thử nghĩ xem một đứa suốt ngày trốn tiết như tao lẽ nào không một lần bị bắt được, nhiều lần thì cũng nhớ mặt tao ngay thôi.

- Ờ nhỉ? tao quên mất.

- Cũng may, lần này có mày vào trường rễ hơn khối.

- À! thế hóa ra mày bắt tao đi cùng là có mục đích cả rồi.

- Sao hôm nay mày thông minh ra thế nhỉ? lạ à nha - Tùng vẫn tỉnh queo nói rồi cười.

- Ờ, tao đâu ngu như mày.

- Tao khôn hơn mày khối, ha ha!

đi qua sân trường với những vòm cây xanh lá mát dịu của gió thu, bước đến cầu thang hành lang mà Tùng vẫn chả chịu cho tôi xuống khỏi lưng. Từ cầu thang đến lớp tôi cũng khá gần vì nó ở ngay đầu dãy. Nhưng cũng rất là xa, có thể là do Tùng đi chậm hay là vì tôi khá nặng.

Và với bao nhiêu người đang đổ dồn sự chú ý đến hai đứa tôi.

Đó cũng là điều hiển nhiên vì ai cũng biết đến hai đứa tôi, thành tích của tôi cũng được xếp vào loại giỏi của khối còn Tùng thì lại gần như đứng đầu từ dưới lên trên. Với lại hai đứa đứa tôi rất nhiều điểm khác biệt, không ai có thể nghĩ hai đứa sẽ thân thiết với nhau như vậy.

- Mày bỏ tao xuống đi.

- LÀm gì cơ chứ?

- Không thấy mệt hả tao thì nặng.

- Mày thì gầy ốm ra nặng quái gì?

- Thế mày không thấy mọi người đang nhìn tao mày chằm chằm à?

- Kệ, thằng nào ý kiến tao xử luôn. Ha ha! mà bọn nó thì kệ liên quan đến tao với mày à.

- Không thích, tao thấy khó chịu.

- Sao mày cứ phải lo nghĩ nhiều, người ta thì kệ người ta, mày là mày chứ?

- Thì... - Tùng nói vậy thì tôi cũng chả biết nói thêm được điều gì hơn.

- Rồi, mày xuống được rồi đấy.

Tùng dừng lại trước cửa lớp, tôi đi về bàn thì Tùng cũng chạy đi ra căng tin mua lấy thứ gì ăn. Bóng dáng Tùng khuất dần sau cánh cửa, Linh cũng đứng dậy chạy ra bàn tôi ngồi.

- Hai cậu tình cảm ghê? bạn tớ biết yêu chưa nhỉ - Linh cười híp mắt nhìn tôi.

- Đâu có.

- Mà tiết trước cậu trốn đi đâu vậy?

- Có định bỏ đâu, Tùng cứ lôi tớ đi cho bằng được ấy chứ

- Thì cũng may là tiết nãy ngồi chơi suốt nên cô giáo cũng chả điểm danh lớp. Mà nói đi bây giờ cậu là bồ của Tùng hả?

- Cậu điên à?

cậu nhìn thử hai đứa tớ xem có yêu thương nổi không?

- Vâng, tưởng bạn tớ biết yêu rồi cơ. Đùa chút thôi - Linh nở nụ cười tươi tắn rồi đi ra ngoài hành lang nói chuyện với mấy bạn khác.

Tiếng bàn tán về tôi và Tùng cũng mỗi lúc một nhiều hơn, có nhiều tiếng nói lớn đến nỗi tuy không phải to lắm nhưng tôi có thể nghe được rất rõ.

- Không thể tin được là hai đứa thành bạn nhau được!

- ừ.

- Chắc yêu nhau rồi chứ bạn cái gì, nhìn qua thì thằng Tùng cũng được mà nhà nó lại giàu thế còn gì.

- Ừ, tao cũng chưa bao giờ thấy Tùng quan tâm đến một đứa con gái nào nhiều như vậy.

Càng lúc những lời nói ấy càng làm suy nghĩ trong đầu tôi rối bời hơn, nhưng kể cũng đúng, tôi chỉ là một đứa con gái rất chi là bình thường, nhà thì đâu thể so sánh dù chỉ một góc với nhà Tùng. Hai đứa tôi cũng chả mấy giống nhau mà lại thân nhau tới cách kì lạ như vậy?

Nhưng vào lúc ấy, Tùng bước vào cửa lớp với chiếc bánh mì đang ăn dở trên tay, xoa lên đầu tôi và cười nhẹ và nói với giọng thật to.

- Mấy người nói ít thôi, từ giờ ai mà động đến Ngọc Ánh thì coi như động đến thằng Tùng này!

Trong giây phút mà Tùng cất lên câu nói ấy, không khí trong lớp cũng trở nên yên lặng hơn.