Phòng bệnh sau khi xảy ra mớ hỗn độn dần trở nên im ắng mà rơi sâu vào bóng tối.
Người phụ nữ ngồi trên giường với một đường truyền dinh dưỡng, đã trôi qua ba ngày trời cô không chịu gặp bất kì ai mà trở nên khép kín với những tên lính của mình canh gác bên ngoài. Bất kể sáng hay tối căn phòng đều được kéo kín rèm, không có điện mà chỉ trở nên im lặng đến ngây người. Mọi người cũng chẳng ai rảnh rỗi mà quan tâm đến một bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện này. Mỗi ngày giờ tiêm thuốc và khám vẫn diễn ra nhưng không ai muốn giữ cô ở lại, điều duy nhất để cô ở đây đó là số cổ phần khi Dương Nhược Thiếu để lại khi làm việc ở đây là con số lớn. Vấn đề kinh doanh của viện trưởng bên ngoài công việc này cũng được bố người bệnh nhân này giúp rất nhiều.
Cho đến bây giờ, những điều Dương Nhược Thiếu làm ở một đất nước khác chỉ là tìm lại bác sĩ tâm lí đã về hưu khá lâu và thuyết phục ông ta. Việc này rất khó vì trước đây hai người không có mối liên hệ nào, ông ta cũng rất giàu có nên cần ý chí thuyết phục rất nhiều.
Thời điểm này, Trần Mặc Cảnh vẫn hết sức vì người phụ nữ cho dù ở ngoài vòng vây của người phụ nữ. Anh chưa từng nghĩ cô lại dám điều người từ trong giới đến nơi như này, đặc biệt họ đều là những kẻ có lệnh truy nã cao. Việc này gần như làm lay động phía an ninh rất nhiều, họ cũng siết chặt vòng vây hơn ngay cả khi có cả anh ở đó.
Bành Tự là người được Dương Hiểu Tình để bên cạnh nhiều nhất trong thời gian qua, cô không bỏ qua một mấu chốt nào về những vụ va chạm giữa các bang phái. Dù bệnh đã khiến những liều thuốc tê ghim sâu vào thể xác cô nhưng trong nơi âm u đó vẫn hoạt động như nơi tận sâu của xã hội. Mọi người cho đó là làm dơ dáy bệnh viện nên cũng không có lí do gì cô lại ở đây lâu, trước tiên vẫn phải đợi bác sĩ riêng của mình quay lại sau khi xong tất công việc.
Thời gian đó trôi qua như một điểm nhấn của những trang báo, Ân Chi cũng không đủ yên tâm để người bạn mình ở nơi đó. Sau khi thu xếp mọi chuyện thì cô ấy cũng đến bệnh viện, không gian âm u được giam kín một người phụ nữ thực sự khiến cô ấy nghẹn thở. Về ba năm trước gần như cô bạn này cũng trong thời điểm khủng hoảng, cái khi mà Dương Hiểu Tình đang bước lên đỉnh cao âm nhạc. Tài năng của cô sẽ như một món ăn tinh thần cho những kẻ cô độc không nói ra nỗi lòng, mọi chiều hướng điều hưởng ứng mạnh đến mức tên tuổi cô cũng theo từng bản nhạc. Mọi người nghĩ nó huy hoàng lắm nhưng với Ân Chi đó giống như địa ngục. Ở một điểm phải cần một bác sĩ tâm lí riêng từ trong nước đến ngoài nước mà người phụ nữ ấy vẫn đứng vững trên sân khấu với tiếng ồn, thứ cô luôn căm ghét.
Trước khi vào thăm Dương Hiểu Tình thì Ân Chi bắt gặp Trần Mặc Cảnh, hai người cùng ra quán nước gần đó nói chuyện.
Ân Chi gọi một cốc trà ấm còn người đàn ông gọi cà phê đen.
" Cô ấy không cho anh vào sao? " Ân Chi nhìn người đàn ông trước mắt, vẫn cái dáng vẻ khiến người khác không tránh khỏi sự lạnh lẽo, uy quyền. Có thể đâu đó trong con người đó lại cho cô thấy một chút yếu lòng, đúng là khi yêu rất nhiều lỗ hổng không giấu nổi. Như ánh mắt của anh, chỉ cần nhìn nó đã thấy bất lực. Cô không chờ anh nói mà thở dài nói thêm. " Cô ấy làm đến mức này hẳn đang tổn thương lắm. Tôi từng ghét cô ấy khi căn bệnh này mới bám lấy cô ấy mạnh hơn. Nhưng càng ghét điều đó mà cô ấy chẳng quan tâm tôi lại thấy thương, chỉ cần nhìn thấy cô ấy ngồi im với điếu thuốc tôi cũng khóc."
" Chúng tôi gặp nhau vào một dịp khám, cô ấy là bệnh nhân còn tôi là từng người yêu của bác sĩ đó. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người nổi tiếng ngoài đời, cũng là nhờ số tiền cô ấy trả cho bạn trai tôi mà chúng tôi được ăn một bữa ngon. Tôi chưa từng thấy một ai có vẻ ngoài đẹp đến mức không tô chút son mà vô cùng nhợt nhạt. Khi đầu, cô ấy đáng ghét đến mức một lời nói cũng chẳng tiếp lời tôi.Ánh mắt luôn đưa về trời.." Ân Chi nhớ lại những hồi ức đáng ghét trong đầu, đối với cô nó như một sự ám ảnh chứ không phải hoài miện. Dương Hiểu Tình thực sự còn mắc mệt hơn khi gặp, cô ấy lúc nào cũng im lặng làm việc với bộ não.
Trần Mặc Cảnh nhấp một ngụm cà phê nóng, trời ngày càng lạnh. Anh nhìn những cơn gió đón đông mà lòng trở nên khó chịu nhìn Ân Chi. " Tôi từng theo dõi từng việc làm của cô ấy. Việc bệnh tình năm đó gần như bị cô ấy bắt thóp chỉ biết chút ít. Cô có thể kể chi tiết."
Ân Chi khẽ cười, cô nghiêng đầu nhìn nụ cười của những vị khách nữ. " Năm năm qua cô ấy đã tìm anh nhiều hơn việc anh làm, cô ấy phát điên mỗi khi nghe những tay sai nói về sự biến mất đột ngột của anh. Như một con chó hoang, cô ấy có thể lục tung sự căm hận của mình lên những người xung quanh. Đây có thể không phải lần đầu tiên, từ vài năm trước cô ấy có đôi lúc không kiểm soát được hành động của mình. Cô ấy chẳng tin ai để kể lệ, chuyện này tôi cũng nghe từ anh bác sĩ đó."
Ân Chi nhìn đôi mắt tĩnh lặng của người đàn ông, nó chẳng nói lên cảm xúc nào bên trong con người này nhưng lại có đôi nét giống người phụ nữ. Có thể sự im lặng của bọn họ đều xuất phát từ những nỗi khổ giấu kín trong lòng, không thể nói ra, bất luận là gì đều có một hướng riêng.Nhìn kĩ sự im lặng với ánh mắt dần được khép lại, anh như đang nuốt nỗi đau vào trong, nó không rõ là đau mà như kiểu bóp nghẹn cổ họng, tâm can, đến cả lá phổi. Cô nhìn anh không tránh nổi hình ảnh của Dương Hiểu Tình năm đó, ánh mắt hạ xuống nhìn tách trà. " Giờ thì tôi hiểu tại sao cô ấy lại không quay đầu để yêu một người như anh rồi.. Kể cả có người khác thì cả hai người sẽ chẳng đủ sống tốt hơn, cứ như đày đọa nhau vậy. Hẳn như sẽ chẳng ai hiểu cho sự thiếu sót khi anh vấp ngã bằng cô ấy. Tình từng nói với tôi, bất luận anh có bị cả thế giới quay đầu thì trong lòng cô ấy anh vẫn có chút gì đó rất đáng thương. Y như cô ấy, anh có một vết ngăn cảm xúc khá lớn."
" Cô ấy luôn giấu diếm cảm xúc thật, có lúc vui nhưng đột nhiên nỗi buồn lại ập đến." Giọng Trần Mặc Cảnh như nhận được một cú tát mạnh, anh vội cười cho những sự chịu đựng đó.
" Khi gặp được Tình tôi như thấy một mặt trời mọc hướng khác, cô ấy chú tâm vào những điều mình muốn dù là sai trái. Cứ đâm đầu vào nguy hiểm cho dù bản thân yếu ớt, cô ấy dạy tôi cách nhìn nhận một tình yêu một cách khác. Tôi có thể bỏ bất kì kẻ nào vì tiền hoặc hết tình cảm, nhưng khi gặp con người này tôi đã hiểu chân ái nằm ở cả một người tồi, dành cả tâm trí mặc họ không giống như mình mong đợi. Có thể nó rất tệ nhưng khi hiểu dần thì mối tình đau khổ của tôi cũng kết thúc tốt đẹp. Tình sống nghiêng về tình cảm, khi có kiếm ra tiền con người đều rất khác." Ân Chi nhắm mắt lại, cô nhớ đến những thứ năm đó. Có thể là một ngày mệt mỏi tại phòng khám nghe người phụ nữ đó tâm sự với bác sĩ. Dáng vẻ ốm yếu được dựng lên từ một hình ảnh kiên cường, cô ấy cứ chậm rãi kể về một ngày mới trong nơi làm việc rộng lớn, những đồng tiền ngày càng nhiều số 0. Đúng đó là ước mơ của nhiều người, nhưng nó chứng tỏ cho một con người ngày càng thành công luôn đi xuống một hố sâu. " Tình từng nói, lúc cô ấy chưa kiếm ra tiền cô ấy chỉ biết chạy theo anh thôi. Cô ấy ngây ngô chọn cái tình yêu với tất cả những gì mình có, khi chưa có danh vọng cô ấy dám quỳ xuống cầu xin anh. Nhưng khi mọi thứ ngày càng lớn dần, cô ấy nắm được mọi thứ trong tay thì nó lại quy về sự mệt mỏi. Cô ấy không thích nhìn mọi người vui vẻ nữa, bởi như vậy cô sẽ rất khác biết. Cô ấy sợ đàm tiếu, mỗi khi vào nhà hàng sang trọng cô ấy đều gọi những món đắt tiền dù không phải sự ưa thích.. Bởi cô ấy sợ thấp hèn sẽ không với tới anh, anh cao ngạo như vậy, luôn muốn cô phải sống tốt.. Nhưng anh đã hiểu suy nghĩ của cô ấy tồi đến mức chỉ nghĩ cho anh không?"
" Anh có hiểu cảm giác đứng trên cao thấy sự náo nhiệt mà xung quanh lại tĩnh lặng như nào không? Anh luôn sống như vậy.. Tại sao còn muốn tách biệt khỏi cô ấy."
" Tôi từng thấy cô ấy cắt tay, muốn đấm nát bao cát. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lui về một xó xỉnh nào đó ngồi khóc. Tôi ghét không nổi hình bóng đó."
" Cô ấy đã cố quên anh rồi. Cũng đã thay đổi rồi.. Nhưng tất cả vẫn quay về con số không."
[... ]
Tối hôm ấy, Trần Mặc Cảnh bước vào căn phòng tối tăm nặc mùi thuốc kháng sinh. Bóng lưng cô hướng về phía ánh, đôi mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng đơn độc giữa căn phòng lớn với những đường truyền, ánh mắt anh lại lắng lại.
Cô ấy chưa ngủ nhưng không quay lưng lại mà nhỏ giọng nói. " Em mệt." Hình như cô ấy đang khóc, anh nghe thấy tiếng rít lên ngăn nước mũi, nước mắt quen thuộc.
Hết Phần 90