Mọi thứ đến khi tuột mất vẫn nhẫn tâm chà đạp lên thâm tâm.. Càng về sau nỗi lòng càng quện lại, con người khô khan không để tâm.. Lòng người khóc, tựa như máu ngừng chảy vết thương chẳng kín.
Không gian từ tiết trời xuân cũng dần chuyển đông...
Đó không phải là một quãng thời gian dài nhưng với lòng nhớ thương thì nhẫn tâm là bội lần. Nó tựa như mũi kim, đi theo nỗi lòng thêu dệt lên một bức tường băng lãnh.. Nếu thời điểm đó cô cho điểm hẹn anh có thể chờ nhưng vô hạn liệu anh còn đủ kiên nhẫn với sự thờ ơ lạnh nhạt không?
Đông năm ấy, tuyết phủ trắng thành phố... Người qua kẻ lại trở nên nhanh nhẹn hơn thường ngày, ai nấy đều muốn trở về nhà để tránh cái lạnh giá của tiết đông. Chẳng ai còn để ý đến những bông tuyết như ngày đầu nó chạm đất, sự vui mừng háo hức chỉ vài ba ngày đã mất dần mà chuyển qua lo lắng về những ngày rét cực độ.
Giữa khung cảnh lạnh lẽo, dòng người rời đi dần. Người đàn ông vẫn không dịch chuyển, sống lưng cũng trở nên cứng nhắc sau một hồi dựa vào cột điện. Anh ta trở nên vô hồn, mệt mỏi chờ đợi ánh đèn từ căn hộ đối diện, đã lâu rồi anh không thèm khát một nụ cười ấm áp giữa ngày đông như giờ.. Con tim khô cằn, đến cả những xúc cảm cũng bị người con gái ấy chi phối từng giờ..
Thời gian cho con người ta nếm trải cái giá của kết quả đã làm.. Đôi khi chưa kịp xem xét, báo ứng đã vụt đến. Vừa đau, vừa day dứt, lại không quên được... Mọi thứ xảy ra đều có trình tự nhưng lại đều nhằm vào cái bi thương nhất để ta nhận rõ. Nực cười!
Một buổi sáng tỉnh giấc, anh có thể lặng lẳng nấu một bữa sáng, có thể uống một tách trà.. Nhưng dần nó không còn là thói quen mà trở nên vô hình. Phòng bếp anh không bước chân tới, mọi việc trong căn biệt phủ đều giao cho người làm.. Tất cả anh làm chỉ là chờ đợi, anh tin đến một ngày sẽ trở lại như trước..
Trong thời gian ngắn ngủi nhưng sự biến chuyển theo tiết trời khiến con người giá lạnh hơn.... Vừa kín đáo, bí hiểm lại chẳng rõ tung tích người ở.
Sự im lặng ấy vốn rò rỉ theo thời gian, điện thoại cũng trở nên yên tĩnh tại một góc khuất.. Nhưng mỗi khi rời khỏi khu vực đó, anh chưa từng quên đem theo. Lúc nào cũng sạc pin đầy đủ, chỉ là chờ đợi rơi vào đáy sâu của vô vọng.
Tuyết thưa thớt trải xuống mặt đường, mái tóc anh ướt dần, sự lạnh lẽo khiến con người anh rơi vào lòng bao nữ nhân. Vài người thích cái đẹp, hay sự bất mãn của một người đàn ông, có chút tàn độc. Thực tại điều đó khiến họ tò mò tìm hiểu nhưng lâm vào sâu càng lạnh giá, thâm tâm người không tìm đúng kẻ sẽ mãi đơn độc..
Trần Mặc Cảnh rời mắt khỏi căn hộ đối diện, anh nhàm chán châm điếu thuốc trong không khí giá lạnh để sưởi ấm lại thân nhiệt. Cũng như thường lệ, anh vẫn luôn cười lạnh rồi rời đi. Dáng vẻ cao ráo của anh vẫn nổi bật giữa làn người, khói thuốc tỏa ra khí chất vẫn cao ngạo, lạnh lùng thêm chút đơn độc ngày nào. Thuốc cũng chóng tàn bởi gió lạnh hay vài bông tuyết hạ mình xuống.
Thời gian người con gái ấy để lại là vô tận, vài tháng trước cô đôi khi có liên lạc qua lại với anh.. Nhưng rồi dần chẳng có tín hiệu gì.. Mọi thứ đều là do cô muốn im lặng.. Nhiều số mới, cô không hồi đáp đến một lần.
Người kiên nhẫn thay số , kẻ lạnh nhạt chặn liên lạc... Nói anh nghe, sao?
Không phải tìm Dương Hiểu Tình khó, cô không trốn đi đâu xa chỉ là về khoảng cách và tâm hồn không thể lại gần. Cô không quay về Mỹ sau vài tháng, cũng chẳng còn liên lạc với bất cứ ai. Chính cô để sự chờ đợi đi vào vô vọng.
[... ]
Cái giá buốt của tháng 12 đến nhanh hơn trong năm, thời điểm này ít người ra đường nên không khí rất vắng lặng. Những quán cà phê đôi khi lại trở nên đông đúc.
Trần Mặc Cảnh uống một ngụm cà phê nóng rát cả cổ họng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn qua căn hộ đối diện. Ánh mắt anh hi vọng một tia sáng , bởi đã có lần quay lại nơi đây, cô chỉ đặt chân đến duy nhất đó..
Và chẳng cho người đàn ông ấy một câu chào, hắn ta vẫn mù quáng chờ đợi..
" Sao? Anh vẫn tính ngu ngốc chờ mà không chạy đi tìm sao? " Lục Khương Thâm vừa đặt chân vào tiệm đã mở giọng chế giễu Trần Mặc Cảnh, hắn ta nói một cách nghiêm túc. Điếu thuốc mới hửng đỏ cũng bị rụi đi để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Trần Mặc Cảnh uống một ngụm cà phê, vị đắng của nó khiến anh có chút đau ở lồng ngực. Cuối cùng cái cảm giác nhói lên cũng khiến anh thất bại.. Trong sự yên tĩnh, anh lạnh nhạt nhìn mọi thứ với đôi mắt buồn rầu rồi cười trừ.
Không phải anh không muốn đi tìm, cũng không phải vì yêu bị bỏ lại anh sẽ im lặng. Mà anh vẫn đặt niềm tin vào cô, hy vọng cuối cùng của anh đã đốt cháy. Nhưng thời gian đang dập tắt nó..
" Cô ấy nói sẽ quay v..ề... " Anh kéo dài từ cuối một chút, nhưng lời nói đã chẳng còn chút hi vọng nào. Thái độ
" Mẹ Kiếp , anh biết cô ta có người đàn ông khác mà còn ngồi nhớ thương được à? Về nước thôi.. " Lục Khương Thâm đầy thương tiếc trong lòng, nhưng lời nói lại ngập tràn tiếng cười khinh bỉ. Hắn ta thương cho trái tim vừa được sưởi ấm đã đóng dần lại... Hắn thương cho một kẻ luôn bị bỏ rơi..
Trần Mặc Cảnh uống một ngụm lớn , cà phê khiến cổ họng anh nóng rát tạo nên những con quỷ đang cuồng dã trong thân xác. Anh vẫn im lặng nhìn căn hộ đối diện, ánh mắt tựa như một bức tranh bị bôi đen lên bao nhiêu sắc màu rực rỡ..
Thời gian của chờ đợi không có đích là vô tận, con tim đau nhói nhưng vẫn hiện lên thứ xúc cảm nhung nhớ.. Gia vị tình yêu chính là khiến con người ta lu mờ lao đầu vào thương tâm, mặc họ nói, mặc ta thấy.. Vẫn chờ một kẻ nhẫn tâm..
" Cô ấy mấy tháng nay không cười, cũng chẳng còn ra ngoài nhiều chỉ ở nhà hắn ta.. Nơi đó ngự trị của an ninh, anh chính là không tin cô ấy như thế.. " Trần Mặc Cảnh châm điếu thuốc, tâm trạng lên đến đỉnh điểm của đau thương. Anh không khóc cũng chẳng còn cười, mọi thứ hiện tại thuộc về anh đều không còn nhiều niềm tin.
" Không tin thì đi mà tìm cô ta.." Lục Khương Thâm có chút tức giận, hắn để lại trên bàn 1 tấm vé máy bay rồi quay lưng rời đi. Nhưng cuối cùng không bước quá 3 bước, hắn quay người lạnh nhìn bóng hình vẫn cao ngạo. Chẳng yên tâm chút nào nhưng hắn vẫn rời đi.
" Ai cũng đều nói em phản bội tôi... Em đang khiến tôi trở nên đáng thương sao? " Trần Mặc Cảnh nhả khói mù mịt, khóe mắt anh hơi cay.
Mọi thứ lắng xuống theo nốt nhạc trầm lắng của dương cầm, những thứ âm thanh bi thương nhất đều nhắm vào nỗi nhớ của người đàn ông. Nhịp điệu thăng trầm, nốt nhạc tựa như đang nghe chính cô chơi đàn. Anh lầm tưởng một nữ nhân chơi đàn, mọi thứ đều hoàn hảo. Mỗi bản nhạc đều mang một tâm trạng thương tâm đến bội lần, nó đánh vào đáy lòng người ông như muốn nát ra.
" Rầm "
Trần Mặc Cảnh tức giận đạp đổ chiếc bàn trước mặt, cà phê nguội dần văng tung tóe trên tấm thẳm trắng muốt. Mọi thứ từ thâm trầm, hỗn độn rồi đến yên ắng.
Hình bóng nữ nhân chơi đàn sợ hãi khiến anh trở nên nóng giận hơn, cô ta đáng lẽ nên lạnh nhạt như người con gái ấy. Phải mạnh mẽ đến mức cả bảo vệ anh cũng không cần lấn tới, đến cả khi rời đi cũng chẳng cười nổi.. Anh lại nhớ cô ấy đến rối lòng.
Lòng Trần Mặc Cảnh tựa như lửa thiêu, hồi ức của anh là khung dựng của một vở kịch bi thương. Mất mát đi một tình thương khao khát, những điều quan trọng đều lần lượt rời xa anh. Chưa có ai từng nắm tay anh, mỗi khi anh mệt mỏi nhất. Mọi thứ đều là một mình trong vụ thảm sát, nơi đâu đỏ thẫm anh lại luôn yên tĩnh nhìn nó với ánh mắt lạnh nhạt.
Cúi người xuống, nhặt tờ vé đã có chút nhăn nhó anh rời đi trong cơn giá lạnh của thành phố.
Tháng đó, bóng anh không còn xuất hiện nhiều trên con đường này. Có nữ nhân tò mò, có bà lão hỏi thăm, họ đều cho rằng anh đã đi tìm cô gái có phúc ở căn hộ đối diện. Ai cũng mong ngóng cho người đàn ông ấy một hạnh phúc... Bởi mỗi khi đứng dưới cột đèn giữa sự lạnh lẽo, ánh mắt anh đều chân thật đến khi rời khỏi đó.
[... ]
Cuối tháng 12, tại Trung Quốc..
Dương Hiểu Tình lẳng lặng bước trên con ngõ nhỏ tại trấn phía Tây. Cô ăn mặc giản dị, nhìn qua không có chút nào để che chở cái lạnh. Mặc cho gió lùa qua, cô vẫn cứ nhấc chân đi ánh mắt thẫn thờ đến một chút sức sống cũng không còn. Nơi đây lạnh lẽo, nơi đây không có người đàn ông ấy...
Dòng người nơi đây đông đúc, kẻ qua người lại nhưng chẳng ai cho cô một lời quan tâm như trước. Họ chỉ có những cái nhìn đáng giá về nhan sắc rồi rời đi. Gió vốn đã lạnh, lòng người vô ngàn hơi buốt giá. Cô từng tìm kiếm trong kẻ kia chút hơi ấm nhưng hắn ta không có. Cho dù hắn sủng nịnh cô lên tận trời, cho dù cô ra sao hắn vẫn yêu thương.
Đêm lại đến, cô thay một bộ trang phục mới trước khi rời đi. Tiết trời giá lạnh đến mức, bộ đồ cô mặc dù đẹp, hút ánh nhìn thế nào cũng trở nên tàn tạ. Cô cười nhạt cho số phận, rồi nhanh chóng bước lên chiếc xe sang trọng rời đi.
Họa đến tình tàn, người nhìn xa cách.. Vô ngàn kế rơi vào thế bí..
[... ]
Không gian tiệc tùng xa hoa, của giới thượng lưu phù phiếm là nơi Dương Hiểu Tình ít xuất hiện nhưng hôm nay hắn ta lại ép buộc cô đến. Sự cưỡng ép của hắn không hề có chút tình người, nhưng dù sao thời gian này cô cần hắn. Lâm Chiến thực sự đáng để cô lợi dụng.
Đứng ở đơn vị điều hành an ninh, hắn vốn nắm gọn những con mồi, các đường dây lớn nhỏ trong giới đen. Nhưng đôi khi cũng phải im lặng điều tra tìm những chứng cứ để đưa tên đứng đầu vào vòng vây pháp luật.
Dương Hiểu Tình thường có ngưỡng mộ với người đàn ông này, hắn ta băng lãnh, ít nói nhưng gặp cô như băng gặp lửa. Mọi thứ đều như đã được sắp đặt, cô ghét màu áo xanh cương nghị hắn mặc mỗi ngày. Thứ cô ghét nhất ở hắn là đối lập với kẻ cô yêu , có quá nhiều thứ tốt để cô dừng chân tại cột mốc này.. Và đến cuối cùng hắn đã cho cô một danh phận nhưng chưa chính thức.
Đứng trước sự hào nhoáng của không gian thâm trầm, tiếng dương cầm khiến Dương Hiểu Tình thích thú bước đến cạnh Lâm Chiến hơn. Hôm nay trên hắn không là màu xanh quen thuộc mà là một bộ vest đen tôn lên sự trang trọng, quý phái.
Dương Hiểu Tình khẽ ôm người đàn ông, sự rụt rè hiện lên trong từng cử chỉ, cô lạnh nhạt cười với Lâm Chiến rồi tách khỏi người hắn. " Em đến muộn, xin lỗi. "
" Em đến là anh vui rồi. Cả sáng đi đâu vậy? " Lâm Chiến đưa ly rượu cho cô, sự hạnh phúc trong con người đàn ông như mùa hoa nở. Hắn thích hương vị trên người con gái ấy, rất đặc biệt chưa từng để mình bị nhầm lẫn giữa làn người.
" Em có chút việc riêng, anh tò mò sao? " Cô có chút chán nản trả lời, ánh mắt đảo tìm sự đặc biệt của bữa tiệc. Nghe nói kẻ anh rình mò đã đến dự bữa tiệc, tuy danh tính phạm nhân không rõ là ai. Nhưng Dương Hiểu Tình lại luôn mong là người đàn ông ấy, cô tìm kiếm đến mức đuối lòng không thấy lại muốn bỏ về.
" Không có, chút về chung với anh được chứ? "
" Em đi vệ sinh một chút.. "
Dương Hiểu Tình đặt ly rượu xuống , cô không hề để lại cho người đàn ông đó một ánh mắt nào. Càng ngày càng lạnh nhạt , đôi khi cô vui thì có thể để hắn bớt lo về mối qua hệ này hơn.
Đường lối trở nên khó nhớ, Dương Hiểu Tình sợ hãi đứng giữa hành lang trải dài. Cô nhớ rõ hình dáng đó chạy theo hướng này nhưng hiện tại không có một dấu hiệu nào. Cô thở gấp gáp, gót chân thoáng có cảm giác tê nhức trên đôi giày cao gót. Khung cảnh trống rỗng, nơi đây chẳng có một bóng người, cô đành bước vào một góc khuất ngồi sụp xuống.
Mọi thứ không khiến cô sợ hãi, cô chỉ đang bị xúc cảm khiến mình trở nên nhơ nhuốc. Cô đã định từ bỏ nơi đây, đặt vé quay lại nơi ấy nhưng thời gian , quyền lực không cho cô làm chủ. Nếu dừng chân lại, cô có thể mất hai thứ quan trọng nhất...
Sự ghét bỏ luôn đến bất chợt, đến cả khi con người ta biết sai nhưng vẫn bước tiếp... Để rồi chỉ có thể im lặng trách móc.
Bóng dáng người đàn ông che đi sự hào nhoáng từ bên ngoài, chỉ còn lại không gian u ám. Mùi thuốc vẫn vậy, mang hương vị đau thương khó nuốt.
" Xem ra hắn ta làm em sợ rồi.. " Trần Mặc Cảnh cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Dương Hiểu Tình lên. Anh ép buộc cô nhìn ánh mắt vô cảm nhưng đẹp đến mê người, mọi giận dữ hận thù anh đều để cô thấy một cách mập mờ qua ánh mắt.
" Hay đuổi không kịp tôi khiến em mệt mỏi? " Trần Mặc Cảnh vuốt vẻ gương mặt lạnh nhạt, có chút sợ hãi, có chút khó nói. Cuối cùng cô im lặng nhắm mắt lại, cô chính là không đối diện được với người đàn ông này.
" Anh nhìn đủ chưa? " Dương Hiểu Tình khinh bỉ lên tiếng, cô muốn bỏ chạy khỏi nơi này. Mọi thứ với cô ở đây đang thách thức sự kiên nhẫn, anh muốn cô chạy theo anh sao? Xin lỗi, cô không thể.
" Nhìn em chưa bao giờ là đủ.. " Trần Mặc Cảnh cười lạnh, khóe môi vô thức nhếch lên rồi tiếp xúc với môi cô.
Cánh môi cứng nhắc ấy như có một dòng điện chạy qua khiến người con gái run lên. Từng sự cưỡng chế lại đều bị điều khiển, anh cắn lấy cánh môi nhỏ của cô, coi nó như một món đồ ăn. Sự thích thú không hề có sự ghét bỏ, trong nóng giận người đàn ông có yêu thương. Anh dùng nụ hôn cuồng nhiệt ấy để giữ cô lại, anh không muốn nghe cô nói. Cô chính là có người đàn ông khác..
Chiếc lưỡi đinh hương quyện lấy nhau, mọi xúc giác đều hướng về người đàn ông. Cô quên mình đã từng làm gì, bàn tay cũng vô thức choàng lấy cổ người đàn ông kéo người anh thấp xuống. Cảm xúc khi này khiến lòng cô ấm dậy, cô cảm nhận được hơi thở của người đàn ông. Cảm nhận được sự tức giận trong người đàn ông ấy. Anh thậm trí có thể yên lặng bước qua mặt cô, thậm trí khinh bỉ tát cô một cái.
Nhưng thật cảm ơn vì anh đã đứng lại, cô sẽ không phải ngào thầm vì không tìm thấy anh. Sẽ không phải hối hận nhiều về mối quan hệ này, bởi sớm muộn anh sẽ hiểu. Cô chưa từng phản bội anh, sẽ không bao giờ... Nhưng sẽ có khi rời xa anh..
" Cảnh... " Giây phút anh buông tha cho đôi môi ấy, cô vô thức gọi cái tên đã lâu không nói ra. Ánh mắt cô trầm xuống như có một chút hối lỗi, nhưng rồi mập mờ khiến cho kẻ trước mắt không rõ thâm tâm cô như nào. Cô luôn để mọi thứ đi vào im lặng, chỉ để bản thân mình giằn vặt mà quên rằng cũng làm tổn thương đến người khác. Thứ cảm xúc ích kỉ ấy cô giấu không được.
Dương Hiểu Tình đã từng nhìn thấy những giấy tờ liên quan đến anh rất nhiều, mỗi một vụ án cái tên anh đều được nhấn mạnh. Cô chưa từng tìm hiểu nhiều về anh , họ nói anh tàn dã.. Nhưng với cô sau con người ấy, tấm lòng anh lại khiến cô cồn cào vì thương.. Anh không thích mọi điều phô trương, anh thích sự giản dị và không thích lừa dối..
Nụ hôn cho thấy niềm tin của Trần Mặc Cảnh đang tắt dần, lửa trong anh là sự tức giận của phản bội. Anh không thích phải im lặng nhìn kẻ mình yêu qua lại với người khác. Dù ghét bỏ cô đến đâu, anh vẫn khiến người con gái ấy phải nhớ 1 điều..
Trần Mặc Cảnh chính là kẻ khiến mọi người phải phục tùng, kể cả cô..
Khi còn đứng dưới cái lạnh giá của tiết trời, anh mong cô sẽ quay về. Và sẽ chẳng có bất cứ điều gì xảy ra, anh sẽ bỏ qua hết. Chỉ cần cô quay về, là cô của ngày xưa...
Họa đến như cơn mưa vậy... Nó reo rắc những đứa con hiểm họa ở mọi nơi... Mọi người chưa kịp trú đã hứng chịu..
Dương Hiểu Tình bỗng bị nhấc bổng lên sau khi nụ hôn kết thúc. Đến cả túi xách cô cũng không cần, chỉ biết im lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Cô từng nhớ khi xa anh, thi thoảng hình bóng này lại hiện lên như muốn cô quay về. Nhưng cô đã xóa bỏ nó, lạnh nhạt với tất cả mọi thứ rồi cắm đầu vào những thứ khác.. Cô không còn biết kêu gọi, khóc thét như xưa.. Chỉ thể im lặng.
Từng bước chân thành tiếng vang vọng, sự uy nghiêm của anh vẫn vậy chẳng có gì khác, chỉ là con người đã lạnh đi đôi phần. Anh bắt đầu yên lặng nhìn cô, ánh mắt thoáng sượt qua một tia đau thương. Khiến đáy lòng người cứ quặn lại, vết thương tâm hồn ấy sâu đến mức con người biến chất dần.
Đặt Dương Hiểu Tình xuống chiếc giường rộng lớn, anh nhìn rõ từng đường nét cơ thể cô. Mùi hương ấy vẫn như xưa , cái cảm giác người con gái ấy chỉ thuộc về riêng mình vẫn lâng lâng trong suy nghĩ của người đàn ông. Anh thấy được sự yên ắng của thiếu nữ, ánh mắt lạnh nhạt nhưng lại khiến đàn ông muốn đục khoét vẻ đẹp bên trong. Cô thực chất là người khiến người khác phải phục tùng, đường nét của nụ cười đều mang sự cao ngạo. Nhưng đôi khi lại yếu đuối khiến nam nhân phải ôm chặt cô lại, dỗ dành quan tâm.
Tâm độc!
Trần Mặc Cảnh hạ người xuống thấp, vị thế từ trên xuống dưới đều uy quyền hơn thiếu nữ. Ánh mắt anh thoáng sự mệt mỏi, đến cả nhìn thẳng người con gái trước mắt để trách móc lòng anh cũng đành gác lại. Họ nghĩ anh vô tâm trừng trị kẻ phản bội, nhưng cô thì không được. Trong chuyện tình cảm, nếu anh có cố gắng chiếm hữu thì cái cô dành cho anh là sợ hãi, phục tùng... Như vậy, thâm tâm mới cồn cào cảm giác đau.. Là đau đến quặn lòng , nghẹn thở trong im lặng..
Một tội phạm , một cảnh sát chỉ khi nào cô ấy nguyện chết theo tên tội phạm mới bỏ lại người cảnh sát... Đó là điều đáng lí nhất, anh trách cô không được.
" Tình, em biết mình sai rồi sao? " Giọng anh trầm xuống, mọi sự chống cự đều được giấu đi để lại sự thất vọng thoáng qua.
Người đàn ông ấy thất vọng vì một danh phận của sự ngang tàn, anh không có đủ sự an toàn để người con gái có thể dựa dẫm.. Anh không biết cư xử để diễn tả nỗi lòng mình cho cô ấy, mọi thứ anh đem lại là tổn thương. Họ cho rằng để cô ấy đi rồi đau khổ là ngu ngốc... Nhưng không ngu ngốc một lần thì chưa phải là thương. Mọi thứ đều có điểm dừng, nếu cô lỡ duyên này, anh không hết thương..
Chắc chắn nếu hắn bỏ cô, anh sẽ vẫn đứng đó..
Nếu vì chữ "Thương" mà không cho nhau lối thoát, anh chính là chưa từng nghĩ cho xúc cảm của cô.
" Anh nghĩ tôi sai vì bỏ anh sao? Nực cười.. " Dương Hiểu Tình cười thành tiếng, tiếng cười vọng càng xa sự đau khổ càng khắc sâu lòng người đàn ông. Anh nghe thấy nỗi lòng cô, lạnh lẽo đến mức con người anh cứng đờ lại.
Rõ ràng ánh mắt cô là còn thương, chính cô tiếp nhận nụ hôn bằng thứ vị mặn chát. Lệ có thể bất chợt rơi nhưng chỉ một giọt, anh cảm nhận được giư vị mặn nồng ấy... Hay chỉ là ảo giác còn lại trong anh?
" Em sai vì đã chọn tôi... " Trần Mặc Cảnh lau đi giọt lệ thoáng tràn ra khỏi khóe mắt cô. Cô mềm yếu dần, đến cả sức lực chống cự cũng không còn.
" Tôi như nào cũng do anh nghĩ, sai hay đúng tùy định.. "
" Anh sốc lắm sao? Phải, mọi thứ quá mức bất ngờ.. Đến tôi còn phải cười cho điều này, cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt.. "
" Nó không hề tốt.. "
" Nực cười.. " Dương Hiểu Tình lạnh nhạt khẳng định..
" Em rõ ràng miễn cưỡng làm mọi thứ, đến cả một nụ cười cũng không hoàn thiện.. Em nghĩ thế là tốt sao? "
" Vậy có anh.. Em sẽ tốt hơn sao? " Giọng nói cô nhỏ dần, cô sợ chính bản thân mình. Sao có thể tàn độc đến mức này chứ?
" Tình, em tồi tàn thật " Trần Mặc Cảnh đưa ánh mắt lạnh tựa như dao khắc nhìn thân thể đến một chút nhơ nhuốc cũng không có. Cho đến cuối cùng, ở cái phút cuối của từ bỏ anh vẫn cho cô thuộc về riêng mình. Ánh mắt cô dù có thờ ơ nhưng lại có tình người hơn khi nhìn anh. Một chút khác biệt ấy cũng khiến người đàn ông tin vào ngọn lửa của hi vọng.
" Muốn thì nhanh, hắn có lẽ đang chờ bên ngoài rồi.. " Dương Hiểu Tình thả lòng người, đôi mắt khẽ nhắm lại chờ đợi con dã thú thức dậy. Nhưng cuối cùng thời gian rơi vào im lặng, không có động tĩnh gì cho đến khi âm thanh nhỉ vang lên.
Trần Mặc Cảnh mồi lửa cho điếu thuốc mới, mùi thuốc vẫn quen thuộc nhưng luôn quện lại một chút đau thương. Ánh mắt anh nhìn xuống bên dưới qua tấm kính trong suốt, một vài sự ghét bỏ hiện lên nhưng rất nhanh chóng được anh giấu đi.
" Hắn có vẻ đang đứng đợi em, xuống đi.. " Giọng nói anh lạnh dần, không hề có có sự níu kéo nào. Nhưng thâm sâu lại ẩn chứa bao con người tàn xác, sự đáng sợ chưa bao giờ biến mất. Nó luôn ẩn chìm trong mọi hoàn cảnh , thân thế khó đoán cũng là cách sống trong xã hội này.
[... ]
Vài tài liệu mới lại được đưa đến trụ sở an ninh, từ khi Lâm Chiến chuyển về khu vực này công tác mọi thứ đều nằm đúng trật tự. Nhưng chính gốc hắn là người mang quốc tịch Anh. Gia thế thuộc dòng dõi quý tộc, muốn đối phó làm ăn chuộc lợi với hắn đều là con số không.
" Anh vẫn điều tra về hắn sao? Vụ này anh đâu đủ năng lực, gác lại đi.. " Dương Hiểu Tình nhìn tập tài liệu đầy đủ thông tin nhưng phần trăm thật thì không nằm trong phạm vi 50%. Tuy nhiên gần này thông tin có thể giảm giữ tội phạm tạm thời, thêm những thứ hắn điều tra ngoài thì sớm muộn hạ gục cũng cần chút may mắn.
" Em không hiểu chuyện trong giới đâu, nhất là mấy tên này phải cảnh giác. Anh sẽ tóm gọn bọn chúng, không để sót một tên.. "
" Bọn họ đều không tầm thường.. "
" Anh căm ghét họ.. "
" Vì sao? "
" Nợ máu trả máu , xã hội đen phải trả cả đời.. " Lâm Chiến cuộn tay thành nắm đấm, ánh mắt trở nên đáng sợ như mang trong mình một con quỷ bị giấu lâu ngày.
" Em nhớ 3 chữ.. Trần Mặc Cảnh.. Hắn ta không đáng sống. " Lâm Chiến nói ra từng lời như muốn bóp chết người đàn ông được nhắc đến. Từng cử chỉ đều khiến người con gái phải im lặng đón nhìn, nhưng lại chẳng hề thản nhiên. Cô nhìn hắn, từng chút lựa cảm xúc tiếp đón, cho đến khi lửa trong hắn nguôi dần.
Dương Hiểu Tình rời ra bàn trà, ánh mắt vẫn hướng về phía Lâm Chiến. Từng ngụm trà nóng như thiêu cháy cổ họng mình nhưng cô lại vui vẻ hơn nhìn hắn. Ngừng lại vài giây, cô cười nói. " Anh sai rồi, hắn ta không sống thì xã hội này chẳng có ý nghĩa gì.. "