Sự ắng lặng không có điểm dừng, con người lấn sâu vào những vị kỉ của thương tâm. Chính là họ không thử nóng bừng lên một để yêu, mà chỉ im lặng giữ cho mình những thứ vừa kéo về được. Giống như một bội thu tâm tình.
Con mắt Dương Hiểu Tình mang theo những hồi ức đau thương đặt vào gió, mái tóc cô xõa xuống để chẳng ai thấy được những nỗi buồn đang dâng lên trong khoảng lặng. Nụ cười cô không còn tươi tắn khi này, nhưng cô vẫn không quên động viên mình. Vì một chút gì đó cô hãy thử đứng dậy bước tiếp. Mọi chuyện đâu đến mức tồi phải không?
Chiếc xe dừng lại trước sự ồn ào của sân bay, Dương Hiểu Tình không hề để ý đến ai mà nhanh chóng mở cửa xe bước xuống trước. Cô nhìn nơi đây một lần rồi quay ra phía cốp xe lấy vali thì vô tình đụng phải ánh mắt của Trần Mặc Cảnh.
Anh cũng chỉ nhìn cô như một lời chào lạnh lẽo, rất nhanh rồi mở cốp lấy vali.
Dường như người đàn ông đem không theo gì nhiều, đến cả vali cũng không có. Nhìn qua nhìn lại vật bất li thân của anh cũng chỉ có bao thuốc và bật lửa. Con người ấy vẫn vậy, tuy nhiên mỗi khi cô đến anh đều hút thuốc để cho trấn an tinh thần hơn, còn không rất ít sử dụng. Nhưng điểm gặp mà hai người dành cho nhau là áp lực nên chưa từng thiếu, vẫn là chưa từng.
Chiếc vali vừa được người đàn ông lấy ra, Dương Hiểu Tình đã định cúi người nhận lấy mà không nhận bất cứ sự giúp đỡ của anh. Chỉ là cô vừa cúi xuống được một chút thì giọng nói trầm ấm vang lên.
" Để tôi.. " Rất nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu sự lạnh nhạt còn sót lại.
Phía sau người đàn ông, Dương Hiểu Tình có thể nhìn rõ được thân hình cao ráo, vẻ đẹp tuấn mĩ của anh. Ánh mắt của nữ nhân xung quanh dù xa xăm đến mấy cũng tìm được nét đẹp trên con người anh khiến họ dung túng. Bước chân của nhiều người cũng tiến đến gần anh, ánh mắt họ hiện lên bao sự ngưỡng mộ, yêu thích.
Trong vô vàn người đó, một nữ sinh vội vã chạy đến chắn đường đi của Trần Mặc Cảnh khiến đôi mày anh cau lại, sự lạnh lẽo như được hồi lại. Anh không đến mức tức giận, cũng chỉ định bước qua người con gái đó nhưng rất nhanh bị cô ta chạy đến chặn lại một lần nữa. Những bước chân đầy năng lượng của cô ta khiến Trần Mặc Cảnh khẽ cười, người con gái sau anh cũng lặng đi.
Hai bàn tay lạnh cóng vì nụ cười mà trở nên run rẩy. Nụ cười ấy cô đã từng nhận được vào mùa hoa hướng dương đầu tiên, đã từng nhận được như cô bé trước mắt anh. Dương Hiểu Tình đưa mắt nhìn về một hướng khác, nơi đâu đó trong cô nghẹn lại giống như bị lấy đi thứ gì đó rồi dùng vật chất chặn lại. Thực sự là chút ghen nhỏ nhoi như bao người phụ nữ và lại giữ sâu trong lòng.
" Anh cho em xin số điện thoại được không? " Người cô gái ấy cúi xuống rồi giơ chiếc điện thoại về phía anh, cô ta đợi rất lâu rồi đứng lại đưa mắt nhìn anh.
" Được không anh? " Cô ta nghẹn ngào hỏi.
Trần Mặc Cảnh không không có cử chỉ gì mà lặng lẽ quay về phía sau nhìn Dương Hiểu Tình. " Cô ấy có lẽ không thích hành động của cô. Tránh đường được chứ? "
Câu nói đầy tính sát thương cho người con gái kia nhưng Trần Mặc Cảnh không gần ngại nói ra. Chỉ cần nó làm nhẹ nỗi lòng người phía sau, khiến cô ấy cảm thấy được coi trọng anh cũng thấy mình không phải kẻ tồi.
Có lẽ đúng như anh đã nói lên, Dương Hiểu Tình vốn dĩ chẳng thích điều này. Câu nói của anh cũng khiến cô đỡ hơn ban đầu. Chỉ là đỡ hơn cảm giác bị bỏ lại phía sau.
"Đi thôi, muộn rồi.. " Trần Mặc Cảnh khẽ lên tiếng rồi bước trước một bước.
Đôi khi là vậy đấy!
Chỉ cần người đàn ông hiểu người phụ nữ đang nghĩ gì dù là một phần rất ít thì cũng xem xét về bản thân đôi chút. Cho dù một chút ít đó không đáng là bao nhưng có thể khiến cô ấy sống lại đôi chút trong sự quan tâm lạnh nhạt.
[.... ]
Ban chiều tại Anh, Dương Hiểu Tình vẫn không ngủ chút nào từ đêm qua. Ánh mắt cô lúc nào cũng hướng ra ngoài xe, có chút thâm trầm về mặt cảm xúc nhưng không ảnh hưởng nhiều.
" Muốn ăn gì không? " Trần Mặc Cảnh vừa bàn xong một dự án nhanh chóng tắt máy quay sang nhìn Dương Hiểu Tình, tâm trạng anh cũng có chút tốt hơn. Giống như con hổ về được vùng đất mình cai trị , rất hào hùng cao ngạo.
" Gì cũng được.. " Cô chán nản trả lời, thời tiết ở đây vẫn khá lạnh nhưng có vẻ đỡ hơn Trung Quốc, chả hiểu sao vùng đất này với cô chẳng hài hòa chút nào.
" Ba tôi muốn em về nhà thấy sao? Muốn nghỉ ngơi ở ngoài hay dọn về chỗ tôi? " Anh khá tâm lí, nhưng cũng không lấy được chút lòng nào của nữ nhân bên cạnh. Từ khi đặt chân đến đây vẻ tự kiêu của một bông hoa hé nở như bùng lên. Cô rất yên tĩnh ngắm khung cảnh bên ngoài, trang phục cũng được xem xét kĩ lưỡng. Thực chất rất khác lạ.
Dương Hiểu Tình không đắn đo mấy, cô quay lại nhìn anh rồi khẽ cười. " Tùy vào anh cả thôi. "
Câu nói rất nhỏ nhẹ, ấm áp nhưng lại mang một nỗi niềm buồn đến mức người đàn ông cũng khựng lại. Nụ cười của cô đã trở lại, con người cũng hài hòa hơn nhưng tâm đã đóng băng theo tiết trời. Khi này anh đã hiểu, nhất định về sau anh sẽ không mất cô nhưng thể tìm lại cô bé của ngày xưa.
Tình yêu của cô trung thành nhưng khó hiểu , chỉ cần cô im lặng mọi thứ đều trở nên đáng sợ. Chính là vậy nên yêu một kẻ như anh, nó thành nhẫn tâm.
[... ]
Dương Hiểu Tình đặt chân xuống mảnh đất đầy hào quang, nó chẳng khác nơi ba mẹ cô sống chút nào. Mọi ngóc ngách ở đây đều được thiết kế tỉ mỉ. Nó giống một khu nghỉ dưỡng hơn một căn nhà cho vài người, dù nhìn thế nào cũng chỉ có thể thốt lên tiền.
Đơn giản để thư giãn là tiền!
Trần Thế Nhu từ trong nhà bước ra vẻ mặt tươi tắn bước đến chỗ Dương Hiểu Tình. Hai đôi mắt ông khẽ nhìn sang Trần Mặc Cảnh rồi bỏ qua anh rất nhanh.
" Hai đứa ổn chứ? " Ông khẽ hỏi Dương Hiểu Tình, rất thẳng thắn.
Cô khẽ cười rồi nhìn về phía Trần Mặc Cảnh, ánh mắt cô khi này như hưởng được bao hạnh phúc từ anh. Đến cả nụ cười cũng khiến anh thẫn thờ, chả ai biết con người thật của cô như thế nào. Đến cả một chút sơ hở cũng không có, cô hồn nhiên trong chiếc áo bông trắng, nụ cười tựa như nắng mai sưởi ấm lòng kẻ lạnh lẽo.
Quay lại nhìn Trần Thế Nhu, dáng vẻ đứng đắn của cô khiến ông khẽ cười.
" Mới một năm mà trông con chín chắn ra hẳn. Vào nhà thôi, ta cho người nấu nhiều món ngon tiếp đãi con lắm. "
" Vậy con không khách sáo.. " Dương Hiểu Tình vui vẻ đáp lại rồi ôm túi trong lòng bước theo Trần Thế Nhu.
Đột nhiên vờ cười, vờ lừa dối ông ấy khiến cô thấy có lỗi. Đáng nhẽ cô không nên làm vậy, nhưng nếu không làm vậy thì nên gọi mối quan hệ của cô và anh là gì?
[... ]
Bữa ăn trưa, đủ món sơn hào hải vị. Người đàn ông không quay lại, thậm trí cả bữa cơm cũng không có mặt vài giây khiến không khí trở nên bó hẹp. Trần Thế Nhu còn cho người đi gọi nhưng anh vẫn không xuất hiện.
Mạn Lam tựa như một đóa hồng ngàn năm không héo, bà rất tĩnh lặng đôi khi gắp cho Dương Hiểu Tình vài miếng thịt hầm. Mỗi lần bà gắp đều là thịt hầm, rồi khẽ cười với cô. Gần như đâu đó trong bà ấy rất hiểu cô, kể cả việc cô vờ cười.
" Tiểu Tình, ta đưa con đi nghỉ được chứ? " Mạn Lam nhìn đĩa cơm không vơi đi bao nhiêu, ngoài mấy miếng thịt bà gắp cô đều không động đũa vào chút thức ăn gì bày trên bàn. Đặc biệt bà nhận ra ánh mắt hạnh phúc đấy là nghìn nỗi tủi thân, lúc nào cũng ngóng người đàn ông đó quay lại.
Dương Hiểu Tình đặt dĩa xuống, để lại chiếc khăn trên chân mình về vị trí cũ một cách thận trọng. " Vậy làm phiền bác. Bác trai con về phòng trước. "
Trần Thế Nhu chỉ gật đầu trong lo âu, gân xanh trên bàn tay ông khi cuộn lại nổi lên thấy rõ sự tức giận.
[... ]
" Tiểu Tình, phòng này con thấy sao? " Mạn Lam mở căn phòng được bày trí đủ nội thất, đặc biệt có một bức ảnh bàn tay cầm lấy thân cây hoa hướng dương đầy bí ẩn. Cô rất thích.
" Rất hài hòa.. " Cô cầm chiếc túi xách bước vào trong nhìn rõ bức tranh đó hơn, càng nhìn cô càng không hiểu ý nghĩa bức tranh. Nó có thứ gì đó ẩn đi, chỉ có kẻ đặt bút mới hiểu hết.
Mạn Lam bước vào, cũng không quên đóng cửa lại.
" Tiểu Tình, có phải con trai ta đối xử với con không tốt không? Đừng có dối ta, ta không nhìn được niềm vui trong con. Một năm trước ta gặp con, khi đó con cũng bỏ bệnh tình chạy theo nó. Còn giờ? Nó đang ép buộc con sao? " Mạn Lam gần như chỉ dùng ánh mắt để nhìn nhận mọi thứ, bà nhận ra con người của cô còn nhanh hơn người đàn ông ấy. Dù chính anh gây ra nhưng sự lạnh lẽo bên anh thực chất chỉ khiến cô mệt mỏi hơn. Chờ anh đến một ngày nhận ra có lẽ rất lâu, có thể là vĩnh viễn.
Dương Hiểu Tình khẽ cười, cô đưa bàn tay phải hướng lên phía bức tranh. " Con từng ước mình sẽ đeo nhẫn anh ấy tặng. Năm nay con mới 20 tuổi, đến năm 30 không thành. Ít nhất con sẽ gọi điện nói anh ấy phải mua rồi đeo cho con dưới ánh nắng hạ, rồi lìa xa không muộn.. Ham vọng của con lớn, khi bỏ được anh ấy lại kéo con về. Con trai bác thật tồi. "
Một chữ tồi khiến Mạn Lam khựng lại, chỉ vọn vẹn một chữ khiến bà thương người con gái trước mắt đến mức khóe mắt đỏ hoe ,tim như có thứ gì đó thắt lại rất đau. Chỉ một câu nhưng đủ biết cô phải trải qua những gì, bà thực sự không thể nghĩ kẻ như cô lại có thể chống chịu tốt đến vật.
Nhất định từ đầu cô chính là yêu, về sau chuyển hóa thành thương trong hận. Thứ tình yêu cay nghiệt này, khiến trái tim cô khô cằn.
Giống như xương rồng trên sa mạc, bao trận bão táp vẫn không khiêm nhường dịch chuyển. Nơi không có kẻ bầu bạn, không có kẻ yêu thương. Cũng sót lại sự qua lại của thiên nhiên nhưng cuối cùng vẫn lẻ bóng đơn độc.
" Con nghỉ ngơi đi. Ta không phiền con nữa. " Mạn Lam không dám nhìn người con gái trước mặt phải kiên trì giữ hình bóng mạnh mẽ này. Nhỡ đâu rời đi, cánh cửa đóng vào cô lại có thể thoải mái hơn.
Âm thanh cánh cửa đóng lại khiến con người Dương Hiểu Tình nhẹ nhõm hơn phần nào, cô có thể sống thật với trái tim mình hơn một chút. Đôi khi cô muốn bỏ trốn khỏi người đàn ông này, nhưng sớm muộn anh cũng tìm thấy. Đôi khi cô lại muốn yêu anh hết mình, thử yêu như bao người ngoài kia.
Những bước chân chậm rãi bước ra ngoài hành lang, gió thoảng vào se lạnh nhưng lại cho cô những tầm nhìn đẹp nhất. Bên dưới hồ nước cũng bề mặt cũng đóng thành một lớp băng mỏng. Cây cối vào đúng mùa thì xanh rợp, trái mùa thì xơ xác chỉ còn lại những cành lớn chìa ra.
Đôi khi có những khung cảnh muốn gạt bỏ nhưng không thể, nhưng cũng chẳng thể bỏ nó lại. Dương Hiểu Tình lùi một bước chân lại, cô chưa từng mệt mỏi như giờ. Khung ảnh ấy đẹp đến mức tan dã cõi lòng cô, một nụ cười của họ khiến cô ngã nhào vào vực tối.
Dù mọi chuyện diễn ra rất đơn giản, nhưng với người đàn ông đó chỉ có thể là người đặc biệt mới mở lời nhiều đến vậy. Cô hiểu anh đôi chút thì người phụ nữ kia hiểu gấp bội, niềm vui trong con người lạnh lẽo ấy như được nắng mai soi rọi.. Bỗng dưng trên cao cô thấy anh ấm áp còn lòng cô lạnh giá hóa đau.
Đôi mắt Dương Hiểu Tình cụp xuống, nụ cười hay chút hồn nhiên cũng không còn trên gương mặt cô. Những thứ còn sót lại chỉ có sợ hãi, rồi chuyển hóa thành cô độc. Bỏ lại không gian lạnh lẽo, cô kéo cửa lại, kéo cả tấm rèm che đi ánh sáng duy nhất rọi vào căn phòng.
Cô bước đến bàn trà, bình thản lấy chiếc điện thoại rồi vội vã nháy máy cho con số duy nhất được ghi lại danh bạ.
" Có chuyện gì sao? " Giọng người đàn ông lành lạnh hỏi.
" Anh đi đâu vậy? "
" Tôi ở ngoài vườn, em chưa ngủ sao? "
Dương Hiểu Tình có chút nào đó ổn hơn, không gian cũng lắng lại một hồi. Đầu giây không hề tắt máy, thậm trí có tiếng người phụ nữ bắt chuyện nhưng anh rất nhanh lên tiếng. Một chữ " Im lặng " của anh đầy sự quan tâm, không hề có chút mờ ám nào như cô từng nghĩ.
" Em ổn chứ? " Hơi thở của cô truyền qua đầu dây bên kia, rất lâu nhưng anh vẫn kiên nhẫn mãi sau mới lên tiếng.
" Tôi hơi mệt.. Anh lên đây được chứ? " Sự thâm túy của người con gái chẳng đủ rõ ràng cho ai hiểu, đơn giản vì chút ghen mọn. Cô có thể tốt xấu hài hòa, đàn ông trong giây phút đó chỉ có thể ngu muội tin lời.